Cuốn sách này tập hợp của hơn hai mươi truyện ngắn mới của tôi có cùng một điểm chung: Viết về những hoài niệm xưa cũ cùng nỗi lòng sâu kín.
Nhớ và thương là hai cảm xúc thường trực trong cõi lòng sâu thẳm của mỗi con người. Tại sao người ta cứ nhớ mãi chỉ riêng một bóng hình, lại thương họ đậm sâu đến vậy, dù giờ đây tất cả chỉ còn là ký ức, kỷ niệm xa vời?
Có một cái tên mình đã vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm.
Hay một nơi chốn ta cứ mãi đau đáu nghĩ về.
Một kỷ niệm.
Một quãng đời.
Một thanh xuân không thể quay trở lại.
Một giấc mơ không thành.
Đêm hay ngày, mơ hay tỉnh, người ta vẫn không sao thoát ra khỏi cái thế giới lạ lùng ấy. Tôi gọi thế giới ấy là:
Cõi Nhớ Miền Thương.
Nơi đây cất giấu trăm niềm hạnh phúc vô bờ, cũng có thể lại chính là nơi chất chứa vạn nỗi buồn đau cùng cực. Người ta càng đắm mình lâu trong nó, càng hối tiếc nhiều hơn, và cũng lắm khi khao khát xa rời hẳn hiện thực chán chường, tàn nhẫn.
Dẫu thế, đã làm người, mang trong mình một trái tim và tâm hồn duy nhất, chắc chắn ai cũng sẽ cần có một Cõi Nhớ Miền Thương của riêng mình. Bởi chỉ khi con tim còn biết rung động, đớn đau, biết đậm đà nhớ nhung và thương yêu nồng nàn thì đó mới đích xác rằng chúng ta thật sự đang “sống”, phải vậy không bạn tôi?
Thân gửi đến bạn cuốn sách mới nhất của tôi với tất cả tình cảm chân thành, để cùng lắng lòng và thương yêu trân quý hơn cuộc đời chỉ có một lần, đã qua đi là không trở lại này.
Lưu Quang Minh
***
DUY
Hôm nay vốn dĩ là một ngày đặc biệt. Ngày kỷ niệm, đánh dấu sự tồn tại của Duy trên cõi đời này. Phải, hôm nay là sinh nhật anh. Nhưng đồng thời, cách đây ba năm trước, ngày này cũng là ngày trọng đại đối với một người khác.
Ngày nàng lên xe hoa, mà chẳng phải cùng Duy.
Lẽ tất nhiên khi đó Duy không được mời tham gia đám cưới hoành tráng ấy. Dù không được mời, thông tin vẫn lan truyền đến Duy rất nhanh chóng. Thời buổi công nghệ luôn là vậy! Người ta thật khó lòng giấu được gì quá lâu một khi đã có cái gọi là facebook. Những dòng chữ, hình ảnh từ facebook của bạn bè đã chứng thực tất cả… Duy nhớ đó cũng là lần đầu tiên mình đón sinh nhật một mình. Không nến, không hoa, không quà, không bánh kem. Không bạn bè, không một lời chúc… và chắc chắn cũng không thể có sự hiện diện của Trang bên cạnh. Giây phút ấy, Trang đang làm lễ cưới, tay trong tay cùng chú rể tiến hành nghi thức rót rượu lên tháp ly khói bay mờ ảo. Không ở đó, Duy vẫn có thể mường tượng ra tất cả. Từ nụ cười rạng ngời hạnh phúc của Trang cho đến không khí vui tươi ấm áp rộn ràng của đám cưới.
Duy mất Trang thật rồi! Tâm trạng não nề của ngày ấy, Duy vẫn khắc ghi trong tâm trí. Dù đã ba năm trôi qua, tất cả như mới vừa xảy ra đây thôi.
Ba năm rồi không biết bây giờ Trang thế nào?
Duy rất muốn biết. Đúng hơn là vẫn luôn luôn muốn biết. Chẳng phải thế mà anh không thể ngăn nổi mình thường xuyên âm thầm vào trang cá nhân trên facebook của Trang đó sao?
Duy đăm đăm nhìn vào màn hình điện thoại. Hôm qua, Trang vừa cập nhật một hình ảnh mới. Trang vẫn thế, vẫn xinh đẹp, dù thời gian có lấy đi ít nhiều xuân sắc của nàng nhưng cuộc sống của nàng bây giờ hệt như trong mơ - giấc mơ mà khi xưa nàng nhiều lần thổ lộ với Duy.
“Em chỉ ước sau này lấy nhau rồi anh và em có một cơ ngơi riêng đến lúc đó muốn đi du lịch ở đâu cũng được, mua sắm đồ hiệu chẳng phải nghĩ, thích đi ăn nhà hàng nào là cứ việc leo lên xe hơi tới đó thôi…”
Một cuộc sống thượng lưu. Ấy là niềm ao ước của biết bao người chứ đâu chỉ riêng gì mỗi mình Trang. Duy đã thấy ánh lên trong mắt Trang thuở đó một khao khát mãnh liệt. Nàng muốn đổi đời, hẳn rồi! Ngày ấy, cả hai chỉ là những cô cậu sinh viên từ tỉnh lẻ chân ướt chân ráo bước lên thành phố. Cuộc sống chật vật, bữa đói bữa no, đầu tháng ba má gửi tiền lên, được ăn cơm bụi chứ không phải mỳ tôm đã là sung sướng lắm rồi, mong chi tới cao lương mỹ vị nơi nhà hàng sang trọng?
Duy miết ngón tay lên màn hình cảm ứng, kéo xuống những bài đăng cũ hơn của nàng. Không chỉ một, nàng thường xuyên “check-in” tại rất nhiều nhà hàng khác nhau. Bên ly rượu vang nồng nàn cùng những món ngon được chế biến cầu kỳ, nàng trông thật sành điệu quý phái với nụ cười thường trực trên môi. Người đẹp vì lụa. Khỏi nói cũng biết nàng luôn khoác lên những bộ cánh hàng hiệu đắt tiền. Những chiếc váy mà khi xưa nàng vẫn thường trầm trồ dán mắt vào mỗi lần cả hai đi dạo trung tâm mua sắm dịp cuối tuần, ngang qua những cửa hàng thời trang cao cấp.
Duy ngày đó chẳng thể mua tặng nàng dù chỉ một chiếc váy thôi, nhưng ngay cả bây giờ cũng có khá hơn là mấy đâu! Anh vẫn chỉ là một người bình thường, ngày ngày cố gắng đương đầu với guồng quay của cuộc mưu sinh bất tận nơi thành phố xa lạ này cho đến khi thân thể rã rời, Duy lại trở về với căn phòng trọ chật hẹp ẩm thấp, một mình nằm đó gặm nhấm nỗi cô đơn.
Đổi đời ư?
Trang nay đã làm được, nhưng Duy thì vẫn chưa! Cuộc sống xa hoa nhung lụa mà Trang đang có, đối với Duy còn xa vời lắm ít nhất phải cố gắng, nỗ lực hơn cả chục năm nữa cơ nhưng biết làm sao được khi Duy chỉ một mình nơi đây, không thân không thích mà người thân thiết duy nhất Duy từng có, không ai khác là Trang. Phải rồi, tình yêu duy nhất một thời của anh. Nay đã là vợ người ta, Duy không thể giữ được nàng. Chỉ với hai bàn tay trắng này thì làm sao đủ sức níu giữ được nàng.
Như mấy năm gần đây, hôm nay Duy lại đón sinh nhật một mình. Sinh nhật Duy, cũng đồng thời là kỷ niệm ngày cưới của Trang. Duy không khỏi hình dung ra trong đầu cảnh tượng nàng cùng chồng đang hạnh phúc bên nhau trong một nhà hàng sang trọng nào đó ở thành phố phồn hoa đô hội này. Họ nâng ly rượu lên cụng với nhau, nhâm nhi men nồng thấm đượm tình cảm vợ chồng nghĩ tới đó, tim Duy nhói lên, đau đớn. Sao vậy, tim ơi? Nàng bây giờ đang rất hạnh phúc. Mình phải mừng cho người ta mới đúng chứ! Có người đã thay mình ở bên che chở cho nàng, dành cho nàng những gì mình không bao giờ làm được. Tất cả, với Duy mãi mãi chỉ là lời hứa gió thoảng mây bay hứa rằng sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp, đủ đầy. Hứa rằng sẽ nỗ lực vì tương lai tươi sáng của hai đứa. Trải qua nhiều năm tháng, Duy nhận ra lời hứa nói ra luôn dễ dàng hơn là thực hiện.
Duy cứ thế miết ngón tay lên màn hình điện thoại. Chỉ là một chiếc điện thoại tầm trung mà thôi và Duy đột ngột dừng lại ở một bức ảnh khác của Trang, run run đọc những dòng nàng viết:
“Biết vợ mê IPhone nên lần nào có phiên bản mới ra là chồng mua tặng ngay! Yêu thế không biết!”
Phải rồi, cũng đều là điện thoại, cũng đều có màn hình cảm ứng cả. Nhưng người ta có thể mang lại cho nàng nụ cười rạng rỡ với một chiếc điện thoại. Còn Duy? Duy thì sao?
Thình lình, vật Duy đang cầm trên tay rung lên kèm tiếng chuông báo tin nhắn tới.
***
Hôm nay vốn dĩ là một ngày đặc biệt. Kỷ niệm ba năm ngày cưới của Trang. Người ta thường gọi là “đám cưới da”. Vào dịp này, các cặp vợ chồng thường sẽ dành tặng cho nhau một món quà bằng da. Như là túi da hàng hiệu chẳng hạn, nàng đưa mắt ngó về phía tủ. Túi thì nàng đã có “cả đống” trong đó rồi! Nhưng quả thật, nàng vẫn không sao ngăn nổi ham muốn có thêm một chiếc túi nữa! Tất nhiên, điều đó đối với nàng giờ đây chẳng có gì là khó khăn hay xa vời cả. Nàng có một ông chồng giàu kia mà! Lấy chồng, phải như thế mới đáng! Chồng mãi luôn luôn cưng chiều và đáp ứng mọi nhu cầu sở thích của nàng nghĩ thế mà nàng mỉm cười. Phải rồi! Cố mà cười! Cười cho thật tươi vào! Không được để ai phát hiện chút gượng gạo giả tạo nào… Dù cõi lòng có tan nát, dù có phải nuốt ngược nước mắt vào trong… Cũng vẫn phải tỏ ra mình hạnh phúc!
Vì đây chính là con đường Trang tự chọn! Lấy chồng “đại gia” để đổi đời mà.
Trang miên man thả trôi tâm trí theo dòng ký ức cùng những hoài niệm xa xăm. Quá khứ và hiện tại mới thật lắm khác biệt. Rất nhiều lần Trang đã tự hỏi lòng liệu đây là thực hay mơ?
Nếu không gặp chồng Trang, nàng bây giờ hẳn vẫn chỉ là một cô gái bình thường ngày ngày vất vả tất bật với cuộc mưu sinh nơi đất khách quê người… cô gái năm ấy nay đâu rồi? Cô ấy có lẽ đã chết! Nàng không còn nhận ra được cô ta nữa thời gian đã đổi thay tất cả.
Nhưng có phải thế không?
Có thật sự là như thế không?
Duy…
Cái tên ấy thỉnh thoảng vẫn nhói lên đâu đó trong tim nàng. Bao lâu rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi?
Cũng đã hơn ba năm rồi. Cái ngày Trang dứt áo ra đi, bỏ một người ở lại để đến bên một người khác.
Duy bây giờ ra sao? Còn hận Trang không? Còn nhớ về Trang không? Hay anh đã ấm yên bên một hạnh phúc mới? Bao nhiêu câu hỏi được đà trỗi dậy, ngay sau khi nàng nhận ra mình vẫn chưa thể quên cái tên ấy.
Nàng cũng không quên ngày hôm nay chính là sinh nhật Duy!
Duy tốt chứ? Nàng vẫn còn nhớ được số điện thoại của anh. Và tất nhiên, cả facebook nữa vì thế mà nàng không nén được cơn tò mò, nàng vội với tay cầm chiếc smartphone mới cáu đắt tiền lên, vào facebook tìm trang cá nhân của Duy.
Trái ngược hoàn toàn với nàng, facebook của Duy hầu như chẳng có gì. Trang nhíu mày. Thế thì làm sao biết rõ cuộc sống của Duy bây giờ được! Người ta phát minh ra facebook để làm gì? Chẳng phải là để “khoe” hay sao! Phải rồi, đời mình sung sướng vui vẻ thế nào thì phải thể hiện hết ra cho thiên hạ thấy chứ! Càng nhiều người ngưỡng mộ càng tốt! Mà giả dụ như chúng nó có đâm ra ghen tỵ với mình thì cũng chẳng sao! Rõ ràng, niềm vui không thể thiếu mỗi ngày của nàng trong hiện tại này là đăng hình “sang chảnh” và ngồi đếm like. Người ta hay bảo đó là “sống ảo”.
Sống ảo ư? Tất cả chỉ là “ảo” thôi sao.
Trang lại khẽ nhếch môi cười.
Phải, tất cả rốt cuộc cũng chỉ là hư ảo.
Chồng nàng, anh ấy thực ra có yêu nàng không? Biết bao lần, Trang đã tự hỏi mình cùng một câu hỏi ấy.
Không yêu thì cưới nàng làm gì?
Nàng bồi hồi nhớ lại lần đầu tiên gặp chồng mình. Tất cả diễn ra trong một quán cà phê. Anh tất nhiên là khách đến quán cùng vài đối tác để bàn công việc. Còn Trang? Nàng không phải khách. Nàng khi đó chỉ là một cô phục vụ chạy bàn. Lúc gặp anh, nàng cũng mới vừa vào làm được ít lâu thôi.
Giây phút Trang bước ra đưa menu cho anh, hai ánh mắt chạm nhau như thể có một luồng điện từ đâu truyền qua vậy! Anh đẹp trai, phong độ… Lẽ tất nhiên! Người đàn ông thành đạt luôn có một sức hút vô hình thật khó lòng cưỡng lại. Mình có thể có được người đàn ông này không? Ý nghĩ ấy lướt qua tâm trí nàng rất nhanh. Một ý nghĩ thật sai trái, Trang biết! Bởi nàng khi đó vốn dĩ đã có bạn trai rồi nhưng bạn trai nàng - Duy - không thể nào sánh bằng người đàn ông đĩnh đạc đang ngồi kia được. Yêu một người như Duy rõ ràng chẳng bao giờ có lấy nổi một tương lai tốt đẹp. Dù Duy có hứa hẹn bao nhiêu điều, Trang vẫn thấy thật quá đỗi viển vông! Yêu Duy, Trang luôn phải chịu khổ. Duy chẳng có gì, nên chẳng thể cho nàng được gì.
Ánh mắt của người đàn ông trong mơ kia vẫn không ngừng dán chặt vào nàng. Tại sao vậy? Vì nàng đẹp phải vậy không? Nàng biết điều đó. Ngoài nhan sắc ra, nàng còn có gì nổi bật nữa đâu, nhan sắc này cần một người thực sự tương xứng để nương tựa. Người đó chẳng thể là Duy được dẫu cho Duy có yêu nàng đến nhường nào.
Quả thật, đúng như nàng đã đinh ninh, người sau này sẽ trở thành chồng nàng đã chủ động xin số điện thoại. Nàng dĩ nhiên không từ chối. Cơ hội tốt đến thế, chỉ có ngu mới đi chối từ! Rất nhanh để nàng rơi vào vòng tay của anh. Không thể để con cá béo bở này chạy thoát! Nàng quả thật đã toan tính như thế. Đúng vậy! Bằng mọi giá phải buộc cho chặt người đàn ông trên cả tuyệt vời này! Nàng biết rằng không dễ nhưng vẫn tin mình rồi sẽ làm được.
Và giờ thì nàng ở đây. Cuối cùng, nàng cũng đã thành công. Từ một cô gái tỉnh lẻ chỉ với hai bàn tay trắng, nàng đã trở thành nữ hoàng trong ngôi biệt thự kín cổng cao tường này. Chợt, nàng nghe thấy giọng nói thân quen văng vẳng bên tai mình:
“Tại sao vậy, Trang! Anh đã làm gì sai? Tại sao em lại đối xử với anh như vậy?”
Nàng lại nghe tiếng chính mình nói như thét:
“Đúng! Anh không làm gì sai! Nhưng anh cũng chẳng làm được gì hay ho cả! Tôi không thể bên anh mãi được! Tôi chán ngán cuộc sống tạm bợ nửa mùa này lắm rồi!”
“Trang bình tĩnh lại đi em nghe anh nói đi nào em đừng bỏ anh mà đi! Anh chỉ yêu em! Chỉ yêu duy nhất mình em thôi!”
“Dẹp cái tình yêu duy nhất rẻ tiền ấy của anh đi! Cái tôi cần, anh làm gì có! Không bao giờ anh có thể mang lại cho tôi đâu!”
“Trang! Anh xin em! Đừng đi! Em đừng đi!”
“Không!”
Nàng vội vàng bịt tai lại. Nàng không muốn nghe thấy chúng nữa! Tại sao nàng không thể quên hết đi những lời của Duy thuở đó? Tại sao thỉnh thoảng chúng lại hiện về hành hạ nàng?
Bởi lương tâm nàng cắt rứt ư?
Bởi nàng là kẻ thực dụng, tham phú phụ bần ư?
Phải! Nàng chính là như thế đấy! Thì sao? Thì đã làm sao? Chẳng lẽ nàng không được quyền lựa chọn một tương lai tốt nhất cho mình?
Nàng đang hạnh phúc! Rất hạnh phúc! Cứ nhìn facebook của nàng mà xem…
Nàng cầm điện thoại lên, ngắm nụ cười rạng rỡ của mình trong một tấm ảnh.
Giá mà nụ cười ấy là thật! Nàng chỉ có thể cố “diễn” thật tròn trịa nụ cười ấy để chụp được một tấm ảnh lung linh nhất mà post facebook để câu like. Ngay sau đó, nụ cười liền tắt ngấm trên môi, nhường lại những chơi vơi trong lòng.
Cái giá phải trả khi lấy một người chồng thành đạt và hào hoa là gì?
Trang mím chặt môi, lướt ngón tay vào phần tin nhắn trên điện thoại. Những dòng tin nhắn của anh vẫn còn đang hiển hiện đây. Tim nàng nhói buốt khi chậm rãi đọc lại chúng.
“Anh xin lỗi em hôm nay anh không về được, hôm nay cô ấy sinh. Anh phải ở bên mẹ con cô ấy…”
Vậy là cuối cùng chồng nàng cũng được làm cha… Chỉ là, chẳng phải cha của con nàng. Lấy nhau ba năm rồi nhưng cả hai vẫn chưa có con. Là vì anh quá mải mê với công việc ngoài kia hay những cuộc tình khu- ất tất ngoài luồng? Không chỉ một lần nàng phát giác ra những đứa “tiểu tam” bất chấp tất cả sẵn sàng lên giường với chồng mình. Nhưng nàng làm gì được?
Nàng làm gì được đây? Ly dị ư? Không! Không bao giờ! Làm ầm ĩ lên ư? Xấu chàng thì hổ thiếp thôi… Nhờ anh, nàng mới có được ngày hôm nay. Vậy nên, nàng thường xuyên cảm thấy mình hầu như chẳng có chút tiếng nói nào… “Anh có yêu em không?”
“Có chứ! Anh yêu em!”
“ Vậy tại sao anh…”
“Anh yêu em… Nhưng anh… Anh cũng yêu cô ấy…”
Mắt nàng hoen đi khi đọc đến tin nhắn ấy của anh. Ừ thì, anh là “đại gia”. Không chỉ giàu có, rộng rãi tiền bạc, trái tim anh cũng đủ lớn để chứa cùng lúc nhiều người!
Anh yêu nàng.
Nhưng buồn thay, tình yêu ấy không thể là duy nhất.
Ngay cả hôm nay có là kỷ niệm ba năm ngày cưới, với anh cũng không thể bằng được nhân tình và đứa con mới sinh của cô ta.
Thế thì nàng biết ăn mừng với ai đây? Biết khoe khoang gì lên facebook bây giờ đây?
Nỗi tủi thân khiến nước mắt nàng không khỏi trào ra, lăn dài xuống đôi gò má. Nàng lại nhớ đến Duy. Nỗi nhớ bùng lên da diết, khắc khoải cùng dãy số điện thoại quen thuộc nàng chưa khi nào quên…
Trang vội vàng nhắn cho số điện thoại kia, bất kể có được hồi đáp hay không:
“Chúc mừng sinh nhật! Anh sống tốt chứ?”
Mời các bạn đón đọc Cõi Nhớ Miền Thương của tác giả Lưu Quang Minh.