Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Thế Tử Hung Mãnh

Thế như kỳ, người như con.

Triều cương ngươi lừa ta gạt, giang hồ yêu hận tình cừu, chợ búa sướng vui đau buồn, người giống như từng quân cờ, ở trên bàn cờ xâu chuỗi xen lẫn, bắn ra từng ánh hào quang.

Chiêu Hồng năm thứ sáu, trên phố thịnh truyền phiên vương rình mò long ỷ, Hoàng Đế triệu các lộ thế tử phiên vương vào kinh, bề ngoài là cầu học, nhưng ẩn ý chính là giam lỏng làm tin.

Hứa Bất Lệnh thân là thế tử của Túc Vương, dưới chân thiên tử, vốn nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, giấu dốt tự ô (*giấu tài, tự bại hoại thanh danh).

Kết quả…

Quần chúng:

- Hứa thế tử tài đức vẹn toàn, quả thật không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh người.

Hứa Bất Lệnh:

- Ta không phải, đừng nói mò.

Quần chúng:

- Hứa thế tử quỷ kế thần sầu, có đại tài bình thiên hạ.

Hứa Bất Lệnh:

- Ta không có, ngậm miệng.

Quần chúng:

- Hứa thế tử văn thao vũ lược, chính là thịnh thế năng thần, loạn thế chi…

Hứa Bất Lệnh:

- Các ngươi TM…

Quần chúng:

- Hứa thế tử văn đào hoa phong nhã, mỹ nữ bên cạnh nhiều không kể xiết…

Hứa Bất Lệnh:

- Cái này… khục khục, quá khen…

***

Hôm nay, ta kể cho các ngươi sự tích thế tử Túc Vương Hứa Bất Lệnh, khi nam phách nữ, bức lương nữ làm vợ.
Đại Nguyệt Chiêu Hồng năm thứ mười, tiết đông chí, thành Trường An nghênh đón một trận tuyết nhỏ. Phường thị thưa thớt người, thanh lâu sòng bạc lại đông nghịt, lưu manh và người nhàn rỗi thì vây quanh ở trà quán, dưới chân đặt chậu than.
Tiên sinh kể chuyện miệng phun hoa sen, kể một sự tích hiếm thấy phát sinh ở biên quan.
Lần trước sách nói, trưởng tử của Túc Vương triều ta Hứa Bất Lệnh, mang theo một ngựa một thương, độc thân vào Mạc Bắc, chém hơn trăm sơn tặc, được tướng lĩnh biên cương xưng là Tiểu Diêm Vương, các ngươi đoán xem, năm đó Hứa thế tử bao lớn?
Chuyện nhà Vương gia, bách tính như chúng ta làm sao hiểu được.
Mau nói mau nói.
Một bọn người nghe mà nôn nóng thúc giục, hiển nhiên đang chờ kịch vui"khi nam phách nữ"
Tiên sinh kể chuyện thừa nước đục thả câu, mới tràn đầy phấn khởi mở miệng.
Ngày Hứa thế tử đơn thương độc mã chém sơn tặc trở về, mới vừa tròn mười sáu!
Mười sáu tuổi?
Làm sao có thể!
Đám người xôn xao, đều không tin.
Tiên sinh kể chuyện ở giữa mùa đông lại phe phẩy quạt xếp, nhàn nhã nói.
Lúc ấy việc này chấn động cả triều đình, ngay cả thánh thượng cũng bị kinh động. Bách quan đều xưng Hứa thế tử là tướng môn hổ tử, thanh xuất vu lam, đợi một thời gian, công lao sự nghiệp không thua công thần khai quốc Hứa Liệt.
Hứa đại tướng quân là vương gia khác họ, Hứa thế tử còn lợi hại hơn Hứa đại tướng quân, nên phong quan gì?
Còn cao hơn thân vương, tự nhiên chính là.
Sắc mặt tiên sinh kể chuyện cứng đờ, vội vàng đưa tay đè thanh âm ồn ào xuống.
Đừng có ngu ngốc nói tiếp, muốn chết hả? Tục ngữ nói"cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ"
Tiên sinh kể chuyện miệng lưỡi lưu loát, trà khách nghe say sưa ngon lành, hình ảnh này ở thành Trường An cũng không hiếm thấy.
Thời điểm mọi người nghe say sưa, bỗng nhiên có thanh âm ồn ào từ trên đường phố vang lên.
Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Đánh cho ta!
Khách nhân trong quá trà đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy một nữ bộ khoái cầm Nhạn Linh Đao, bị mười lưu manh xách theo gậy truy đánh.
Mặc dù thành Trường An rồng rắn lẫn lộn, nhưng chuyện ẩu đả quan sai lại không phổ biến, làm cho không ít người thăm dò quan sát.
Rất nhanh, ba Ngự Lâm Quân chạy tới, cầm đầu chính là một tiểu thống lĩnh, cách thật xa đã cất cao giọng nói.
Kinh sư trọng địa nghiêm cấm tư đấu, là ai dám làm càn?
Nữ bộ khoái chật vật nói.
Đại nhân, bọn họ dám công nhiên ẩu đả quan sai, tửu lâu này tất nhiên có cổ quái.
Thống lĩnh lại không có chạy tới chất vấn côn đồ, mà lặng lẽ nhìn về phía nữ bộ khoái.
Đây không phải địa phương ngươi quản, nếu lại sinh sự, đừng trách bản quan không nể tình.
Điển hình của bao che thủ hạ, dân chúng vây xem liên tục lắc đầu, sau lưng Đại Nghiệp Đỗ Phường có chỗ dựa, tiểu bộ khoái này hiển nhiên là mới tới.
Nữ bộ khoái kinh ngạc.
Ẩu đả quan sai lại làm như không thấy, biết rõ trong tửu lâu có quái lạ, đi tới cửa cũng không tra, chẳng lẽ đại nhân và chưởng quỹ của tửu lâu này có giao tình sao?
Sắc mặt thống lĩnh âm trầm.
Bắt lại cho ta, để chủ quan của hắn tới lĩnh người.
Vâng!
Mấy câu không hợp nhau, Ngự Lâm Quân liền cầm xích chân lao lên bắt người.
Nữ bộ khoái tức đến sắc mặt xanh xám.
Ngươi dám, ta là người của Tập Trinh Ty, ngươi dựa vào cái gì bắt ta?

Mời các bạn mượn đọc sách Thế Tử Hung Mãnh của tác giả Quan Quan Công Tử.