Người đã khuất tất có oan khiên, di nguyện cần hóa giải, người còn sống ắt có sân hận, buồn thương cần giãi bày. Âm dương cách biệt, tưởng chừng chỉ luân hồi chuyển kiếp mới có thể trả hết nghiệt duyên. Thế nhưng, có một người dường như đã bị Diêm Vương lãng quên - một người trải qua cả nghìn năm sóng gió mang trong mình sứ mệnh duy nhất - “trộm mệnh đổi mắt” cứu cả gia tộc thoát khỏi lời nguyền phục sinh.
Nam Tinh là một “thầy trộm mệnh” , chỉ cần vật chủ còn mệnh, cô có thể hồi sinh bất cứ linh hồn người chết nào, cái giá phải trả cho cuộc giao dịch này là đôi mắt của kiếp sau.
Chứng kiến sự đổi thay của biết bao triều đại, Nam Tinh vẫn là một cô gái tuổi đôi mươi, không bao giờ già đi, đồng nghĩa với việc chưa trả được thù, cô chưa thể chết. Trong hành trình thực thi sứ mệnh của mình, Nam Tinh đã gặp Khưu Từ - một chàng trai thời hiện đại, cũng mang trong mình những bí mật lớn lao. Định mệnh vốn luôn là một ẩn số, rốt cuộc họ là bạn hay thù? Đến cuối cùng, liệu Nam Tinh có tìm được kẻ thù, giải lời nguyền truyền kiếp của gia tộc và nếm trải cuộc sống như một người bình thường đúng như ước nguyện trải suốt nghìn năm qua của cô hay không?
Hãy cùng bước vào thế giới bí hiểm của Trộm mệnh và dõi theo hành trình hồi sinh người chết của cô gái Nam Tinh.
***
Chén rượu Thao Thiết đựng đầy tham dục, lư hương ngư văn đốt cháy phản bội, đèn lồng hình người nửa đêm du tẩu, đoạn hầu bảo kiếm vua ban…chúng nó đều là những mạng sống đã bị Diêm Vương quên lãng, mà người còn có thể trộm mà biết trộm loại mệnh này, gọi là Trộm mệnh sư.
Nam Tinh chính là một trộm mệnh sư, chuyên trộm mệnh đồ cổ cho người chết.
***
Editor Review
Truyện là quá trình nữ chính săn lùng kẻ thù và tìm cách cứu gia tộc mình khỏi kiếp nạn ngàn năm có một. Truyện có yếu tố huyền huyễn nhưng vì bối cảnh hiện đại nên không được 'tiên hiệp phiêu phiêu' cho lắm.
Nữ chính: Nam Tinh, là một món đồ cổ hơn 800 tuổi, vì mang sứ mệnh cứu cả gia tộc mới 'bị' sống lâu như vậy. Bà chị này có đặc điểm là rất đẹp, rất thông minh, rất lạnh, rất tỉnh, khô khan, bạo lực…nhưng giấu đằng sau vẻ ngầu lòi của bả là một trái tim thiếu nữ mong manh dễ vỡ đã sắp hóa đá do độc thân quá lâu và một tấm lòng lương thiện ngất ngưởng do được nuôi dạy quá tốt, nói chung là cụ bà luôn mang tôn chỉ là chuyện mình thì mình lo, lo xong rồi rút quân, nói càng ít càng tốt, cách tránh né phiền phức tốt nhất là đừng đi cửa chính mà hãy nhảy cửa sổ dù đang ở tầng 2…tôn chỉ luôn suôn sẻ cho đến khi gặp nam chính…Nghề của nữ chính là trộm mệnh sư, nghĩa là người dùng bí thuật gọi hồn người chết lên vài phút theo yêu cầu người nhà để hoàn thành một yêu cầu nào đó của người nhà người chết, việc này được thực hiện thông qua một món đồ cổ có quan hệ với chuyện đời của người chết. Ngầu hết biết luôn, nhưng cái giá phải trả thì khá là thốn! Trộm mệnh ở đây không phải mệnh người, mà là mệnh của đồ cổ.
Nam chính: Khâu Từ, tất nhiên là trẻ hơn nữ chính 700++ tuổi vì sinh sau đẻ muộn đến mấy đời, nhưng điều này không cản được việc độ tò mò của anh dành cho nữ chính tăng vọt sau vài lần chạm mặt rất trùng hợp. Anh cũng đi săn đồ cổ, nhưng chỉ tìm để ngó một cái thôi, ko mua ko bán ko chôm chỉa gì hết, vì anh cũng mang một sứ mệnh do người nuôi anh cũng là sư phụ của anh giao cho trước khi chết. Anh trai khá đáng yêu, vô cùng tốt tính, mặt dày, bảnh trai (cái này thì đến tuốt mấy chương sau mới biết), tính cách rộng rãi trong sáng lương thiện như ánh mặt trời, nên dù cầm tinh con đỉa, cụ Tinh cũng không nỡ đạp bẹp do không nhẫn tâm được. Anh được sinh ra là để hâm nóng trái tim của nữ chính, hỗ trợ cụ ấy trên con đường báo thù, hmmm, đại loại là vậy, có thể coi anh là con rể nhặt được nuôi từ bé của Nam gia.
Nữ phụ: không có, may quá a.
Nam phụ: có hai anh, lên sàn nửa sau của truyện, nhưng sức chiến đấu dành tình cảm của nữ chính thì gần như bằng 0, à thật ra là bằng 0 luôn, vì nữ chính căn bản ko có một cái cặn tình cảm gì với hai anh này, và chị từ chối cũng rất là huỵch toẹt, hai anh như hai bông hoa trên đường nữ chính đi qua, một anh là bông vạn thọ phơi khô rất đáng ghét, anh còn lại là hoa oải hương rất dễ thương, nhưng rất tiếc nữ chính không thích hoa. Theo chị thì hoa nếu A Từ tặng thì chị vẫn sẽ không thích, nhưng chắc là sẽ không lấy thùng rác làm bình cắm, cho nên mọi người tự suy đoán số phận của mấy bó bông không phải A Từ tặng kia đi ha.
Truyện được chia làm nhiều quyển, mỗi quyển là một vụ trộm mệnh, vụ nào cũng có mùi bi kịch, chỉ là không phải về cặp nam – nữ chính nên lão còn chấp nhận được?! Có thể coi bộ này như việc nam nữ chính xuyên nhanh về từng thời và cùng nhau coi một bộ phim tình cảm cẩu huyết SE với công nghệ 4D, nghe từng câu chuyện kể, thổn thức một chút rồi dẹp đường hồi phủ. Truyện có vài chi tiết hơi ghê rợn nhưng lão từ chối liệt nó vô thể loại kinh dị, vì nó không kinh dị lắm theo thang đo của lão, mà lão nhát cáy lắm nghe.
Truyện nhìn chung khá nhẹ nhàng, rất là đề cao tình cảm gia đình, tình tiết A Từ trêu chọc Tinh Tinh đáng yêu, nhân vật phụ cũng vô cùng đáng yêu (lão hết vốn từ rồi hay gì?!), có Đào lão bản nè, con golden retriever mà vì nó A Từ bị Tinh Tinh 'ghét bỏ' nè, hai mảnh giấy Hắc Bạch tùy tùng rất có cá tính của Tinh Tinh nè, và hai chú cá Âm Dương hiền hậu của A Từ nữa. Ông cố của Đào lão bản phải gọi Tinh Tinh là cụ nhưng ông vẫn lo cho Tinh Tinh như cháu gái mình, một ông nội nhà vườn đúng nghĩa, dù bản lĩnh nhìn đồ cổ của ông thì không hề nhà vườn chút nào. Đoạn cuối truyện có vài cái twist cũng ổn, kết thúc khá mỹ mãn bình an tươi sáng hài hòa tốt đẹp, có điều lão tìm không ra phiên ngoại.
Thực ra khi lão làm bộ này là vừa làm vừa đọc luôn, cho tiện, không phải đọc hết mới làm như hai bộ trước, lý do thì nhiều lắm: concept của nó khá ngộ, lão muốn thử sức edit ngôn tình hiện đại, lại thấy nữ chính suy nghĩ có chút giống mình nên tự nhiên đồng cảm dâng trào ào ạt (ý là cái khoản ế mốc lâu năm với EQ thường xuyên rớt mạng thôi, còn mấy cái khác thì không dính biên), à rồi cũng có vài lý trấu nữa nhưng thành thật mà nói thì bộ này ko quá sảng như lão muốn, mạch truyện cứ đằm đằm. Về logic của truyện thì có lẽ lão đã đọc qua nhiều bộ logic mạnh mẽ rõ ràng hơn nên ở bộ này cảm thấy nhân vật hiền quá! Đọc bộ này cảm giác như làn gió nhân văn cứ thổi phiu phiu vào bản mặt đồ tể của lão.
Chẳng qua…sau khi làm xong bộ này thì lão cảm thấy mình không hợp với việc edit ngôn tình hiện đại cho lắm, đặc biệt là edit vì sở thích, (vì tiền thì khác nhoa xxx), chỉ vì phần xưng hô quá phiền phức, đây coi như là một lời nhá hàng cho những ai nhảy hố, vì có thể cách xưng hô mà lão edit không hợp miệng của vài người, cơ mà khổ lắm các tình yêu oyyy, đổi kiểu gì cũng thấy nó sao sao đó! Vì bối cảnh, tính cách của nam và nữ chính nên lão không thích lối xưng hô 'anh iem' hay 'tôi iem' như kiểu tổng tài bá đạo và tình nhân bé nhỏ (à thực ra lão ko đọc nổi thể loại này hô hô)! Mà 'ni wo' thì có nghĩ thành 'mày tao' cũng ko sao hả, có rất nhiều không gian để phăng! Dù sao tình cảm của nam nữ chính cũng rất ngọt, rất thơm, rất nhẹ nhàng!
Chúc mọi người vừa miệng =))
***
Khi Tôn Phương bước ra từ gian nhà nhỏ cũ nát, trên những ngọn núi xanh ở phía xa xa, mặt trời đã muốn nhô lên. Đến khi hắn cài xong túi trên eo, ngẩng đầu lần nữa, thái dương đã lộ ra phần đầu, như một phiến quạt màu vàng nửa mở, thoáng chốc cả dãy núi đều phủ màu vàng.
Tôn Phương đón ánh nắng sớm chói chang, hơi híp mắt, trước mắt như tràn ngập vàng mảnh bị đập vụn.
Hắn cầm mâm đào treo trên cái kệ bằng trúc bên ngoài, chuẩn bị đi vào khe suối trong lòng sông, giờ này, nhất định đã có nhiều người đi đến đó rồi.
Giờ này…hắn quay đầu lại nhìn về gian phòng nhỏ xiêu vẹo đằng sau.
Phía sau có mười bảy mười tám gian nhà gỗ nhỏ, là những người đào vàng* trước đây để lại, hắn và muội muội chọn hai gian để ở, Tưởng Chính cũng chọn một gian, ở ngay cách vách.
*nguyên văn truyện là Đào kim khách
Nhưng tối hôm qua Tưởng Chính cùng muội muội không trở về.
Làm ca ca kiêm bạn tốt hắn hiểu rõ, có mặt hắn, Tưởng Chính và muội muội cảm thấy rất bất tiện. Dù sao ở núi Bảo Châu này phòng cũ nhiều, bọn họ lâu lâu cũng sẽ ra bên ngoài ở một đêm.
Đối người trẻ tuổi tới nói, vừa mới lạ vừa vui. {LAOHU}
Tôn Phương ngừng suy nghĩ, cái gì mà người trẻ tuổi, khẩu khí như một lão yêu quái, hắn rõ ràng cũng còn rất trẻ, không phải mới 16, nhưng tốt xấu gì tuổi cũng mới 28, một cái tuổi còn rất thanh xuân.
Hắn chuẩn bị đi trước đến lòng sông bên kia, sau đó lại đi kiểm tra bẫy rập đặt tối hôm qua, xem có bắt được món ăn hoang dã nào không, làm bữa ăn ngon. Ăn một tháng bánh bao trắng với cải bẹ, hắn sắp phun ra rồi.
Thái dương dần dần nhô lên, không chút bủn xỉn mà đem kim quang phủ hết toàn bộ núi Bảo Châu, nhìn từ xa thật sự như đống kim châu lấp lánh, làm người say mê.
Làm một người đào vàng, Tôn Phương thích thấy loại thời tiết trong sáng này, như vậy thì lúc đào đãi kim sa sẽ dễ nhìn thấy vàng hơn.
5 năm trước một đám phượt thủ đi ngang qua nơi này, phát hiện núi Bảo Châu cất giấu đầy kim sa, tin tức vừa ra, thanh danh thước khởi, lập tức hấp dẫn rất nhiều người muốn mau phát tài. Vô số người dũng mãnh tiến vào núi Bảo Châu, dựng trại đóng quân, ở khổ một chút cũng không sao, ăn khổ một chút cũng không sao, chỉ cần có vàng, thì những gì thiếu thốn đều sẽ được bù đắp.
Tất cả bọn họ đều trầm mê trong lạc thú đãi vàng, bất kể ngày đêm.
Không ngừng có người tới, nhưng không có ai đi.
Núi rất nhanh đã bị đào rỗng, vàng càng ngày càng ít, người cũng càng ngày càng ít, đến năm thứ 5, nơi này chỉ còn lại có mười mấy người đào vàng. Nơi đã từng huy hoàng cùng biển người tấp nập giờ không còn nữa, chỉ còn lại những căn nhà gỗ nhỏ dựng tạm vẫn sừng sững khắp nơi trên núi Bảo Châu, vẫn mỗi ngày nghênh mặt trời lên, tiễn mặt trời lặn.
Tràn ngập cảm giác bi thương.
Tôn Phương là đến năm thứ 4 mới mang theo muội muội tới núi Bảo Châu, đào một năm, ngẫu nhiên sẽ phát hiện kim sa, nhưng cũng không đủ để làm người ta phát tài bất chính, chỉ là duy trì ấm no, so với ra ngoài làm việc, cũng không có ưu thế gì.
Thâm sơn cùng cốc tín hiệu kém, muốn lên mạng còn phải dùng sức quơ quơ di động, chẳng khác gì hồi thập niên 80 trong nhà tín hiệu TV không tốt, phải dùng sức lay ăng-ten.
Hơn nữa trong núi nhiều muỗi, nhiều dã thú, tới mùa hè còn có rắn độc.
Tôn Phương đã từng đụng phải lợn rừng, thiếu chút nữa bị nanh lợn rừng ủi chết, hiện tại trên đùi vẫn còn một cái lỗ, nghĩ tới còn thấy sợ hãi.
Nhưng có khổ nữa hắn cũng không rời đi, vì tiền, càng vì tìm người.
Huynh muội bọn họ khi còn nhỏ bị bọn buôn người bắt, bán vào khe suối. Gia đình kia vốn dĩ chỉ muốn một mình hắn, nhưng hắn không chịu, muội muội lại vì quá sợ hãi mà sinh bệnh, ốm yếu. Bọn buôn người thấy muội muội sắp chết, mới đề xuất "mua một tặng một", đưa luôn muội muội cho nhà này.
Năm đó hắn năm tuổi, muội muội hai tuổi.
Hắn hối hận vô số lần, ngày đó không nên dẫn muội muội đi ra cửa thôn chờ ba mẹ về. Nãi nãi nói sắp tết rồi, ba mẹ chắc sắp về nhà. Hắn liền dắt muội muội đi ra đường lớn ở cửa thôn chờ bọn họ, trên đường hắn còn mua một viên kẹo cho muội muội, trong tay còn nắm hai viên, chuẩn bị cho ba mẹ một năm không gặp mỗi người một viên.
Sắp ăn tết, mấy chiếc xe khách xập xệ đi ngang qua đường lớn của thôn hết chiếc này đến chiếc khác, rốt cuộc có một chiếc ngừng lại, hắn kéo muội muội đến thăm dò. Trên xe bước xuống hai người, lại không phải ba mẹ, mà là hai gã đàn ông, bịt miệng bọn họ rồi bế lên xe.
Chờ hắn tỉnh lại, đã ở một chỗ xa lạ.
Gia đình mua bọn họ kia đối với hắn rất tốt, đối với muội muội lại không tốt. Hắn mỗi lần ăn cơm khoai lang đỏ đều trộm giấu đi một ít, lén cho muội muội ăn. Mấy tháng sau, gia đình này muốn đem muội muội "tặng" cho người khác, hắn khóc lóc năn nỉ đều không ăn thua, vì thế khi người mua tới, hắn theo cây thang, bò lên trên ống khói ở nóc nhà, đứng ở đó kêu to: "Mấy người nếu đem muội muội của ta bán đi, ta liền nhảy xuống!"
Mời các bạn mượn đọc sách Trộm Mệnh của tác giả Nhất Mai Đồng Tiền.