Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Tôn Tử Binh Pháp - Tinh Tuyển Nghệ Thuật Thương Trường của tác giả Phùng Hiếu.
“Thương trường như chiến trường” là câu nói phản ánh đúng bản chất của thị trường kinh doanh hiện nay. Các nhà lãnh đạo hàng đầu được coi là các vị tướng thống trị, dẫn đường chỉ lối doanh nghiệp, quyết định không nhỏ tới sự thành bại của doanh nghiệp. Đặc biệt, kỹ năng lãnh đạo là yếu tố không thể thiếu để đưa các nhà lãnh đạo tới thành công trên thương trường, đánh bại các đối thủ khác. Các nhà lãnh đạo phải luôn trau dồi kỹ năng lãnh đạo thì mới đổi mới doanh nghiệp giữ vững thành công của doanh nghiệp. Một trong những cuốn sách mà các nhà lãnh đạo quan tâm đó là: “Tôn Tử binh pháp tinh tuyển nghệ thuật thương trường”.
Cuốn sách nêu rõ và phân tích cụ thể những quan điểm trong Binh Pháp Tôn Tử, nhìn nhận kỹ năng lãnh đạo theo hướng lý giải của Binh pháp Tôn Tử như là kim chỉ nam để các nhà lãnh đạo học hỏi, ứng dụng và hiểu nó như thế nào trong nghệ thuật kinh doanh cũng như đưa ra các bài học thành công từ những nhà lãnh đạo, các tập đoàn, các công ty lớn từ khi nhìn nhận và áp dụng Binh Pháp vào thương trường.
***
Tóm tắt
Cuốn sách Tôn Tử Binh Pháp - Tinh Tuyển Nghệ Thuật Thương Trường của tác giả Phùng Hiếu là một cuốn sách self-help giúp các nhà lãnh đạo hiểu rõ hơn về vai trò của bản thân và cách thức áp dụng những nguyên tắc trong binh pháp Tôn Tử vào kinh doanh.
Cuốn sách được chia thành 10 chương, mỗi chương đề cập đến một khía cạnh khác nhau của lãnh đạo và kinh doanh.
Review
Cuốn sách được viết với một giọng văn rõ ràng, dễ hiểu. Tác giả Phùng Hiếu đã chia sẻ những kinh nghiệm và kiến thức của bản thân để giúp người đọc hiểu rõ hơn về binh pháp Tôn Tử và cách ứng dụng nó vào kinh doanh.
Cuốn sách đã đưa ra nhiều bài học kinh nghiệm quý báu dành cho các nhà lãnh đạo, bao gồm:
Đánh giá chung
Cuốn sách Tôn Tử Binh Pháp - Tinh Tuyển Nghệ Thuật Thương Trường là một cuốn sách hữu ích dành cho các nhà lãnh đạo đang tìm kiếm những lời khuyên và bài học kinh nghiệm để phát triển bản thân và doanh nghiệp.
Một số điểm cộng của cuốn sách:
Một số điểm trừ của cuốn sách:
Kết luận
Nhìn chung, cuốn sách Tôn Tử Binh Pháp - Tinh Tuyển Nghệ Thuật Thương Trường là một cuốn sách self-help đáng đọc dành cho các nhà lãnh đạo. Cuốn sách sẽ giúp các nhà lãnh đạo hiểu rõ hơn về vai trò của bản thân và cách thức áp dụng những nguyên tắc trong binh pháp Tôn Tử vào kinh doanh để đạt được thành công.
***
(Giấu trời qua bể)
Bị chu tắc ý đãi, thường kiến tác bất nghi.
Âm tại dương chi nội, bất tại dương chi đối.
Thái dương, thái âm.
Nghĩa là:
Khi lực lượng đầy đủ thì ý chí chiến đấu thường lơi là, việc quen mắt thì thường không thấy nghi ngờ. “Âm” ở trong “dương” mà chẳng phải ở chỗ đối lập với “dương” – Như về binh pháp mà nói thì “âm” tức là chỉ mưu kế bí mật, “dương” là chỉ sự vật hiển hiện, công khai! Nói “thái dương, thái âm” nghĩa là chỗ hết sức hiển hiện, công khai lại chính là chỗ hết sức kín đáo, bí mật.
Kế sách này bắt nguồn từ sách “Tôn Tử binh pháp”. Thiên Mưu lược (Kế thiên) của sách này nói rằng: “Cận nhi thị chi viễn, viễn nhi thị chi cận”. (Câu này có nghĩa nói về dùng binh tác chiến ắt phải ngụy tạo. Ngụy tạo nghĩa là có khi muốn áp sát đối phương nhưng phải giả trá rằng có ý muốn tránh xa; có khi muốn tránh xa đối phương phải giả trá rằng muốn áp sát). Thiên Phòng thủ và tấn công (Hư thực thiên) thì nói: “Cố hình binh chi cực, chí vu vô hình” (nghĩa là: Quân đội với thực lực mạnh mẽ nhất là quân đội khiến người ta không thể nhìn ra binh tình thực lực). Kế sách Man thiên quá hải (Giấu trời qua bể) chỉ việc cố ý tạo ra một hiện tượng ngụy tạo, khiến người ta bất ngờ bị đẩy vào “cạm bẫy”. Trên thương trường, nếu tự đắc cho rằng công việc kinh doanh của mình đã hoàn hảo về mọi mặt thì bạn sẽ dễ giảm sút chí tiến thủ, do thế mà dễ lơ là khinh suất, thậm chí đối với một số việc lại “có mắt như mù”, không chút để tâm đặt vấn đề xem sự việc có khúc mắc, uẩn tình nào không.
Khoảng 70 năm trước đây, ở Kobe (Nhật Bản) một công ty kinh doanh than đá, lấy tên là Fukumatsu, được thành lập. Vị giám đốc công ty là một thanh niên vừa tốt nghiệp đại học tên là Matsunaga. Anh ta tuổi trẻ tài cao, rất tự hào về công việc kinh doanh phát triển thuận lợi của mình.
Sau ngày thành lập không lâu, công ty của Matsunaga đón tiếp một nhân viên khách sạn chuyển thư đến. Chỉ thoáng nhìn qua cách ăn mặc của người này thì ai cũng có thể nhận ra đó là nhân viên của một khách sạn sang trọng, nổi tiếng. Người nhân viên gửi đến giám đốc Matsunaga một bức thư, trên phong bì thư viết “Kính gửi đến ông chủ Matsunaga – Người gửi: “Yamashita Kamesaburo”. Trong thư viết “Tôi là nhà kinh doanh than đá Yokohama. Qua giới thiệu của ông Akihara – một cấp dưới của ngài Fukusawa (ông này vốn là bạn của bố Matsunaga, người đã cho Matsunaga vay một số tiền lớn để thành lập công ty), tôi được biết ngài cũng kinh doanh về lĩnh vực than đá. Vì thế, tôi rất quan tâm đến quý công ty. Để bày tỏ lòng kính trọng của tôi với quý công ty, tối hôm nay, tôi xin có lời mời ngài đến và cùng gặp gỡ tại khách sạn Nishimura. Rất mong ngài bớt chút thời gian nhận lời mời của tôi”. Chàng thanh niên Matsunaga mới 27 tuổi, lần đầu tiên được người khác xưng tụng kính cẩn, được tôn kính gọi là “ông chủ”, hơn nữa lại là lần đầu được mời đến một khách sạn sang trọng hạng nhất với tư cách là thượng khách – với bằng ấy lí do, Matsunaga quả thật không nén nổi “lòng tự đắc” cho bản thân mình.
Buổi tối hôm đó, khi Matsunaga vừa bước vào khách sạn, một nhân viên phục vụ lập tức ra nghênh đón và đưa anh đến chỗ ngồi của khách VIP. Matsunaga bước vào phòng. Một người đàn ông trạc 40 tuổi bước tới chào anh và mời anh ngồi. Sau đó, ông tự ngồi ở phía cuối cửa ra vào, người cúi rạp và nói: “Tôi là Yamashita Kamesaburo. Hôm nay, tôi vô cùng vinh hạnh được đón tiếp ngài”. Nghe ông Kamesaburo nói, Matsunaga vẫn tiếp tục nhấc chén rượu lên.
Ông Kamesaburo nói tiếp: “Hiện nay tôi có quen biết với nhà tiêu thụ than đá khá lớn, tiếng tăm của cửa hàng này cũng rất tốt. Ông chủ của cửa hàng này tên là Abe, vốn là khách hàng cũ của tôi”. Ông Kamesaburo dừng lại trong giây lát như có ý thăm dò. Nhận thấy Matsunaga đang chăm chú lắng nghe, ông tiếp lời: “Nếu được ngài coi trọng và tin tưởng, để tôi được phục vụ ngài, thì tôi xin trình bày với ngài một việc như sau: Tôi làm trung gian chuyển sản phẩm của quý công ty đến chỗ Abe. Tôi biết ông ta nhất định sẽ nhận làm đại lí bán sản phẩm cho ngài và ngài thì chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận. Tôi ở giữa chỉ xin một ít “chi phí môi giới” là đủ. Như vậy tôi không biết ý ngài thế nào?”
Matsunaga nghe xong, còn lẩm nhẩm thầm tính thì ông Kamesaburo không chờ có câu trả lời, ông gọi gọi cô phục vụ bàn đến và nói: “Tối nay tôi không có thời gian tiếp ngài Matsunaga nữa. Ngày mai tôi có việc cần, phiền cô mua giúp tôi một ít bánh đặc sản Kobe để làm quà cho người ta”. Nói xong, ông rút trong túi ra một sấp 10 vạn yên, ngoài ra, còn rút thêm hai tờ đưa cho cô phục vụ. Vừa đưa tiền cho người phục vụ bàn, ông Kamesaburo nói qua loa rằng: “Phải rồi, còn đây là cho cô”. Cô phục vụ tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhận được số “tiền công” nhiều đến như vậy, rồi sau giây lát cô vui vẻ lui ra.
Tất nhiên là chẳng cứ gì cô phục vụ, sự việc này cũng khiến Matsunaga cảm thấy lạ lùng. Đột nhiên, anh thấy mất bình tĩnh. Matsunaga đã trấn tĩnh lại, anh nói với ông Kamesaburo: “Thưa ngài Kamesaburo, tôi chấp nhận đề nghị của ông”.
Nghe những lời của Matsunaga nói, ông Kamesaburo vẫn vẻ vội vã như không còn thời gian tiếp đãi Matsunaga nữa, ông nói: “Tôi vô cùng cảm tạ. À, mà xin lỗi, tôi có một chút việc phải ra ngoài, thật thất lễ”. Kamesaburo cúi đầu chào Matsunaga rồi nhanh chóng rời khỏi phòng khách. Ông đi nhanh qua hành lang xuống lầu dưới, vừa đuổi kịp cô phục vụ ban nãy, ông nói với cô phục vụ: “Xin cô đợi một chút, ngày mai tôi có việc khác phải làm, cô không cần phải giúp tôi mua bánh nữa. Vậy nên cô hãy gửi lại số tiền tôi đưa cho cô vừa nãy, kể cả tiền công”. Sau khi lấy lại tiền, ông Kamesaburo quay trở lại phòng khách, nơi Matsunaga vẫn đang ngồi. Cuộc nói chuyện lại tiếp tục. Sau đó, Matsunaga và Kamesaburo đã ký kết một hợp đồng kinh doanh than đá.
Ngay sau bữa tiệc thịnh soạn với Matsunaga, ông Kamesaburo đáp chuyến xe cuối cùng của ngày hôm đó trở về Yokohama. Như vậy số tiền mà Kamesaburo bỏ ra để ăn trong khách sạn sang trọng đó đã đạt được “mục đích xứng đáng” của nó.
Mời các bạn mượn đọc sách Tôn Tử Binh Pháp - Tinh Tuyển Nghệ Thuật Thương Trường của tác giả Phùng Hiếu.