Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Mong Muốn Của Nhím

Mong muốn của Nhím là một trong những tác phẩm tiêu biểu của nhà văn người Hà Lan Toon Tellegen, người sáng tác rất nhiều truyện về động vật cho trẻ em và người lớn. Ông đã được trao giải thưởng Hendrik de Vries và Constantijn Huygens của nước nhà. Các tác phẩm của ông được dịch ra 25 thứ tiếng trên thế giới.

Mong muốn của Nhím đã bán được 165 000 bản và giành được 3 giải thưởng Văn học tại Nhật Bản tiêu biểu nhất là giải cho hạng mục Văn học dịch tại Giải thưởng các nhà sách năm 2017 (Honya Taisha 2017).

Tại Hàn Quốc, tác phẩm này đã bán được 60 000 bản, trong đó có 10 000 bản hết ngay trong tuần phát hành đầu tiên.

Mong muốn của Nhím là một câu chuyện nhân văn về những trái tim cô đơn luôn khao khát hoà nhập với thế giới bên ngoài. Những cuộc gặp gỡ tựa cổ tích nhưng cũng là những bài học cuộc sống về tình yêu thương và sự cảm thông giữa người với người thông qua hình tượng các con vật trong truyện.

Mong ước giản dị của Nhím cùng với từ ngữ gần gũi thân mật khiến người đọc không thể rời khỏi câu chuyện.

Nếu một ngày bạn cảm thấy cô đơn, hãy đọc cuốn sách này…

NHỮNG ĐOẠN TRÍCH TRONG SÁCH

Khi đã đứng dậy, hắn nghĩ: “Mình chả mời ai cả. Làm thế thì khôn hơn.”

Rồi hắn nhìn xuống chân.

Nhưng như thế thì mình sẽ càng ngày càng cô đơn hơn. Cô đơn hơn cả bây giờ nhiều, đúng không?

Hắn tưởng tượng hắn đang rơi xuống vực, càng lúc càng sâu, sâu hơn nữa, không thấy đáy vực đâu cả. Người hắn lộn tùng phèo, những chiếc gai dựng lên tua tủa.

Sự cô đơn muốn mình bị như vậy chăng?

Hắn không hiểu cô đơn đang có những ý định gì.

Đôi khi hắn thì thầm trong bóng tối rằng: Mi muốn gì ở ta? khi hắn cảm thấy cô đơn khủng khiếp. Khi ấy hắn nghe thấy những tiếng động, đôi khi là tiếng sột soạt tựa như có ai đang hắng giọng. Nhưng chẳng có tiếng trả lời.

Hắn đặt những bức thư xuống nền nhà, bên cạnh giường và quay lưng lại. Hắn cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng buồn lòng. Đời mình gắn liền với nỗi cô đơn, hắn nghĩ, cô đơn như những chiếc gai của hắn. Nếu mình có một đôi cánh thay vì những cái gai thì mình sẽ không cô đơn như vậy đâu. Mình sẽ bay đi khắp nơi và không còn phải mong muốn một điều gì khác.

“Nhím ơi!” Chúng gọi: “Cậu mời bọn tớ đến, nhưng bọn tớ lại sợ cậu!”

“Các cậu không phải sợ đâu,” Hắn gọi với ra: “Chẳng có gì phải sợ cả.”

“Nhưng bọn tớ sợ lắm. Chỉ vì những cái gai của cậu…”

Thế rồi, hắn buộc từng chiếc đèn vào đầu những nhánh gai rồi đi ra ngoài. Hàng trăm ngọn đèn đong đưa qua lại, soi sáng cây cối và bụi rậm quanh hắn.

“Các cậu còn sợ nữa không?” Hắn gọi.

Hắn nghe tiếng bọn thú đang trên đường tới đây. Cả khu rừng dường như đang rung chuyển vì phấn khích.

Chúng chen chúc nhau trước cửa nhà hắn và đồng thanh gọi: “Nhím ơi! Chúng tớ đã đến đây! Đến thăm cậu! Cám ơn cậu đã mời chúng tớ. Tất cả mọi người đang ở đây này! Không thiếu ai cả!”

Nhím cuộn sâu thêm vào trong chăn và nghĩ đến mọi loài mà mình quen biết, trong rừng, trong sa mạc, giữa đại dương, dưới đáy sông, dưới lòng đất, trên trời cao.

Chúng đều viết cho Nhím một bức thư cảm ơn vì đã không mời chúng. Chúng đều là bạn của Nhím và sẽ vẫn luôn là bạn mà chẳng cần phải thăm viếng gì cả.

Chỉ có Sóc viết hơi khác: “Hôm ấy thật là vui vẻ ấm cúng, Nhím à”, và bên dưới: “Hẹn gặp lại ngày gần đây!”

Nhím nhắm mắt lại và thở dài. Hẹn gặp lại ngày gần đây…, Nhím nghĩ. Đó là những chữ đẹp nhất hắn biết.

Thế rồi, hắn chìm trong giấc ngủ và ngủ suốt mùa đông dài.

***

Vào một ngày cuối thu, Nhím ngồi bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.

Hắn sống một mình, chưa từng có ai đến thăm hắn, nếu họa hoằn có kẻ nào đó tình cờ đi ngang qua nhà hắn và nghĩ: chà, hẳn là Nhím ở đây nhỉ? và gõ cửa thì hoặc là hắn đang ngủ, hoặc là vì hắn do dự quá lâu trước khi mở cửa nên kẻ đó bỏ đi mất.

Hắn dí mũi lên cửa kính, nhắm mắt lại và nghĩ đến những loài vật hắn quen. Ai nấy đều liên tục đến thăm nhau, có khi chỉ là ngẫu hứng nếu không phải là ngày sinh nhật của chúng hoặc chúng không có lý do nào khác nữa để mở tiệc. Hắn nghĩ nếu bây giờ MÌNH mời họ tới nhỉ…

Hắn chưa bao giờ mời ai đến nhà.

Hắn lại mở mắt ra và gãi gãi phần da ở giữa những chiếc gai sau gáy, suy nghĩ thêm một chốc, rồi hắn viết một bức thư:

Thân gửi muôn loài,

Xin mời tất cả các bạn

đến thăm tôi.

Hắn cắn bút, gãi gáy rồi viết tiếp xuống bên dưới:

Mà nếu không có ai đến thì cũng tốt thôi.

Hắn nhăn trán.

Nếu họ đọc bức thư này thì biết đâu họ chẳng suy đoán rằng: thực tình cậu ấy hoàn toàn không muốn có ai đến thăm đâu… hoặc là: nhanh lên đi, đến thăm cậu ta ngay lập tức vì tí nữa cậu ta lại không muốn nữa… cậu ta lúc nào cũng muốn thứ gì đó khác lạ mà…

Mình chẳng biết nữa, hắn nghĩ.

Hắn đặt bức thư vào ngăn kéo tủ và lắc đầu. Mình sẽ không gửi nó đi, hắn nghĩ bụng, vẫn chưa.

2.

Vẫn chưa. Nhím lại ra ngồi cạnh cửa sổ và nghĩ ngợi về hai từ này. Vẫn và Chưa.

Dường như chúng đang nhảy múa trong đầu hắn. Vẫn thi thoảng nhìn xung quanh một cách ngần ngại. Chưa thì xoay tròn với những bước thận trọng.

Hắn nhắm mắt. Như thế này thì mình có thể nhìn chúng rõ hơn. Chưa bám chặt lấy Vẫn, còn Vẫn rúc mình vào Chưa, chúng nhảy múa với nhau và trao ánh mắt cho nhau.

Nhưng bất chợt, cánh cửa mở ra và có ai đó bước vào. Đó là Lâu, Nhím nghĩ. Hắn nhận ra gã do tấm áo choàng bay phấp phới sau lưng gã.

Lâu tiến đến chỗ Vẫn và Chưa, chen mình vào giữa chúng và cùng nhau nhảy múa.

Nhím thở dài. Dường như đột nhiên lại có cái gì khác nữa vừa đi vào trong phòng. Cái gì đó vô hình. Nó thoáng ẩn lại thoáng hiện cùng lúc.

Không tưởng nổi, hắn nghĩ. Điều đó thật không tưởng. Không thể nào có chuyện như vậy ở trước mắt mình được.

Một lát sau, Lâu lại bỏ đi, rồi Mãi bước vào. Mãi mặc một chiếc áo khoác mùa đông dày có nhồi bông, trên đầu đội mũ, gã chen vào giữa Vẫn và Chưa.

Nhím cảm giác tim mình đập mạnh và như thấy cả bọn vừa nhảy múa vừa tiến lại phía mình, xuyên luôn qua tâm trí hắn và đang mong chờ cái gì ở hắn, muốn hắn cùng làm việc gì đó. Hắn chẳng hiểu gì sất.

Cả ba tên cùng nhảy lên bàn và tiếp tục múa, mỗi lúc một nhanh và man dại hơn. Nhím gần như không thể nhìn chúng thêm được nữa. Trong tiềm thức, hắn muốn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra để nhìn những gì thực sự đang hiện hữu. Nhưng đột nhiên, Mãi biến mất.

Vẫn và Chưa bước xuống bàn và đứng chần chừ dưới đất. Chúng nhìn nhau. Nhảy tiếp không? Vẫn nhướng mày, gã muốn lắm nhưng Chưa lắc đầu.

Có tiếng ồn ào. Cửa lại mở, Một và Lần bước vào. Chúng tỏ vẻ hứng khởi, cứ nhảy nhót và rủ rỉ rù rì với nhau. Trên đầu cả hai đều cắm một chiếc lông đỏ kỳ lạ.

Chúng túm lấy Vẫn và Chưa, cùng lúc đó cả bốn đều bình tĩnh lại và nhẹ nhàng cùng nhảy với nhau.

Trong phòng Nhím tối dần.

Vẫn chưa một lần, hắn nghĩ. Chưa một lần nữa. Một lần nữa chưa.

Bỗng nhiên, chúng trở nên thật lộng lẫy như chính điệu nhảy của chúng. Hắn nghĩ cứ nhảy nữa đi, nhảy mãi mãi đi. Vì đằng sau những từ đó, tất cả đều là màu đen.

Mời các bạn đón đọc Mong Muốn Của Nhím của tác giả Toon Tellegen & Minh Hạnh (dịch).