Editor: BOSS rape tôi thế đó
Thể loại: Duyên trời tác hợp, HE, Hiện đại, Nam cường, Ngôn tình, Ngọt, Nhẹ nhàng, Nữ truy, Quân nhân, Sạch, Song xử, Sủng, Thầm mến, Thâm tình, Thanh mai trúc mã, Thực tế, 1Vs1,
Tên gốc: Minh nguyệt tri ngã ý (Ánh trăng hiểu lòng ta)
Tổng chương: 64
Văn án:
Một chiếc bánh ngọt siêu dễ thương giữa Giang đội trưởng của đội cảnh sát hình sự cùng nữ phát thanh viên xinh đẹp dịu dàng của chuyên mục kể chuyện đêm khuya.
Giang đội trưởng mặc dù nhìn mạnh mẽ, cương trực là thế, tưởng anh khó mà động lòng với ai, thế nhưng từ nhỏ cho đến giờ là 30 tuổi, anh cũng đã có 3 lần thầm mến.
Lần thứ nhất, bị một cô gái nhỏ đầu kẹp nơ hoa dùng một miếng bánh hoa sen lừa về nhà.
Lần thứ hai, vào lúc nửa đêm anh cùng bạn lái xe về nhà, nghe được cô phát thanh viên dịu dàng nói “ngủ ngon".
Lần thứ ba, là đối tượng xem mắt xinh đẹp đang ngồi đối diện nghịch ngợm chớp mắt nhìn anh, khiến tim anh loạn nhịp.
Cái gì? Xem mắt nhầm người sao?
Mặc kệ, Giang đội trưởng hung hăng quyết định đâm lao phải theo lao, mang “ánh trăng nhỏ" của mình về nhà.
Từ đó về sau, lời đồn trong đội cảnh sát hình sự Ninh Thành nổi lên bốn phía.
Cùng đọc truyện nhé!!!!
“Nghe nói, Giang đội trưởng của chúng ta nổi tiếng không gần nữ sắc, vậy mà thấy sắc nổi lòng tham, cướp cô gái nhỏ đang xem mắt mang về nhà.”
Giang đội trưởng xông ra bác bỏ tin đồn: không gần nữ sắc là thật, nhưng thấy sắc nảy lòng tham là giả.
“Trong đời tôi yêu thầm 3 lần, đều là cùng 1 người.”
Em là mối tình niên thiếu anh chưa kịp nói, em là ánh trăng nhỏ chính tay anh tự mình hái mang về nhà.
***
Nhiều năm về trước, khi Giang Đông còn đang là một cậu thiếu niên ngỗ nghịch, cha mẹ anh vì quá bận rộn, không có thời gian chăm sóc và dạy dỗ con cái nên đã đưa anh về quê để sống với ông bà.
Ngày đó, Giang Đông kiêu ngạo và ương bướng, không thèm nể mặt ai cũng không để ai vào mắt. Anh thường xuyên gây gổ đánh nhau, lăn lộn trong đống bùn đất, thế nên quần áo luôn nhem nhuốc bẩn thỉu. Khi đó, những người xung quanh chẳng ai vừa mắt với anh, người lớn còn thường xuyên dặn con cái mình tránh xa anh một chút.
Thật ra Giang Đông cũng không mấy để tâm với việc bị người ta xa lánh, vì chính bản thân anh khi đó cũng không muốn giao du với lũ "gà con" yếu ớt này. Những lúc không đánh nhau, anh thường cô độc một mình, tự bày ra đủ trò để giết thời gian.
Rồi đến một ngày nọ, khi anh đang chơi nhảy ô một mình, thì bỗng có một cô bé xinh đẹp bước đến bên anh. Cô bé đó đã dịu dàng lau đi vết bẩn trên mặt anh, khẽ băng lại vết thương trên trán anh, sau đó đưa cho anh chiếc bánh hoa sen, rồi dắt anh đến nhà mình.
Cô bé đó là Ninh Nguyệt, là "ánh trăng nhỏ" trong lòng Giang Đông.
Ninh Nguyệt không hề sợ sệt hay xa lánh anh như những đứa trẻ khác, ngược lại còn tỏ ra rất thân thiết với anh. Giang Đông từ nhỏ chưa từng được người ta yêu thích, bây giờ bỗng nhận được cảm giác ấm áp từ một cô gái nhỏ đáng yêu, bất chợt cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc vô ngần.
Từ hôm gặp được "ánh trăng nhỏ" ở đầu phố, Giang Đông bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn. Anh không còn lăn lộn đánh đấm, không còn đi gây sự khắp nơi, thay vào đó ngày ngày chỉ ở nhà tu tâm dưỡng tính và trộm ngắm Ninh Nguyệt qua ô cửa sổ, quan sát cuộc sống thường ngày của cô.
Anh biết rõ những thói quen của cô, biết rằng cô sẽ uống một cốc sữa tươi vào mỗi buổi sáng, 10 giờ tối sẽ uống một chén trà hoa quế thêm chút đường, biết rằng cô thường cùng bà học làm bánh hoa sen, biết rằng cô thích ngồi trên xích đu ngắm trăng trước khi đi ngủ.
Khi đó, Giang Đông đã thầm cảm thấy thói quen này của cô thật tẻ nhạt và buồn chán, mặt trăng không tròn thì khuyết, chẳng bao giờ sánh được với cô.
Cứ như vậy, hạt mầm tình yêu mà Ninh Nguyệt đã vô tình gieo vào lòng Giang Đông dần nảy mầm và bén rễ, sau đó vươn thành cây lớn, đơm hoa kết trái, cành lá rợp bóng sum suê.
Giang Đông của ngày đó, đem lòng yêu Ninh Nguyệt, yêu đến mức muốn ở bên cô suốt đời.
Giang Đông của ngày đó, đã hứa rằng sau này sẽ lấy cô làm vợ, sẽ chỉ yêu một người, mãi chẳng đổi thay. Lời hứa của một thời niên thiếu ngông cuồng và bồng bột, lại trở thành chấp niệm trong tim anh suốt những năm tháng sau này.
Khi Giang Đông sắp phải trở về thành phố để tiếp tục đi học, Ninh Nguyệt đã nói với anh:
"Em là Nguyệt Nha Nhi, chính là bầu trời treo vầng trăng cong, mỗi khi trăng non xuất hiện, chính là lúc em đang lặng lẽ ngắm anh."
Câu nói này của cô, là điều anh vĩnh viễn không thể quên trong suốt nhiều năm sau đó.
Ngày Giang Đông phải quay về thành phố, Ninh Nguyệt đã chạy theo xe anh, nói rằng cô sẽ đợi anh trở lại nơi này, cưới cô làm vợ. Thời niên thiếu ngây ngô và thuần khiết, cứ nghĩ rằng chỉ cần một lời hứa là đã có thể ở bên nhau, nào hay sẽ bị dòng đời xô đẩy, không từ mà biệt, để lạc mất nhau giữa biển người mênh mông rộng lớn.
Sau khi Giang Đông trở về thành phố, Ninh Nguyệt đã phải theo gia đình chuyển nhà đi nơi khác. Rời bỏ quê hương thân thuộc để đến một nơi xa lạ, đối với một cô bé như Ninh Nguyệt là một điều vô cùng khó khăn. Nhưng điều đáng buồn hơn nữa, là cô còn chưa kịp nói với Giang Đông lời tạm biệt.
Không lâu sau đó, ông bà Giang cũng dọn nhà đi khỏi nơi này, mà cả Giang Đông và Ninh Nguyệt khi ấy đều không có điện thoại di động, thế nên hai người họ đã hoàn toàn mất liên lạc với nhau.
Giữa ngàn vạn người, lạc nhau thì dễ, nhưng để tìm lại nhau thì khó khăn vô cùng. Giống như việc mò kim đáy bể, vô vọng và mông lung…
***
Mười hai năm sau, cậu thiếu niên sốc nổi và bốc đồng ngày nào giờ đã là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố. Bị thời gian và hiện thực mài giũa, Giang Đông của bây giờ đã trở thành một người hoàn toàn khác, nghiêm nghị, trầm ổn và anh dũng, được mọi người ngưỡng mộ và tin tưởng hết lòng.
Điều duy nhất không đổi thay trong suốt mười hai năm dài đằng đẵng, là thứ tình cảm đơn thuần nhưng đầy cố chấp mà Giang Đông dành cho "ánh trăng nhỏ" của anh.
Người ta thường nói rằng xa mặt thì cách lòng, nhưng có lẽ, nếu tình cảm đủ sâu đậm, đủ bền bỉ, đủ tha thiết, thì trái tim sẽ mãi chẳng rời xa.
Giang Đông chính là minh chứng cho điều đó.
Đủ yêu, sẽ đủ nhớ. Đủ nhớ, sẽ chấp nhận đợi chờ.
Cho dù là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Giang Đông vẫn không thể tìm được một cô gái giữa biển người mênh mông. Thế nhưng, anh vẫn chưa bao giờ từ bỏ hy vọng, vẫn luôn "thủ thân như ngọc", đợi đến ngày gặp lại cô.
Ông nội Giang thấy cháu trai cả đã 30 tuổi vẫn chưa có ý định kết hôn, liền cảm thấy vô cùng sốt ruột. Đứa cháu này rất đẹp trai, lại cao tới 1m85, thân hình rắn rỏi săn chắc, vậy mà đến giờ vẫn chưa có nổi một cô bạn gái, trong khi bạn bè đồng trang lứa đã có vợ con đề huề.
Ông nội Giang thấy vậy liền sốt sắng bắt cháu trai cả đi xem mắt, Giang Đông vì muốn ông nội yên lòng, nên đành miễn cưỡng đi tới buổi hẹn này.
Đối tượng xem mắt của Giang Đông là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng anh chẳng mấy quan tâm, vì trong lòng anh đã có Ninh Nguyệt rồi.
Có điều, cô gái này cũng thật ồn ào và ngả ngớn. Lần đầu tiên gặp đã lén sờ mó cơ bắp của anh, bị anh phát hiện liền tỏ ra ngây thơ vô tội. Nhưng cô gái nhỏ ấy cũng rất thông minh, còn có thể giúp anh bắt được tên tội phạm đang bị truy nã. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Cô ấy là Ninh Yên Nhiên, phụ trách chuyên mục kể truyện ma của đài phát thanh vào mỗi buổi tối.
Ninh Yên Nhiên năm nay 24 tuổi, vừa xinh đẹp vừa thông minh, nhưng vẫn chưa có nổi một anh bạn trai để ra mắt cha mẹ. Bà Ninh thấy vậy, liền ép con gái đi xem mắt.
Ninh Yên Nhiên vốn cho rằng đối tượng xem mắt của cô là một người đàn ông vừa lùn vừa hói, không ngờ đến nơi lại thấy một anh cảnh sát vừa cao vừa đẹp trai, lại còn có rất nhiều tóc. Ninh Yên Nhiên không nén nổi tò mò, liền hỏi anh địa chỉ cấy tóc, không ngờ lời hỏi thăm chân thành của cô vào tai anh lại trở thành những lời trêu chọc, bông đùa.
Giang Đông rất bực bội, anh đường đường là đội trưởng Giang uy nghiêm đoan chính không sợ trời không sợ đất, lại bị một cô nhóc ngang nhiên trêu đùa, như vậy còn ra thể thống gì nữa? Nhưng dù sao cô cũng là đối tượng xem mắt mà ông nội sắp xếp cho anh, nên Giang Đông đành phải nhẫn nhịn nuốt cục tức vào trong, cố duy trì nét mặt ôn hòa.
Giang Đông không bao giờ ngờ được, cô nhóc ồn ào nghịch ngợm khiến anh tức giận này lại chính là "ánh trăng nhỏ" anh đã không ngừng tìm kiếm suốt bao năm.
Khi Ninh Nguyệt lên cấp ba, cô đã đổi tên thành Ninh Yên Nhiên, vì cái tên "Nguyệt" ba mẹ đặt cho cô quá phổ biến. Khi nghe thấy Giang Đông nhắc đến người trong lòng, cô đã ngay lập tức nhận ra anh chính anh trai hàng xóm từng hứa sẽ cưới cô làm vợ.
Nhưng Ninh Yên Nhiên không muốn nói cho anh biết mình chính là Ninh Nguyệt, cô muốn anh yêu con người hiện tại của cô, chứ không phải là cô bé nhu hòa trong quá khứ. Cô muốn chứng minh rằng, dù cô có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, thì vẫn luôn là người con gái mà anh hết mực nâng niu.
Với sự trợ giúp của đám bạn thân, Ninh Yên Nhiên từng bước "cưa đổ" đội trưởng Giang lạnh lùng hờ hững.
Giang Đông vốn không hề phòng bị, đến khi giật mình nhận ra rằng bản thân đã "mắc bẫy" thì đã quá muộn, anh đã "đổ đứ đừ" trước cô gái nhỏ đáng yêu mất rồi.
Giang Đông cảm thấy mình thật tồi tệ, xấu xa. Rõ ràng anh đã hứa rằng rằng sẽ chỉ yêu một mình "ánh trăng nhỏ", vậy mà vẫn động lòng trước Ninh Yên Nhiên. Vậy nên, anh cố gắng giữ khoảng cách với Ninh Yên Nhiên, luôn tìm cách để né tránh cô vì muốn giữ trọn lời thề với "ánh trăng nhỏ".
Nhưng tình yêu đâu phải là thứ mà con người ta có thể trốn tránh? Cho dù đội trưởng Giang luôn cố tỏ ra lạnh lùng, hờ hững, nhưng vẫn không kìm được mà lún sâu vào tình yêu với cô, để rồi khi phát hiện ra Ninh Yên Nhiên chính là Ninh Nguyệt, anh mới cảm thấy bản thân ngốc nghếch vô cùng.
Trong cuộc đời Giang Đông có ba lần anh thầm mến.
Mà cả ba lần đó, người được anh thầm mến đều là cô nàng Ninh Yên Nhiên.
Đối với anh, cô là mối tình thời niên thiếu, là giấc mộng trong những năm tháng thanh xuân, là ánh trăng soi sáng lòng anh cho đến cuối cuộc đời.
Cô gái này rất ồn ào, nhưng là kiểu ồn ào mà anh thích nhất.
Cô gái này đôi khi xấu tính, đôi khi gây sự vô cớ, nhưng khi cười lên lại rất ngọt ngào đáng yêu.
Cô gái này rất nghịch ngợm, ương bướng, phá vỡ tất cả quy tắc của anh, nhưng luôn khiến trái tim anh ấm áp.
Cô gái này, là tất cả những gì quan trọng nhất với anh.
"Thề? Có thể, dùng thứ quan trọng nhất của anh để thề!"
"Không được!”
…
"Anh không thể dùng em để thề."
Ninh Yên Nhiên thường nghe người ta nói rằng, mối tình đầu thường không có kết quả tốt. Nhưng bây giờ cô đã có thể chứng minh, rằng chàng trai đầu tiên cô yêu sẽ đồng hành cùng cô cho đến cuối cuộc đời.
Nơi nào có anh, là nơi bình yên nhất.
Nơi em nào có em, là nơi ấm áp vô ngần.
Nơi nào có anh và em, là nơi tận cùng của hạnh phúc.
***
"Nếu anh đau đớn hay mệt mỏi thì phải nói ra, đừng có luôn cứng rắn như vậy."
"Không cần thiết, cũng không ai nghe."
"Em sẽ nghe, anh nói với em này." Ninh Yên Nhiên dán lên lưng Anh khuôn mặt nhỏ mềm mại kề sát đường cong cơ bắp của anh nhẹ nhàng cọ cọ: "Em sẽ đau lòng."
***
"Em hi vọng em và anh ở bên nhau chỉ bởi vì anh thích em chứ không phải vì cái gì mà bạch nguyệt quang, hoặc chỉ vì một lời hứa, anh có hiểu không?"
"Anh hiểu."
Anh tạm dừng hai giây, khóe môi khẽ cong lên,
"Nhưng cho tới bây giờ, anh không bỏ xuống được không phải là lời hứa hẹn, mà là em."
"Nguyên tắc rất quan trọng, lời hứa rất quan trọng, lùi một vạn bước mà nói, nếu như người anh thích lúc trước thật sự là một người khác…"
Nhìn biểu tình khẩn trương của cô, Giang Đông có ý xấu trong mắt cười một tiếng, cố ý ngưng lại.
"Người anh chọn cuối cùng, nhất định cũng là em."
"Chính là cô nhóc xấu tính lòng dạ hiểm độc không quan tâm gì cả, cứ như vậy phá hoại nguyên tắc và hứa hẹn của anh."
Sống lưng căng cứng của Giang Đông chậm rãi thả lỏng, ôm mỹ nhân thơm thơm mềm mại trong lòng, giống như thở dài, nói:
"Nhiên Nhiên, anh không bỏ xuống được, là em."
_____
Chú thích:
"…": Trích từ truyện, đã được chỉnh sửa để phù hợp với bài review.
Rv: Thiên Dung Hoa
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
Mời các bạn mượn đọc sách Giang Đông Ôm Trăng Sáng của tác giả Ninh Chiêu Chiêu.