Thiên địa là quán trọ cho vạn vật chúng sinh, còn thời gian vốn là khách qua đường từ xưa đến nay.
Sinh và tử sai biệt, sự khác biệt cũng tựa như giữa mộng và tỉnh, luôn biến hóa rối ren, không thể xét dò.
Như vậy thì, nếu đã vượt qua sinh tử, đã vượt ra thiên địa, tại bên ngoài thời gian, chúng ta sẽ gặp phải điều gì nữa, và bản thân chúng ta đã là đẳng cấp gì, định nghĩa ra sao?
***
Nhĩ Căn là một trong những đại thần tiên hiệp đời đầu với những tác phẩm để đời như Tiên Nghịch, Cầu Ma, Nhất Niệm Vĩnh Hằng… Bẵng đi một thời gian chẳng biết chui vào xó nào tu luyện, nay đại thần đã trở lại với tuyên bố tìm lại sơ tâm bằng tác phẩm mới Quang Âm Chi Ngoại, tin tức này có khiến bạn rung động chăng?
Thông tin truyện:
Tác giả: Nhĩ Căn
Thể loại: Tiên hiệp truyền thống
Link đọc truyện: Quang Âm Chi Ngoại
Review Quang Âm Chi Ngoại:
Mình bắt đầu đọc tiên hiệp từ những bộ tiên hiệp đời đầu, khi đó là khoảng hơn 10 năm về trước. Thời đó tiên hiệp còn rất thuần chủng, rất truyền thống, là câu chuyện về những thiếu niên có ý chí và quyết tâm cực kỳ mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán, ân oán phân minh.
Về sau khi thể loại xuyên không và hệ thống lên ngôi, tiên hiệp truyền thống mất đi một lượng độc giả lớn nên hầu hết các tác giả viết tiên hiệp đều bị thị hiếu mới cuốn đi, mà một đi là không trở lại. Trên thị trường chỉ còn lại một số ít tác phẩm viết tiên hiệp truyền thống như Mạc Cầu Tiên Duyên, Khấu Vấn Tiên Đạo.
Cho đến khi hay tin Nhĩ Căn cầm bút trở lại và viết tiên hiệp truyền thống, sau đó tác phẩm mới Quang Âm Chi Ngoại nằm chễm chệ trên top 1 Qidian mấy tháng liền, mình lập tức nhảy ngay vào hố mới.
Quyết định này không sai chút nào. Nhĩ Căn quả thật đã tìm lại được cái chất tiên hiệp truyền thống của Tiên Nghịch năm nào.
Không cố ý đi theo lối hài hước bẩn bựa như Nhất Niệm Vĩnh Hằng và Ngã Dục Phong Thiên, Quang Âm Chi Ngoại thật sự khiến độc giả lâu năm như mình hoài niệm về những tháng ngày ban sơ ấy, khi sức mạnh phải đánh đổi bằng rất nhiều xương máu và nước mắt.
Hứa Thanh, nhân vật chính của câu chuyện là một trong những người may mắn còn sống sót sau tai nạn “thần linh mở mắt”. Vốn là một thành viên của xóm nghèo nên từ nhỏ hắn đã bươn chải với đời, lão luyện trưởng thành hơn cái tuổi 15 của mình rất nhiều. Mục tiêu cả đời hắn là sống sót và tìm lại được thân nhân thất lạc.
Tình cờ có được bảo vật kỳ lạ là một viên đá màu tím giúp thân thể khôi phục sức lực một cách nhanh chóng, Hứa Thanh đi theo con đường tu luyện thể chất rồi gặp được ông lão Lôi đội.
Quãng thời gian tốt đẹp êm ả sống cùng Lôi đội quá ngắn ngủi nhưng vẫn để lại dấu ấn cực lớn trong lòng thiếu niên, để hắn biết một chút ôn nhu giữa thế giới tàn khốc này là điều đáng quý cỡ nào.
Bị kẻ thù truy sát, Hứa Thanh tìm đến tông môn Thất Huyết Đồng và trở thành đệ tử ở đó, bắt đầu tu về đạo pháp, cũng dần bước chân vào thế giới rộng lớn của các tu sĩ.
Hứa Thanh không phải người tốt bụng nhưng có thể tốn sức vác từng thi thể người dân trong thành đi hoả táng, để linh hồn họ được yên nghỉ. Hắn không phải người xấu chủ động gây hấn với ai, nhưng một khi xác định được kẻ thù sẽ không nương tay dù chỉ một lần, đã diệt là phải diệt sạch.
Đọc Quang Âm Chi Ngoại, bạn sẽ bồi hồi nhớ lại Vương Lâm năm xưa, chỉ là lần này Nhĩ Căn khắc hoạ hình tượng nhân vật còn tốt hơn trước, rõ ràng trải nghiệm nhân sinh đã giúp đại thần có bút lực mạnh mẽ hơn rất nhiều, mỗi nhân vật phụ đều có dấu ấn rất đặc sắc.
Nhưng điểm yếu của Nhĩ Căn vẫn còn đó. Dường như lão có thù với nhân vật nữ hay sao ấy nên cách xây dựng hình tượng nữ nhân trong truyện khiến mình cảm thấy các nàng vừa ngu vừa vô dụng, cách hành xử thì lỗ mãng ố dề, toàn sống nhờ “lòng vị tha” kỳ quái của Hứa Thanh đối với giống cái (đổi lại là thanh niên nào mà làm thế với hắn thì đã chết 8 kiếp rồi nha mọi người =.=).
Mình thật sự nghi ngờ việc Nhĩ Căn đã có vợ như lời lão nói. Người có vợ sao lại viết về nữ nhân như thể ngươi còn là trai tân thế kia?!
Về điểm này thì mình thấy Nhĩ Căn nên học hỏi Hội Thuyết Thoại Trửu Tử, lão này viết về nữ nhân rất đặc sắc và ấn tượng, từ nữ chính tới nữ phụ đều khiến độc giả nể phục và thương cảm vô cùng.
Nói tóm lại thì mình đánh giá Quang Âm Chi Ngoại 9.5/10, thật sự là một siêu phẩm đáng đọc, nhưng vẫn trừ 0.5 cái tội viết nữ nhân không tạo được ấn tượng gì. Hy vọng ở các chương sau Nhĩ Căn sẽ cải thiện được khuyết điểm này và cho Hứa Thanh của chúng ta một nàng nữ chính xứng đáng.
Nếu đó không phải là người tốt nhất, xin ngươi hãy FA! – Một độc giả nữ cực đoan cho hay.
= GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH =
***
Tên thật : Lưu Dũng
Tác giả Nhĩ Căn thuộc 8x đời đầu, quê quán : Mẫu Đơn Giang, tỉnh Hắc Long Giang.
Tác phẩm tiêu biểu :
***
Tháng ba, đầu mùa xuân.Một góc Đông Bộ, Nam Hoàng châu.Mây đen mù mịt khắp trời, lộ ra sự nặng nề kiềm chế, phảng phất như có người hắt mực lên trên giấy, mực ngâm thương khung, choáng nhiễm lên mây.Tầng mây, núi non trùng điệp, giao hòa lẫn nhau, di tán ra từng đạo thiểm điện màu đỏ ửng, nương theo đó là những tiếng sấm ầm ầm.Tựa như Thần Linh gầm nhẹ, vang vọng ở nhân gian.Nước mưa huyết sắc mang theo sự bi thương rơi xuống phàm trần.Đại địa mông lung, có một tòa thành trì phế tích, trầm mặc bên trong huyết vũ, không có chút sinh khí nào.Trong thành, tường đổ vách siêu, vạn vật khô bại, khắp nơi có thể thấy được ốc xá đổ sụp, cùng từng cỗ thi thể, thịt nát màu xanh đen, phảng phất như thu diệp phá toái, im ắng tàn lụi.Đầu đường xưa nay rộn rộn ràng ràng, bây giờ chỉ còn một mảnh hiu quạnh.Con đường đã từng người đến người đi, giờ phút này lại không còn chút huyên náo nào.
Chỉ còn lại thịt nát chi gãy, bụi đất, trang giấy xen lẫn trong bùn máu, không phân được đâu là đâu, nhìn thấy mà giật mình.Không xa, có một cỗ xe ngựa không trọn vẹn hãm sâu bên trong vũng bùn, tràn đầy cảm giác ai lạc, một con rối thỏ tử treo trên càng xe, phiêu diêu theo gió, lông tơ màu trắng sớm đã bị máu thấm đỏ, tràn đầy cảm giác âm trầm quỷ dị.Hai con ngươi đục ngầu như thể lưu lại một chút oán niệm, lẻ loi trơ trọi nhìn qua cảnh tượng trước mặt.Nơi đó, có một thân ảnh nằm sấp.Đây là một thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi, quần áo rách rưới, cả người dơ bẩn, phần eo có cột một cái áo da tổn hại.Thiếu niên híp mắt, không nhúc nhích, mưa lạnh thấu xương lạnh từ tứ phương xuyên thấu qua cái áo ngoài cũ nát, lan khắp toàn thân, dần dần mang nhiệt độ khỏi thân thể hắn.Nhưng cho dù nước mưa rơi vào trên mặt, ánh mắt hắn cũng không chút thay đổi, như chim ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm nơi xa.Theo ánh mắt hắn, cách hắn khoảng bảy tám trượng, một con Kền Kền khô gầy đang gặm ăn thi thể của một con chó hoang, đồng thời còn nhạy bén quan sát bốn phía, như thế bên trong phế tích nguy hiểm này, một chút gió thổi cỏ lay thôi, cũng đủ khiến nó phải lập tức bay lên không.Mà thiếu niên như thợ săn vậy, vẫn kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.Thật lâu sau, khi cơ hội đến, Kền Kền tham lam cuối cùng đã hoàn toàn cắm đầu vào vào bên trong ổ bụng chó hoang.
Trong khoảnh khắc, thiếu niên híp mắt, hàn mang chợt hiện.Thân thể hắn như một đạo mũi tên rời cung, cấp tốc xông thẳng về phía con Kền Kền, tay phải vung lên, từ trong túi da, hắn rút ra một cây Thiết Thiêm màu đen.Mũi nhọn Thiết Thiêm lóe ra hàn mang sắc bén.Vì cảm giác được nguy hiểm, ngay khi thiếu niên vừa xông ra, Kền Kền lập tức phát giác, dưới sự chấn kinh, nó vẫy cánh bay lên không, muốn thoát đi.Nhưng vẫn đã muộn.Thiếu niên mặt không đổi sắc toàn lực vung mạnh Thiết Thiêm màu đen.Phốc! Thiết Thiêm sắc bén cực nhanh đâm vào đầu Kền Kền, xương đầu nó lập tức vỡ vụn, trong nháy mắt mất mạng.Lực trùng kích cường đại đẩy mạnh thi thể nó ra xa, phịch một tiếng, nó rơi mạnh vào xe ngựa.Trên đầu xe ngựa, con rối huyết sắc cũng bởi vì xe ngựa rung chuyển mà rung động.Thiếu niên trông vẫn bình tĩnh, từ đầu đến cuối không có ngừng nghỉ, hắn chạy thẳng đến nơi đây, một tay nắm lấy Thiết Thiêm, theo đó là cả thi thể Kền Kền.Xong xuôi, hắn phi tốc rời đi.Gió, tại thời khắc này dường như trở nên lớn hơn, con rối trên xe ngựa lay động, phảng phất như đang nhìn chăm chú thiếu niên đi xa.Càng chạy càng xa.Gió, chính xác là đang càng lớn, mang theo nước mưa lạnh phất qua bộ quần áo đơn bạc của thiếu niên.Thiếu niên không tự chủ được mà rùng mình một cái, chân mày hơi nhíu lại, rụt rụt vạt áo, miệng hơi thở gấp.Hắn không thích cảm giác lạnh lẽo.Mà biện pháp chống cự cái lạnh của chính là tìm một nơi có thể che gió tránh mưa để nghỉ ngơi, nhưng giờ phút này hắn đang chạy trên đường, tốc độ không có giảm chút nào, từng gian cửa hàng tàn phá lướt qua mắt hắn.Hắn không có nhiều thời gian.
Bởi vì đi săn Kền Kền hao phí quá nhiều thì giờ, hôm nay, hắn còn một nơi chưa đến được."Cũng không xa." Thiếu niên thấp giọng tự nói, vẫn tiếp tục phi nhanh.Trên đường, khắp nơi có thể thấy được từng cỗ thi thể màu xanh đen, những khuôn mặt mất đi hi vọng mà đầy vẻ dữ tợn, tựa như hóa thành khí tức tuyệt vọng, muốn nhiễm lấy tâm thần thiếu niên.Nhưng thiếu niên đã tập mãi thành quen, còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.Thời gian dần trôi qua, thiếu niên thỉnh thoảng nhìn về phía bầu trời, trên mặt nổi lên vẻ lo lắng, như thể đối với hắn, sắc trời cải biến, càng kinh khủng hơn cả những thi thể kia.Cũng may không lâu sau đó, khi hắn nhìn thấy một tiệm thuốc nơi xa, thiếu niên mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục toàn lực xông lên.Tiệm thuốc không lớn, trên mặt đất là rất nhiều tủ thuốc nằm lộn xộn, mùi mốc meo tràn ngập.Bên trong nơi hẻo lánh còn có thi thể của một lão nhân, toàn thân xanh đen, dựa vào vách tường, không kịp nhắm mắt, vô thần nhìn ra ngoại giới.Thiếu niên bước vào, nhìn lướt qua, lập tức bắt đầu tìm kiếm.Tuyệt đại đa số dược thảo nơi này đều giống như những thi thể kia, biến thành màu xanh đen, chỉ có một chút không nhiều thì vẫn còn bình thường, có thể dùng được.Thiếu niên cẩn thận phân biệt hồi lâu, như đang nhớ lại kinh nghiệm của dĩ vãng, cuối cùng hắn cầm lấy một gốc Kim Sang thảo thường gặp, cởi bộ quần áo đơn bạc trên thân, lộ ra một vết thương lớn trên ngực.
Vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại, có thể nhìn thấy nơi rìa vết thương đã biến thành màu đen, thậm chí còn có một ít máu đen chảy ra.Thiếu niên cúi đầu nhìn, sau khi bóp nát dược thảo, hắn thở sâu cắn chặt hàm răng, đưa tay bôi một chút xíu lên trên vết thương.Trong chớp mắt, từ vết thương truyền đến đau nhức kịch liệt như thủy triều, thiếu niên không khống chế nổi mà cả người run rẩy, nhưng hắn cưỡng ép nhẫn nại, nhưng mồ hôi trên trán lại không cách nào áp chế nổi, giọt giọt chạy xuống mặt đất.Toàn bộ quá trình kéo dài hơn mười hơi thở, cho đến khi hắn hoàn toàn bôi dược thảo lên vết thương, thiếu niên phảng phất như lập tức mất đi khí lực, vịn lấy tủ thuốc, nhưng phải một hồi lâu sau, mới thở ra một hơi thật sâu, chậm rãi mặc quần áo vào.Nhìn sắc trời bên ngoài, hắn suy tư một hồi, thì từ trong túi da ở phần eo, lấy ra một tấm địa đồ tàn phá, cẩn thận trải rộng ra.Địa đồ rất giản dị, bên trong miêu tả chính là tòa thành trì này.Bên trong đó, vị trí tiệm thuốc đều được đánh dấu, mà phương vị đông bắc còn có rất nhiều khu vực bị người dùng móng tay đánh dấu, chỉ còn lại hai khu vực chưa còn hoàn hảo chưa được đánh dấu."Tìm những ngày gần đây, hẳn là trong hai khu vực này." Thiếu niên khàn khàn nói, rồi cất kỹ địa đồ, muốn rời đi.Nhưng trước khi đi, hắn quay đầu nhìn về phía thi thể lão nhân, chính xác hơn là quần áo trên thi thể.Đó là một bộ áo da, có lẽ là bằng da đặc thù, áo da không bị ăn mòn nhiều lắm.Thiếu niên nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định đi đến, cởi áo da khỏi thi thể lão nhân, rồi mặc lên trên người mình.Áo da có hơi lớn, nhưng sau khi được bao lấy thân thể gầy nhỏ, thiếu niên cuối cùng cảm nhận được một chút ấm áp, thế là hắn cúi đầu nhìn về phía lão nhân đang mở to mắt, đưa tay vuốt nhẹ xuống, để lão có thể nhắm mắt an nghỉ."Nghỉ ngơi đi." Thiếu niên nói khẽ, rồi kéo mạnh mảnh vải che nơi cửa vào xuống, che thi thể lão nhân lại, rồi dứt khoát quay người rời khỏi tiệm thuốc.Đi ra được một lúc, một vòng ánh sáng nhạt ánh lên từ dưới chân hắn, thiếu niên cúi đầu nhìn, thấy bên trong bùn máu có một tấm gương vỡ, lớn chừng bàn tay.Từ tấm gương vỡ, hắn thấy được mặt mình.Mặc dù rất dơ bẩn, nhưng còn có thể lờ mờ nhìn ra, đó là một khuôn mặt cực kì thanh tú.Chỉ là không có sự non nớt mà một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi nên có, mà nó mang đầy sự lạnh lùng thành thục.Thiếu niên yên lặng nhìn mặt mình hồi lâu, nửa ngày sau chợt giơ chân lên, đạp mạnh xuống.Keng.
Mời các bạn đón đọc Quang Âm Chi Ngoại của tác giả Nhĩ Căn.