Bạn đang đọc truyện Bé Con, Chú Không Thể Chờ của tác giả Nhiên Nhiên. Là anh đưa Du Ánh Tuyết về nhà nuôi, chăm sóc, quan tâm cô trong thầm lặng.
Còn cô vì thấy người chú Kiều Phong này lúc nào cũng mang vẻ mặt "thần chết" nên rất sợ anh.
Vốn dĩ là quan hệ chú và cháu dâu, nhưng thật ra anh muốn nhiều hơn thế.
Rốt cuộc cô gái này có nhận ra tình cảm của anh và chấp nhận nó hay không?
***
"Chú Ba, chú…!Chú say rồi." Du Ánh Tuyết nhìn người đàn ông đang chặn trước người, ánh mắt hơi hốt hoảng.
Vừa rồi cô đang xem TV thì Kiều Phong Khang bỗng nhiên trở về, cô chưa kịp lên lầu đã bị anh chặn trên ghế salon.
Kiều Phong Khang thường xuyên đi công tác, hiếm khi về nhà, nhưng mỗi khi anh xuất hiện liền khiến cô cảm thấy lúng túng.
Kiều Phong Khang nhìn chằm chằm cô chẳng nói chẳng rằng, gương mặt không rõ vui buồn.
Điều này càng khiến Du Ánh Tuyết thấp thỏm hơn.
Bỗng nhiên, Kiều Phong Khang cất lời.
"Cháu sợ tôi à?"
Du Ánh Tuyết lắc đầu nguầy nguậy: “Đâu có, sao cháu lại sợ chú Ba chứ."
Thật ra cô sợ lắm, nhưng không phải sợ Kiều Phong Khang sẽ đánh cô mà do khí thế của Kiều Phong Khang quá mức mạnh mẽ mới khiến cô lo sợ vẩn vơ.
"Bé thảo mai." Kiều Phong Khang nhéo nhẹ mũi cô, cười mắng một câu.
Truyện Khoa Huyễn
Du Ánh Tuyết bị hành động của anh khiến trái tim đập rộn."Chú…!Chú Ba, chú say rồi, mau chóng lên lầu nghỉ ngơi đi."
"Ừ, dìu tôi về phòng."
"Vâng."
Du Ánh Tuyết cắn môi, vịn cánh tay của Kiều Phong Khang rồi chệnh choạng nhấc từng bước lên lầu.
Kiều Phong Khang nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì mệt của cô, chợt hỏi: “Tôi nặng lắm à?"
Du Ánh Tuyết khẽ gật đầu, nhưng nhanh chóng lắc đầu: “Không nặng, là sức cháu quá yếu."
Kiều Phong Khang lẳng lặng nhếch môi, hơi đứng thẳng người lên, không tiếp tục cố ý đổ trọng lượng lên người cô nữa.
Du Ánh Tuyết vừa tắm gội xong, tóc còn ướt, mùi sữa tắm thoang thoảng len vào khoang mũi khiến mắt anh ngày càng thâm trầm.
Sau khi vào phòng, Du Ánh Tuyết đặt Kiều Phong Khang lên giường rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng không ngờ, lúc đi đến cửa chợt bị gọi lại.
"Nếu như tôi nhớ không lầm thì bây giờ cháu bắt đầu đăng ký nguyện vọng vào đại học."
Du Ánh Tuyết dừng bước, gật đầu trả lời: “Vâng, cháu đã chọn xong rồi."
"Cháu định vào trường nào?"
"Đại học B."
Du Ánh Tuyết không chú ý tới ánh mắt không vui của Kiều Phong Khang, tiếp tục nói: “Cha của Minh Đức nói muốn chúng cháu vào cùng một trường đại học để thúc đẩy tình cảm.
Sau khi tốt nghiệp đại học xong thì chúng cháu sẽ kết hôn."
Sáu năm trước, cha mẹ của cô đều mất, từ khi Kiều Phong Khang đưa cô vào nhà họ Kiều, Kiều Phong Khang lấy thân phận phụ huynh mà chu cấp cái ăn cái ở cho cô, còn nuôi cô học hành.
Sau đó, như duyên trời dệt, cô trở thành con dâu nuôi từ bé của cháu ruột của Kiều Phong Khang là Kiều Minh Đức, vậy nên cô mới gọi Kiều Phong Khang là chú Ba.
Bây giờ, vị hôn phu của cô là Kiều Minh Đức đang học đại học B.
Kiều Phong Khang cau mày: “Tốt nghiệp đại học xong cháu chỉ mới 22 tuổi, không cảm thấy kết hôn quá sớm sao?"
Sớm à! 22 tuổi cô chưa được trải nghiệm gì hết, đương nhiên là kết hôn quá sớm rồi.
Nhưng…
Hiện tại cô không có lòng dạ nào thảo luận chuyện này với anh, thuận miệng trả lời: “Cháu nghe theo sự sắp xếp của cha Minh Đức."
Kiều Phong Khang giương mắt nhìn Du Ánh Tuyết một lát, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.
Bởi vì ánh mắt lướt ngang của anh khiến cô hoảng sợ như nai con, lòng lo lắng băn khoăn cúi đầu thật thấp.
"Cháu không có chủ kiến hay sao?"
"Cháu…" Cảm nhận được sự tức giận của Kiều Phong Khang, Du Ánh Tuyết hơi mờ mịt, không hiểu tại sao anh đột nhiên tức giận.
Cô đương nhiên có chủ kiến!
Trên thực tế, ý muốn vào đại học B cũng không hoàn toàn vì suy nghĩ của cha Minh Đức, mà bởi vì vào đại học B luôn là ước mơ lớn nhất của cô, cũng là nguyện vọng của cha ruột gửi gắm vào cô mấy năm trước.
Ba năm nay, những khi học hành vất vả, chỉ cần nghĩ đến vào đại học B là cô sẽ luôn vui vẻ chịu đựng…
Kiều Phong Khang lạnh lùng nhìn cô, vừa tắm gội xong, gương mặt mộc mạc càng sạch sẽ và sáng long lanh.
Con ngươi trong trẻo thuần khiết đặc trưng của tuổi 18.
Nhưng nghĩ tới mấy năm sau cô sẽ kết hôn với Minh Đức thì ánh mắt càng ngày càng đục, khắp người tản mác lệ khí.
Ngay lúc Du Ánh Tuyết cảm thấy bản thân vì thế mà sắp chết ngạt thì anh nói: "Tới đây!".
Mời các bạn mượn đọc sách Bé Con, Chú Không Thể Chờ của tác giả Nhiên Nhiên.