Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tản văn Ngày Người Thương Một Người Thương Khác của tác giả Trí.
Rồi đến một lúc nào đó, ta chợt nhận ra rằng, người ta yêu thương vô vàn, dành hết cho họ tháng năm tuổi trẻ êm đềm hạnh phúc, bỗng đem trọn trái tim bước ra khỏi lồng ngực ta… Đó là ngày người thương một người thương khác!
Vẫn với giọng văn nhẹ nhàng, trầm lắng nhưng không kém phần sâu sắc, “Ngày người thương một người thương khác” là tác phẩm thứ hai mà Trí gửi đến bạn đọc. Đây là quyển sách Trí dành tặng cho những trái tim sau bao lần đổ vỡ.
Đọc “Ngày người thương một người thương khác” như một quyển nhật ký nhỏ mà tác giả Trí giúp ta ôn lại tháng ngày thanh xuân, nơi ở đó từng có một người khiến ta dốc cạn tâm can, thương đến tan lòng nát dạ, người mà nhiều năm về sau khi có ai bước đến ta vẫn cho họ một vị trí đặc biệt trong tim mình.
Chúng ta sẽ dễ dàng bắt gặp được bản thân mình đâu đó trên từng trang sách, trong từng câu chữ của Trí. Chúng ta chợt biết rằng, gặp nhau giữa thế gian có 8 tỉ người là một niềm may mắn. Dù cho những người đi ngang cuộc đời mình, mang lại cho mình không chỉ niềm vui, nụ cười, hạnh phúc, mà còn có cả khổ đau, nỗi buồn, tuyệt vọng. Hãy chân thành cảm ơn về tất cả.
…
Cảm ơn người đã xuất hiện trong cuộc đời tôi. Trân quý tôi. Thương tôi bằng tình thương thật nhất! Chúc người sẽ tìm được một bến đỗ bình an trên hành trình cuộc đời!
Ngày người đem lòng thương một người khác, ta không còn xót xa hay đau đớn nữa. Chỉ thấy mình an yên mỉm cười và thật tâm chúc phúc. Bởi vì, chữ duyên trên đời ngộ lắm, gặp được nhau và cùng nhau vượt qua bao phong ba sóng gió ngần ấy… nhưng rồi chẳng thể nắm tay nhau đi hết đoạn đời còn lại. Đừng nên oán trách, đừng nên căm hận, mà hãy học cách chấp nhận sau bao đổ vỡ để biết rằng mình cần phải sống, sống thật tốt và xứng đáng cho một người đang chờ đợi mình đâu đó trên thế gian này. Đây là thông điệp, là tất cả những gì Trí muốn gửi đến bạn đọc qua quyển sách “Ngày người thương một người thương khác”.
Đến một lúc nào đó, khi xem lại những tấm ảnh ngày xưa của hai đứa, em có thể mỉm cười an nhiên. Khi xem những tấm ảnh anh chụp cùng cô gái khác, em vẫn thấy lòng bình lặng. Không còn cảm xúc oằn mình thương tổn.
Đến một lúc nào đó, khi nghe ai khác nhắc về anh, về chuyện hai tụi mình. Em có thể hé môi mà nói rằng, chuyện cũ đã qua rồi.
“Ngày người thương một người thương khác” là cuốn tản văn giúp ta ôn lại một khoảng hồi ức của tuổi trẻ dù có buồn đau tiếc thương hay thế nào đi nữa thì chúng ta vẫn phải bước tiếp trên con đường phía trước một cách mạnh mẽ và an vui nhất.
***
Ngày người thương một người thương khác” là ngày không phải ai cũng dễ dàng vượt qua. Nói không buồn là đang dối lòng, còn buồn thì cũng chẳng đúng tâm trạng, mà là đau lòng, một loại cảm giác âm ỉ kéo dài nhiều ngày.
Vài lời tâm sự phút đầu của tác giả Trí gửi đến độc giả ở quyển tản văn “Ngày người thương một người thương khác”:
Rồi đến một lúc nào đó, ta chợt nhận ra rằng, người ta yêu thương vô vàn, dành hết cho họ những tháng năm tuổi trẻ êm đềm, hạnh phúc, bỗng mang trọn trái tim bước ra khỏi lồng ngực ta… Đó là ngày người thương một người thương khác.
Cuốn sách là tiếng lòng của bao người mà chẳng thể nói ra được. Mỗi câu chuyện, mỗi lời văn đều đánh trúng vào tâm can của người đọc:
Cuộc đời bao la, muôn hình vạn trạng, lòng người như một chiếc ví không đáy, không bao giờ là đủ, là chấp nhận. Mình chỉ mong có thể tìm được một người yêu thương mình thật sự, người dù cho có hời hợt vô tâm một chút nhưng vẫn trân trọng mối quan hệ của cả hai và không bao giờ làm mình phải chịu nhiều thương tổn.
Đọc quyển sách này tôi thấy hình bóng mình của những ngày vắt kiệt sức yêu thương một người nhưng rốt cuộc họ quay lưng bỏ rơi mình ngay chốn chúng tôi từng nắm tay nhau.
Bìa sách là điểm thu hút đặc biệt với tôi. Thiết kế bìa đơn giản với màu sắc tươi tắn, hình vẽ bắt mắt, có chút gì đó bí ẩn. Sách gồm ba phần: phần đầu viết về ngày người thương một người thương khác, phần hai là lời tự sự của tác giả viết cho K – “thanh xuân, tình yêu và niềm đau của tôi”, phần cuối là đôi lời thủ thỉ của người bố dành cho những ngày chúng ta đau buồn. Tuy đôi chỗ câu chữ có phần lặp lại, na ná nội dung nhau, nhưng tổng thể thấy rằng ở tác giả Trí có một lối hành văn khá mới mẻ, câu từ giản đơn dễ chạm vào suy nghĩ của người đọc.
“Ngày người thương một người thương khác” là ngày không phải ai cũng dễ dàng vượt qua. Nói không buồn là đang dối lòng, còn buồn thì cũng chẳng đúng tâm trạng, mà là đau lòng, một loại cảm giác âm ỉ kéo dài nhiều ngày. Đó là “ngày ta chết nửa trái tim”, “ngày đôi chân mình chẳng còn sức lực nào để tiến về phía trước, đôi tay mình rệu rã mà chẳng buồn nắm lấy một bàn tay đang đợi sẵn”. Những ngày mình yêu nhau, người thề non hẹn biển muôn lời còn tôi vẫn ngây thơ tin tưởng. Và khi chia tay, nhớ lại những lời người đã hứa, người thì đã quên còn tôi thì vẫn ngu ngốc tin và chờ đợi. Ngày không có người bên cạnh, tôi vẫn lẳng lặng đi con đường đó, ăn lại một món ăn mà cả hai từng ăn, nghe lại một bài hát mà người từng cho tôi nghe mỗi khi tôi buồn. Tôi níu giữ tất cả, đôi lần tôi tự hỏi mình có nên cho bản thân cơ hội để vá víu cõi lòng mình. Nhưng rồi mọi thứ tôi suy nghĩ đều bị chôn vùi bởi thứ tôi mong chờ hơn hết là một tình bạn sau một tình yêu rạn nứt giữa chúng ta “Người ta từng bảo chỉ có thể từ bạn trở thành tình yêu, chứ không bao giờ có chiều ngược lại”. Trí có viết “Sau khi chia tay, đừng cố tỏ ra cao thượng để mỉm cười chào nhau như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Càng cố gắng, người ta càng khinh thường mình nhiều hơn thôi”. Nếu người đã bỏ rơi tôi, xin người đừng thương tôi nữa. Đau đớn, buồn bã là đấy nhưng rồi sau tất cả, tôi nhận ra mình đã không còn khóc được nữa, mình vẫn còn nhớ người nhưng mắt ráo hoảnh vì thế giới luôn quay, tôi cũng phải gượng cười với thế giới này để ngày kia khi tôi gặp lại người ở nơi này, tôi sẽ nói với người rằng “Người- từng là tất cả thanh xuân của tôi”. Thanh xuân tôi trôi qua một lần và người dù đúng dù sai cũng là một thứ kỉ niệm đẹp ở kí ức của tôi.
Phần hai trong cuốn tản văn này là đôi lời tâm sự chân thật của tác giả về mối tình mình đã bước qua với người tên K, về những tháng ngày anh đã yêu K hơn cả bản thân mình. Tôi tìm thấy hình ảnh của mình trong những lời thủ thỉ của anh. Anh yêu họ, tin tưởng họ, làm tất cả, nuôi dưỡng thứ tình cảm đấy lớn dần. Và tôi cũng thế. Tôi từng thương một người, thương tất cả mọi thứ hiện diện nơi bản thân họ. Rồi đến ngày kia, họ quay gót, ngoảnh mặt rời xa tôi, phía thế giới ngày đó chỉ còn âm ỉ những nỗi nhớ, nỗi buồn miên man.
Phần cuối của tản văn là phần tôi khá tâm đắc. Đấy là những lời khuyên chất chứa nhiều giá trị từ chính người trong gia đình điển hình như bố. Bố luôn là người lẳng lặng trong gia đình. Bố không sôi nổi, không quá nhiều lời như mẹ, nhưng ở bên bố, chúng ta thể nhiên luôn cảm nhận được sự lo lắng thầm lặng, sự quan tâm đầy nhiệt huyết. Bố là người tuyệt vời, bố luôn là người thương chúng ta, có thể bố đã khóc khi nhìn thấy những gì chúng ta trải qua. Bố sẽ là người bên cạnh và từng khuyên chúng ta những lúc như thế này rằng chúng ta “cứ hồn nhiên mà sống nhưng đừng vô tâm” vì “cuộc đời cũng giống như con đường, có lúc bằng phẳng, có lúc gồ ghề, có lúc con có thể bình tâm chạy trên đường nhìn cảnh vật xung quanh, nhưng cũng có những đoạn con không vững tay lái sẽ té ngã ngay. Tất cả là do mình chọn lựa”. Bố dạy chúng ta học cách biết chấp nhận với những gì mình đang có, hạnh phúc là đến từ tâm, nếu tâm chúng ta yên tĩnh thì tự khắc sẽ cảm thấy lòng mình vui vẻ. Bố sẽ vồ về vai ta và bắt ta nhoẻn miệng cười dù ngoài kia có ai đang bắt nạt, phán xét ta; bố không cho phép ta gục ngã trước miệng đời. Bố hề hề rồi nói “Con cứ sống đi, cuộc đời phải có người thương mình, ghét mình, hiểu mình, không hiểu mình, ngưỡng mộ mình, đố kỵ mình, cười sau lưng mỉa mai mình, thì đó mới đáng là cuộc sống. Con người bằng da bằng thịt thì làm sao tránh khỏi tổn thương. Nhưng con đừng để oán hận xâm chiếm lý trí”. Và rồi cuối cùng bố sẽ bảo với chúng ta rằng chỉ có bản thân ta mới hiểu chính ta, chỉ có ta mới hiểu ta đã trải qua cảm giác đau thương như thế nào.
Cất quyển sách lên kệ, tôi chợt nhận ra rằng hóa ra mình cũng đã từng như thế, đã từng cuồng nhiệt yêu, đã từng thiếu dũng khí đối diện với sự thật, đã từng ngồi lắng nghe bố động viên. Cảm ơm Trí đã viết cuốn sách này để tôi có thể ôn lại những ngày xưa cũ kia, lượm nhặt lại được mớ cảm xúc hỗn độn nhưng quý giá ngày đó. Rốt cuộc tôi cũng hiểu được “Ngày người thương một người thương khác” giờ đây đã không còn là ngày quá u ám vì trên thế gian này đâu phải ai yêu nhau cũng có thể dắt tay nhau đến cuối đời, như Trí đã viết:
Cuộc đời có mấy lần để thương? mà mình có mấy lần để nhớ? Cuộc đời như những vòng xe, cứ lăn mãi lăn mãi trên những con đường, có khi mình sẽ gặp lại người cũ ở những điểm giao nhau, cũng có khi một làn quay đi là lạc nhau mãi mãi.
Mời các bạn mượn đọc sách Ngày Người Thương Một Người Thương Khác của tác giả Trí.