VĂN ÁN:
Truyện được edit bởi chị Mọc Cameo | Beta: An Tĩnh
Năm hai mươi sáu tuổi, Quan Hề đột nhiên được người khác cho biết mình không phải con ruột của nhà họ Quan.
Con gái chân chính của nhà họ Quan lập tức được đón về từ một góc xó xỉnh của thị trấn nhỏ.
Trong lúc nhất thời, trời đất đảo điên, phải chia sẻ tình thương của ba mẹ, phân chia tài sản, ngay cả chồng chưa cưới của cô cũng có thể thay đổi.
Sau một đêm suy nghĩ, Quan Hề tỉnh táo ra quyết định che giấu lương tâm, đi tỏ tình với chồng chưa cưới của mình để mượn sức từ anh, “Giang Tuỳ Châu, em yêu anh! Không yêu được anh, em sống không nổi!”
Công tác trở về, Giang Tuỳ Châu nhìn mặt đất rải đầy cánh hoa hồng, hơi nhướn mày hỏi: “Quan Hề, em lại thích chiếc túi hiệu nào nữa à?”
…
Cô cả nhà họ Quan có chồng chưa cưới vừa giàu vừa đẹp trai, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, quan hệ giữa cô và chồng chưa cưới chỉ là hôn nhân plastic ‘nói tiền không nói yêu’.
Sau khi con gái thật sự của nhà họ Quan trở về, mọi người đều trù ẻo Quan Hề mất sạch toàn bộ mọi thứ. Cho đến lần đấu giá nọ, mọi người tận mắt nhìn thấy người chồng chưa cưới của cô – Giang Tuỳ Châu tiêu tiền như nước chỉ để mua cho cô một bộ trang sức xa xỉ.
Bạn bè của anh sốt ruột khuyên can, “Cậu điên rồi, Quan Hề không phải vợ chưa cưới của cậu đâu.”
Nhưng họ chỉ thấy Giang Tuỳ Châu bình tĩnh cười đáp: “Tôi cưng chiều vợ chưa cưới của tôi, ai dám nói đổi là đổi?”
Couple: Nữ tâm cơ VS Nam bụng dạ đen tối.
Nữ chính theo đuổi nam chính để đảm bảo bản thân mình sẽ không trở thành câu chuyện kể về kẻ nghèo hèn.
Ngũ quan của nữ chính tuyệt mỹ nhưng tam quan không hoàn mỹ (không liên quan đến tam quan của tác giả).
Từ khoá: Vai chính: Quan Hề, Giang Tuỳ Châu.
Vai phụ: … | Cái khác: …
Một câu tóm lược: “Gia tài nhà chồng chưa cưới của tôi đáng giá bạc triệu.”
***
Review: 04/05/2021
Tặng hoa (2135)
Tuy rằng chữ “Hề” trong tên Quan Hề mang một ý nghĩa hết sức tốt đẹp, nhưng khi nhận được tin tức động trời đó, cô vẫn cảm thấy cuộc đời mình thật sự như một trò “hề”.
Từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, người xung quanh đều phải nhìn vẻ mặt của cô mà cư xử, vậy mà đùng một cái, Quan Hề được ba mẹ thông báo rằng cô chỉ là một đứa con nuôi.
Thế chẳng phải tất cả đều là nhặt được sao? Thân phận này, tài sản này, kiêu ngạo này và cả mối hôn sự với Giang Tùy Châu nữa này.
Quan Hề sau một đêm rơi thẳng từ trên chín tầng mây xuống, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh phân tích vấn đề. Ok, cô là con nuôi của nhà họ Quan, ba mẹ đã tìm được con gái thật sự của họ, cuộc sống sau này của cô phải nhìn mặt người ta mà sống sao?
Đương nhiên là không. Quan Hề này cho dù không phải là công chúa thì cô cũng sẽ giữ chặt lấy vương miện trên đầu mình. Nghĩ như vậy, dường như cô phải làm chút gì đó rồi.
Việc đầu tiên chính là duy trì mối quan hệ với Giang Tùy Châu. Tuy rằng hai người vốn là hôn ước thương mại, nhưng bên nhau nhiều năm như vậy, kể ra không có tình thì cũng có nghĩa, mà phương diện kia, ừm, cực kỳ hợp nhau. Thế nên, Quan Hề tin rằng, cô sẽ giữ được anh.
Thế là, dạo gần đây, tình trạng thường xảy ra nhất giữa hai người bọn họ chính là:
“Quan Hề, em lại thích mẫu túi phiên bản giới hạn nào rồi à?”
“Quan Hề, em có thể trở lại như bình thường được không?”
Quan Hề thật sự tức giận, khó khăn lắm cô mới chịu nhún nhường trước Giang Tùy Châu, vậy mà anh chẳng những không cảm động mà còn nhìn cô bằng ánh mắt cứ như là cô có bệnh vậy.
Cũng không thể trách Giang Tùy Châu, trước giờ anh vốn là con người lạnh lùng, quan hệ với cô cũng xuất phát từ lợi ích gia tộc. Tuy rằng ở bên cô rất thoải mái, nhưng anh đã quen với một Quan Hề kiêu căng và ngang ngược, mà anh cũng hết sức hưởng thụ cá tính này của cô.
Ấy vậy mà đột nhiên cô lại thay đổi thái độ với anh, quan tâm chăm sóc, còn làm một số việc trước giờ chưa từng động tay. Một cô gái tràn đầy sức sống, vui vẻ yêu đời, vậy mà cũng có một vài khoảnh khắc nặng nề tâm sự. Giang Tùy Châu thật sự không nhìn nổi nữa rồi.
Cuối cùng, không cần anh cho người điều tra, nhà họ Quan đã chính thức công bố bí mật này. Họ nói, cho dù là có thêm một cô con gái, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Có ma mới tin.
Quan Hề đâu phải trẻ con, càng không phải là công chúa sống trong lầu son không hiểu sự khắc nghiệt của trần gian thế thái. Hơn ai hết, cô hiểu rõ cái giới thượng lưu đắp tiền lên mặt này, chỉ cần có tiếng gió, họ sẽ đồn thành bão táp mưa sa. Thế cho nên, sau khi nhà cô đón nhân khẩu mới, Quan Hề luôn sống trong cảm giác bị bao vây tứ phía. Những người từng ganh tỵ với cô, những cô gái bên ngoài nịnh nọt bên trong ghét bỏ cô chỉ trông chờ ngày cô ngã ngựa để mà chà đạp. Càng như vậy, Quan Hề càng không cho họ được như ý.
Con nuôi thì sao chứ? Ngoại trừ việc thái độ của mẹ thay đổi khiến cô đau lòng ra, dường như chẳng có gì tác động đến cô cả. Quan Hề vẫn đi làm, thậm chí còn chăm chỉ và nghiêm túc hơn trước kia. Vốn dĩ cô đã có sẵn một nền tảng khá tốt trong công việc rồi, chẳng qua bây giờ cô cần có nó để chừa đường lui cho mình mà thôi.
Chuyện công việc đã ổn, hiện giờ chỉ còn chuyện với Giang Tùy Châu. Tuy rằng sau khi xảy ra sự việc, thái độ của anh vẫn như cũ, nhưng cô biết con người lạnh lùng như anh, sẽ không vì tình cảm mà bỏ qua lợi ích. Huống chi, giữa hai người cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm.
À, đó là một phía Giang Tùy Châu thôi. Bởi vì, bên phía Quan Hề, cô chấp nhận thất bại rồi. Cứ nghĩ bản thân sẽ dễ dàng buông bỏ, lại bàng hoàng phát hiện ra mình đã lún sâu từ lúc nào.
Trước khi mọi chuyện xảy ra, cô vẫn đinh ninh rằng đây là một mối liên hôn, cô và anh cũng khá hòa hợp, cứ như vậy mà đi theo con đường đã định. Rồi khi mọi chuyện xảy ra, cô vẫn đinh ninh rằng anh sẽ nói lời chia tay, tìm đến một đối tượng có thể giúp đỡ tốt nhất cho sự nghiệp của anh. Nhưng điều mà Quan Hề không ngờ đến, lại chính là cảm giác nuối tiếc xa lạ này. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Cô, thế mà lại cảm thấy luyến tiếc anh, lưu luyến khoảng thời gian ở bên anh, lưu luyến cảm giác được anh chiều chuộng một cách lạnh lùng. Thế nên, một Quan Hề vừa quyết đoán vừa dứt khoát, lần đầu tiên lựa chọn phương pháp ấu trĩ nhất, tránh mặt.
Giang Tùy Châu không hiểu. Anh vốn không hiểu rõ chuyện tình cảm, từ nhỏ đến lớn, anh biết mình phải ở bên Quan Hề, mà anh cũng thực sự làm như vậy. Khi gia đình cô có chuyện, gia đình anh bảo anh phải chia tay, thế nhưng bản thân anh cũng cảm thấy khó hiểu vì quyết định của mình.
Nếu như chỉ là liên hôn, cứ chia tay là được. Nhưng tại sao anh lại không muốn? Dường như cô gái kiêu căng ương ngạnh đó đã không còn chỉ là đối tượng kết hôn phù hợp vì hoàn cảnh nữa rồi. Mà từ lúc nào chính anh cũng không biết, Quan Hề đã trở thành đối tượng kết hôn phù hợp với anh, chỉ bởi chính cô mà thôi.
“Quan Hề, em có thể ngang ngược hết cỡ.” Anh thích.
Có thể khẩu vị của Giang Tùy Châu hơi khác người, nhưng anh thực sự thích một Quan Hề ở bên anh không sợ trời không sợ đất, càng không cần sự ban phát tình cảm của những người làm cha làm mẹ không xứng đáng. Sự thiếu hụt tình cảm của cô, một mình anh bù đắp là được rồi.
Bá đạo như vậy, độc tài như vậy. Lại khiến Quan Hề rung động.
Trải qua sự dày vò của tâm lý bị bỏ rơi, cuối cùng kết quả thu được một tình yêu giống như ăn kem vào mùa đông vậy. Vừa lạnh lùng vừa ngọt ngào, thấm tận tâm can.
Tình cảm của Giang Tùy Châu và Quan Hề phát triển ngược với trạng thái thông thường. Ở bên nhau trước, trải qua biến cố mới phát hiện đã yêu nhau từ lúc nào. Không cần nói cũng biết, muốn bao nhiêu ngọt ngào, được ngọt ngào bấy nhiêu.
Giang Tuỳ Châu là chàng trai cực phẩm, lại được cái lạnh lùng. Tuy thường xuyên được các thiên kim nhắm đến nhưng vẫn một lòng với Quan Hề. Mà không muốn chung thuỷ cũng khó, Quan Hề nhà anh ngang ngược như vậy, đã không thích thì xuống tay không thèm nể mặt ai cả. Một cô gái thông minh xinh đẹp, trước giờ chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt, vậy mà vừa nghe nói anh gặp khó khăn đã bằng lòng giao hết tài sản để “cứu” anh.
“Em không cho phép người khác bắt nạt anh.” Chỉ mình em thôi. Hiểu chưa?
Cô “chất lừ” như vậy, sao anh có thể nhường cho người khác được đây? Chỉ có thể giữ chặt cô cả đời, cho cô được ngang ngược cả đời, trong vòng tay anh.
Xuất phát điểm của họ không phải là tình yêu, nhưng giữ được họ ở bên nhau, chấp nhận trải qua mọi biến cố của cuộc đời cùng với nhau, thì đó chắc chắn là tình yêu.
____
“ “: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Mời các bạn mượn đọc sách Người Đến Bên Cạnh Tôi của tác giả Lục Manh Tinh.