Bùi Vũ Ninh là người phụ nữ mà cả Bắc Kinh không ai dám dây vào.
Là con gái duy nhất của dòng họ giàu có top đầu, cô xinh đẹp phóng khoáng, trời sinh ra đã là bà hoàng, chỉ cần cô mở lời thì không ai dám trái lệnh cô.
Cô con gái tài phiệt ở trong tiệc tối TATLER Ball lúc nào cũng bị một đám người vây quanh nịnh hót như vậy mà không ai biết bí mật thẳm sâu trong cõi lòng cô ——
Bùi Vũ Ninh bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhất là trong một số trường hợp, bị ám ảnh tột cùng với con số 6.
Đóng cửa phải kiểm tra 6 lần, rửa tay phải rửa 6 lần, ngay cả túi xách cũng phải mua 6 cái giống nhau như đúc.
Sau đó, vì “tai nạn” bất ngờ xảy ra nên Bùi Vũ Ninh đã vô tình hôn kẻ thù một mất một còn của mình.
Hôm ấy về nhà, Bùi Vũ Ninh rửa mặt 6 lần, spa cho môi 6 lần, sau khi thực hiện một loạt hành động nhằm trấn an chính mình, Bùi Vũ Ninh vẫn không thể kiểm soát được con quỷ ẩn sâu trong lòng mình. Cô đi đến nhà của người đàn ông ấy ngay trong đêm, giọng điệu ra lệnh:
“Để cho tôi hôn thêm 5 lần nữa.”
Chu Thời Duật: “…?”
Cả Bắc Kinh ai cũng biết hai người thừa kế Bùi Vũ Ninh và Chu Thời Duật khắc nhau, một núi không thể có hai hổ.
Tin đồn cứ bay xa, mãi cho đến một ngày nào đó, chị đẹp Bùi lúc nào cũng kiêu sa lạnh lùng thế mà lại nũng nịu đòi hôn, mà người thừa kế lạnh lùng của nhà họ Chu đã dịu dàng hôn xuống 6 cái – theo thứ tự từ trán, đến mũi, hai bên má, cằm, cuối cùng là môi cô.
Chú ý: Cả hai đều là người thừa kế nhà giàu/Thanh mai trúc mã
Một người thì mới bất chợt nhận ra x Một người ủ mưu từ bao giờ
Văn án được edit bởi Châu về hợp phố
Tên chương cho editor đặt
***
Ba giờ chiều chính là thời gian nóng bức nhất vào mùa hè. Mặt trời như thiêu đốt mặt đất, trong không khí tràn ngập từng đợt hơi nóng, ngay cả hồ Phỉ Thúy được bao quanh bởi sắc xanh cũng không ngăn được sự hanh khô nóng bức ngày hôm nay.
“Không phải nói cuối tuần sau mới bay về sao, sao chưa gì đã trở lại rồi?”
“Cô ấy làm gì chẳng lẽ còn cần phải báo trước cho chúng ta.”
“Tránh ra nhanh nào, đừng ngáng đường tôi!”
Bên trong khu biệt thự số sáu cạnh hồ, một nhóm người vội vã tới tui trong đại sảnh. Trong sự rối ren ấy, có một người đàn ông trung niên hơi béo đứng ở giữa phòng khách, không khó để nhìn ra có vài phần lo lắng trên gương mặt nghiêm túc của ông ta.
“Cẩn thận cho tôi!”
“Điều hòa không được cao cũng không được thấp, phải đúng 22 độ.”
“Tay vịn cầu thang phải lau lại thêm lần nữa.”
“Hoa đặt đúng vị trí chưa?”
Khi đang nói chuyện, người đàn ông chuyển tầm mắt vào bể cá cảnh ở trước mặt. Ông ta cúi người lại gần, hơi dừng vài giây rồi đột nhiên lớn tiếng: “Không phải tôi đã nói số lượng cá ở đây nhất định phải là bội số của 6 sao? Sao lại chỉ có 13 con!”
Người giúp việc sôi nổi tiến lên vây xem, có người bạo dạn hỏi: “Vì sao nhất định phải là bội số của 6?”
Người đàn ông trung niên tức giận vỗ đầu anh ta: “Chủ yêu cầu thì đến lượt cậu hỏi tại sao à? Chạy đi mua thêm 5 con bổ sung nhanh lên!”
“Nhưng giống cá này đều ở đây rồi ——”
“Tôi không quan tâm, có phải ra hồ câu cũng phải câu đủ 5 con về cho đủ số lượng!”
Bị mắng một trận, mấy người giúp việc đều xấu hổ bước ra ngoài. Nhưng mới vừa ra đến cửa, một chiếc ô tô màu đen đã chậm rãi chạy tới.
Cả nhóm há hốc miệng, lập tức chạy về lắp bắp thông báo: “Xe… Xe! Hình như tới rồi!”
Người đàn ông trung niên hít một hơi lạnh, ngó trái ngó phải ——
Quan tâm nhiều như vậy làm gì.
Một mặt ông ta chỉ huy mọi người: “Đứng nghiêm chỉnh cho tôi!” Một mặt nhanh chóng vớt một con cá trong bể ra, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Mọi người xếp thẳng tắp thành hai hàng, người đàn ông trung niên chính là quản gia, cung kính đứng ở phía trước họ sẵn sàng đón tiếp.
Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng ve râm ran ở xa.
Có người nào đó trong nhóm không ngừng hít sâu, nhỏ giọng nói: “Thật lo lắng, nghe nói cô Bùi rất khó phục vụ.”
“Bình thường thôi, kẻ có tiền mấy ai không khó tính.”
“Sao còn chưa vào nhỉ, tôi muốn gặp Bùi đại tiểu thư trong lời đồn một chút.”
Mười mấy giây trầm mặc qua đi, một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên cười: “Không phải là vì thấy chúng ta nên ở lại trên xe trang điểm chứ.”
Vừa dứt lời, liền có tiếng giày cao gót “lộc cộc” từ xa đi tới.
Mọi người sửng sốt, theo tiếng động mà quay đầu lại ——
Bốn năm người mặc tây trang ở hướng ngược lại với cửa lớn đẩy rương hành lý đi vào.
Mà đi ở phía sau họ là một cô gái trẻ tuổi dáng người cao ráo thon thả, đeo một cái kính râm pha lê màu xám.
Quản gia nhìn thoáng qua liền nhận ra là Bùi Vũ Ninh, vội bước lên: “Cô Bùi, sao cô lại vào từ cửa sau?”
“Đúng vậy, tôi cũng muốn biết vì sao mình lại muốn vào từ cửa sau.”
Bùi Vũ Ninh nói chuyện nhẹ nhàng, tháo kính râm trên mặt xuống, tiện tay đưa qua, người đàn ông mặc tây trang bên cạnh liền lập tức cầm lấy.
“Trước khi về nước ông nội nói có chuẩn bị cho tôi một đội quản gia tinh nhuệ cấp cao, hóa ra cái gọi là tinh nhuệ chính là làm giày cao gót số lượng có hạn của tôi phải giẫm đầy bùn đất về nhà, thuận tiện còn trêu chọc một câu có phải tôi xấu hổ với các người nên phải ở bên ngoài trang điểm cho tự tin mới vào nhà hay không ——”
Bùi Vũ Ninh nói liền một hơi xong, ánh mắt dừng ở trên người người đàn ông vừa mới nói linh tinh kia.
Cô chỉ khoanh tay nhìn, người đàn ông trẻ tuổi liền cảm nhận được khí thế bức người, đầu cúi thấp đến không thấy rõ mặt mũi: “Xin lỗi cô Bùi, tôi chỉ đùa một chút thôi, tôi……”
“Anh là ai?”
Người đàn ông sửng sốt, đang muốn giới thiệu bản thân, Bùi Vũ Ninh lại cười nhạt một tiếng cắt ngang lời anh ta —— “Cũng xứng nói đùa với Bùi Vũ Ninh tôi.”
“……”
Trở về chưa tới năm phút, toàn bộ không khí ở đại sảnh đã gần như hít thở không thông, tất cả người giúp việc đều rũ mắt, không dám phát ra một tiếng.
Là người đứng đầu, người đàn ông trung niên ý thức được chính mình thất trách. Buổi trưa tưới cỏ, hiện tại mặt cỏ vẫn còn ướt, là ông ta không suy xét chu đáo trải vài tấm lót lên bãi cỏ.
Ông ta xin lỗi: “Vô cùng xin lỗi cô Bùi, là lỗi của tôi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Lâm Uý đứng bên cạnh Bùi Vũ Ninh ho khan một tiếng, làm dịu bầu không khí hỏi cô: “Em muốn tắm rồi nghỉ ngơi trước không?”
Bùi Vũ Ninh không trả lời, mắt quét một vòng tầng một.
Cũng xem như sạch sẽ.
Đặc biệt là cái bể cá cảnh kia bố trí không tồi, có thể thấy là có lòng, dường như tái hiện lại bể cá cảnh của cô trong căn hộ ở Luân Đôn.
Cô xoay người nhìn người quản gia đang đầy lo lắng nói: “Cái này cũng được.”
Được khen ngợi, quản gia theo bản năng lau mồ hôi trên trán: “Cô chủ thích là được.”
Vừa dứt lời, ông ta thoáng nhìn thấy giữa khe hở ngón tay lộ ra một cái đuôi cá màu xanh lam, động tác liền khựng lại, nhanh chóng đưa tay ra sau lưng.
Nhưng đã muộn.
Bùi Vũ Ninh nhíu mày: “Gì vậy?”
Quản gia lắc đầu: “Không, không có ——”
Nhìn nhau một lát, dưới ánh mắt đầy áp lực của Bùi Vũ Ninh, quản gia không thể không giao con cá trong tay ra, vẻ mặt chua chát giải thích: “Chủ tịch nói nhất định phải là bội số của 6, cũng không biết ai mắc lỗi chỉ đặt hàng 13 con, nhất thời không kịp đi mua ——”
“Cho nên ông quyết định bóp ch3t một con?”
“……”
Sau vài giây im lặng, Bùi Vũ Ninh hừ nhẹ một tiếng, không ai hiểu cô có ý gì, cũng không ai dám suy đoán.
Cô xoay người đi lên lầu hai: “Tắm rửa trước đã.”
“Vâng.”
Mọi người cúi đầu nhường đường, cô đi vài bước, lúc đến tầng hai bỗng nhiên kêu tên Lâm Úy.
Lâm Úy sững sờ: “Chị đây.”
Giọng nói tuỳ ý không nóng không lạnh vang ra: “Hai người họ có thể đi rồi.”
“……”
“Họ” trong miệng Bùi Vũ Ninh là ai, trong lòng mọi người ở đây đều rất rõ ràng. Có lẽ là không nghĩ tới vị tiểu thư này lại hà khắc như vậy, những người còn lại như đi trên băng mỏng, âm thầm hít vào.
–
Bùi Vũ Ninh không về phòng ngủ mà đi thẳng tới phòng để quần áo ở tầng ba.
Sắp xếp ở dưới nhà xong, Lâm Úy cũng đi theo, gõ cửa hỏi cô: “Em muốn spa thư giãn trước không, chuyên viên spa đã chuẩn bị xong rồi.”
Bùi Vũ Ninh đứng trước tủ kính chứa đầy lễ phục cao cấp, cô tùy ý mở ra một cánh, đầu ngón tay lướt qua giá treo, đếm thầm ở trong lòng đến số sáu thì dừng lại.
Lễ phục được lựa chọn ngẫu nhiên chính là một chiếc váy bằng vải tuyn màu vàng champagne, bên hông được thêu uốn lượn, đơn giản mà sang trọng.
“Chị giúp em tìm thêm 6 con cá cùng chủng loại bổ sung vào đi.” Bùi Vũ Ninh cầm chiếc váy trong tay ướm thử trước gương. Sau khi thấy cũng không tệ lắm thì tới tủ trang sức ở chính giữa lựa chọn: “Chị tìm một quản gia đáng tin cậy khác, em sẽ tự phỏng vấn.”
Nói xong, cô cầm chiếc bông tai kim cương ngẩng đầu lên hỏi: “Cái này thế nào?”
Lâm Úy gật đầu: “Rất hợp với em.”
Mời các bạn mượn đọc sách Yêu Đương Tự Nguyện của tác giả Tô Tiền Tiền.