Hôm ấy nắng hè rực rỡ, ve kêu ra rả, thôm xóm yên bình.
“Tôi” chết. Cặp anh em non nớt ấy buộc phải bước vào cuộc phiêu lưu kinh hoàng kéo dài bốn ngày, nhằm che giấu một bí mật…
Mùa hè, pháo hoa và xác chết của tôi là truyện ngắn đầu tay của cây bút sớm nở rộ Otsuichi, thiên tài đã khiến giới tiểu thuyết kinh dị sửng sốt với cách kể chuyện đầy mới lạ: theo góc nhìn của một xác chết.
***
Hè năm ấy tôi chín tuổi.
Cây cối xanh mướt um tùm phủ bóng râm xuống mặt sân trải sỏi trong đền thờ Thần đạo. Giữa những tán cây vươn rộng như muốn ôm lấy mặt trời mùa hạ, tiếng ve ra rả ngân vang.
“Mấy anh ấy vẫn chưa nói chuyện xong à… Satsuki thấy sao?” Yayoi cáu kỉnh hỏi tôi. Nó cau mày, ngón tay mân mê mấy lọn tóc đen dài.
“Thấy sao là sao…”
Tachibana Yayoi học cùng lớp và là bạn thân nhất của tôi. Ngày nào tôi cũng đi chơi cùng hai anh em nó.
Mấy hôm nữa làng tổ chức lễ hội pháo hoa quy mô nhỏ, anh trai Yayoi là Ken đang thảo luận với các anh lớp trên về vụ đó. Bản thân nó và tôi thì ngồi trên cầu thang râm mát của ngôi đền gỗ, dài cổ chờ họ bàn xong.
“Lâu gì mà lâu thế! Ước gì bọn mình cũng được leo lên kia… Ở đây chán chết…”
Hai đứa chúng tôi ngước nhìn công trình bằng đá trong khuôn viên rộng rãi. Vô số tảng đá chồng lên nhau thành một khối đồ sộ cỡ nhà kho của đền, trông y hệt bệ đá của lâu đài nhỏ[2]. Khi xưa, hẳn là từng có một kiến trúc bề thế tọa lạc trên đó, nhưng hiện tại chẳng còn gì ngoài mấy tên con trai ngồi vắt vẻo. Bệ đá cao ngang nóc nhà kho, nghe nói dạo trước có đứa nhóc làng bên cố trèo lên chơi rồi ngã và bị thương. Giờ mấy anh lớp lớn trong làng đang tụ tập trên đấy, bàn về lễ hội pháo hoa.
“Thích ghê, con trai có thể trèo lên kia.” Tôi lẩm bẩm, ghen tị ngước trông bệ đá.
Xung quanh bệ đá có nhiều cây cao nên chắc là rất mát, ngồi trên ấy thích phải biết, còn có thể nhìn xa ơi là xa. Nhưng con gái không được lên, hễ đứa nào định trèo là đám con trai trong làng cáu gắt ầm ĩ, thành thử tôi chẳng dám mở miệng kèo nài. Nghe anh Ken kể, đứng trên đó sẽ thấy nóc nhà tôi, nền đá mát lạnh, thích cực kì, còn có một cái hố, trẻ con thi nhau ném vỏ bánh kẹo xuống. Anh bảo cái hố khá to, cứ phải nhắc nhở mấy đứa bé hơn chú ý kẻo chúng hụt chân rơi xuống.
“Phải, Yayoi muốn làm con trai cơ. Con trai thì được leo lên bệ đá, được chơi cùng anh.”
Đám con trai trong làng không cho con gái chơi chung. Tôi với Yayoi chỉ biết buồn chán ngước nhìn, chờ họ bàn bạc xong. Ở đền có xà đơn, xích đu và cầu trượt, nhưng giờ tôi chẳng hứng chơi cái gì. Mặt trời mùa hạ treo cao, nắng như thiêu như đốt, chạm vào mấy thứ ấy chỉ tổ nóng nôi và ám mùi sắt gỉ, ngồi dưới bóng cây râm mát thích hơn nhiều. Nhưng Yayoi không nghĩ thế. Nó bật dậy, vươn vai hòng đánh bay nỗi chán chường và rủ rê tôi.
“Này, bọn mình chơi gì đi! Tớ chán quá!”
“Nhưng rời bóng râm thì nóng lắm. Tớ thích chỗ mát mẻ cơ.”
“Thế thì có trò gì chơi được nhỉ?”
Tôi suy nghĩ một chốc rồi đáp, “Tớ muốn chơi ‘Mắt lồng, mắt lồng’.”
“Hai đứa sao chơi được trò đó…”
Yayoi lại ngồi phịch xuống, rầu rĩ.
Chúng tôi đang ngồi trên cầu thang của đền, cầu thang cũ kĩ, gồm năm sáu bậc bằng gỗ. Mỗi khi ở đền tổ chức lễ hội pháo hoa mùa hè hay lễ Dondo Yaki[3] mùa đông (đốt lửa trại rừng rực giữa sân lớn), cầu thang sẽ được trưng dụng để đặt hòm công đức. Ngôi đền cổ dựng bằng gỗ tọa lạc giữa làng, mỗi năm chỉ được trang hoàng vài lần khi có dịp tụ tập đông người như thế.
Quanh đây có rất nhiều ve sầu. Chúng kêu ra rả khiến không khí càng thêm oi ả. Tôi dùng ngón tay vẽ nguệch ngoạc vài nét trên nền sỏi có một lúc mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Trên trời xanh, mây vũ tích vun cao chất ngất, trông hình dáng như loài vật nào đó.
“Oa, tài ghê! Cậu vẽ chó à? Giống đám mây kia thế!” Yayoi hết nhìn trời lại nhìn đất, thốt lên thán phục. “Chính xác! Giá mà 66 dễ thương được thế này.” Hai đứa bình luận rồi phá ra cười. 66 là tên một con chó ở làng. Nó là chó lai, lông trắng, hung hăng và chuyên trộm dép. Như nghe thấy tiếng cười của chúng tôi, tiếng chó gầm gừ bỗng vang lên đầy hăm dọa.
“Á! 66!”
Con chó trắng lù lù xuất hiện. Nhìn gần mới thấy nó khá to. Nội răng nanh nhe nhởn và đôi mắt gườm gườm hung tợn đã khiến sống lưng tôi lạnh toát.
“Yayoi, chạy mau…”
Trẻ con trong làng thường bỏ chạy khi bị 66 nhắm đến. Nhưng Yayoi không hề di chuyển. À, không thể di chuyển. Tôi cũng vậy, bảo bạn chạy mà chính mình lại đơ ra, y hệt con ếch bất động trước mắt rắn, chỉ sợ nhúc nhích là nó lập tức xồ tới.
66 lừ lừ áp sát như muốn dồn chúng tôi. Thoáng nhớ tới một anh lớp lớn từng bị 66 cắn, hai đứa càng thêm hoảng sợ.
Đúng lúc ấy, một viên đá to đùng bắn trúng mông 66 làm nó tru lên.
“Anh!”
Anh Ken đứng đó, trìu mến nhìn 66, nhưng tay vẫn ném đá. 66 hầm hầm nhìn anh và gầm gừ, giọng trầm âm u như vọng lên từ dưới mộ. Nó cúp đuôi chạy mất, không quên ngoái lại mấy lần, bộ dạng hậm hực. Hiếm khi 66 chịu thất trận như vậy.
“Hai đứa không sao chứ?” Anh Ken dịu dàng mỉm cười, an ủi đám em nhỏ.
Anh Ken trông hiền lành mà lại dám đối đầu với 66. Anh hơn chúng tôi hai tuổi, là người anh đáng tự hào của Yayoi.
“Dạ, không sao! Mấy anh bàn bạc xong rồi ạ? Vậy mình về nhà đi, có khi chị Midori mang kem sang đấy!” Yayoi nói và nhào vào lòng anh Ken.
Thoát khỏi nỗi sợ mang tên 66, tôi bủn rủn ngồi phịch xuống cầu thang gỗ, ghen tị nhìn Yayoi.
“Ừ nhỉ, chị Midori mà đến thì vui quá. Kìa Satsuki, em không sao chứ?” Anh Ken quay sang tôi, ân cần hỏi han.
Đối diện với gương mặt tươi cười dịu dàng ấy, tôi gật đầu cái rụp.
Nhà anh Ken và Yayoi khá xa đền. Chúng tôi về bằng con đường trải sỏi quanh co, hai bên là thảm lúa xanh mướt dưới nắng hè chói chang.
Hiện giờ ruộng không có nước. Ruộng cạn, lúa sẽ khát và phải đâm rễ sâu xuống đất để hút nước. Người ta chỉ tháo cạn nước trong vài ngày hè nắng nóng, nhưng mỗi lần nhìn mặt ruộng khô cong nứt nẻ tôi lại thấy thương bông lúa. Dù vậy, đây là bước quan trọng để rễ lúa chắc khỏe.
Chị Midori tới chơi đúng như mong đợi.
“Oa, có kem này! Cảm ơn chị Midori!”
“Có gì đâu Yayoi. Nào, mọi người ăn mau kẻo chảy hết bây giờ.” Chị Midori tươi cười nói.
Chúng tôi đang ở phòng khách nhà Tachibana. Sau một lúc ồn ã, tôi, Yayoi, anh Ken, chị Midori và thím Tachibana ngồi xuống quanh bàn sưởi[4]. Hè sang, bàn sưởi đã cất chăn, được thay áo thành bàn trà. Lúc này trên bàn bày những cốc kem vani đầy ụ.
“Cảm ơn Midori, nhưng con mang nhiều thế…”
“Có gì đâu ạ, cũng chẳng đáng bao nhiêu. Khi nào đi mua kem, dì nhớ ủng hộ công ty con là được.” Chị Midori đon đả mời chào.
Mẹ chị là chị ruột thím Tachibana. Chị có nước da sáng, lại hay mặc đồ trắng, toát ra vẻ thanh cao hiếm thấy trong số gái làng. Có chị, gian nhà mờ tối bỗng ngời lên, như thể chị đã mang theo vào đây ánh sáng rực rỡ bên ngoài. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, chị vào làm việc ở xưởng kem. Chị cũng sống trong làng nên ngày nghỉ thi thoảng sẽ mang kem của xưởng sang cho nhà Tachibana.
Chúng tôi ăn kem thun thút như mấy con cún, ăn đến tận khi đầu lưỡi tê rần. Mọi người đều đối xử với tôi như người nhà.
“Mẹ bật ti vi đi! Sắp có hoạt hình rồi!” Yayoi bảo mẹ.
Thím Tachibana liền với tay bật ti vi, không mảy may phàn nàn về yêu cầu của con gái cưng. Ở nhà tôi, đòi xem ti vi lúc ăn kiểu gì cũng bị mắng sa sả. Tôi thấy ghen tị với Yayoi vì có người mẹ dịu dàng như vậy.
Thím Tachibana ấn nút trên thân ti vi. Tiếng lách tách vang lên, báo hiệu điện đang vào nguồn. Màn hình tiếp tục tối thui một lát rồi mới bật sáng. Trên ti vi là ảnh một cậu bé.
“Lại là tin này, đáng thương quá…” Chị Midori nhìn màn hình, buồn bã thì thào như sắp khóc.
Cậu bé là học sinh tiểu học, mất tích tầm một tuần rồi. Tính cả cậu ấy, đã có năm đứa trẻ mất tích. Người lớn xung quanh rỉ tai nhau là chúng bị bắt cóc.
“Phải đấy… Ơ, nhà thằng bé khá gần làng mình.” Thím Tachibana nói.
Không chỉ cậu ta, những đứa mất tích khác cũng sống ngay ở mấy tỉnh quanh đây.
“Ken phải cẩn thận đấy. Đáng yêu thế này dễ thành mục tiêu bắt cóc lắm.” Chị Midori cười trêu anh Ken để thay đổi không khí. Khi chị vờ như vồ lấy anh, mái tóc óng ả dài tới eo khẽ đong đưa.
Anh Ken đỏ mặt, ngại ngùng gật đầu, đây là dáng vẻ quen thuộc của anh mỗi lần ở gần chị Midori.
Phòng khách đang rộn tiếng cười, Yayoi bỗng hét lên như muốn át hết mọi thanh âm, “Mau chuyển kênh cho con đi! Hoạt hình chiếu mất rồi còn đâu!”
“Đây, đây. Thật tình, bọn trẻ con cứ phải cho ăn với xem hoạt hình mới yên được.” Ngồi gần ti vi nhất, thím Tachibana chán nản giơ tay xoay núm chuyển kênh.
Chúng tôi xem hoạt hình tới 6 giờ, vừa xem vừa chén sạch chỗ kem đầy ụ. Chẳng hiểu sao sau 6 giờ ti vi toàn phát tin tức, cả đám đâm chán, bèn quyết định ra cánh rừng rộng sau nhà Tachibana chơi.
6 giờ chiều mùa hè, trời còn sáng lắm. Trong rừng, cành lá sum sê đan vào nhau, nắng len qua kẽ lá rọi thành đủ kiểu hoa văn lên mặt đất lổn nhổn đá và rễ cây. Mùi rừng nồng đượm, hít sâu có khi sặc như chơi.
Anh Ken bảo tiễn chị Midori xong sẽ tới ngay, nên tôi và Yayoi vào rừng trèo cây trước. Trèo cây là trò chơi quen thuộc của ba đứa chúng tôi ở đây.
Leo qua vài đoạn dốc là đến một bãi đất trống. Mé kia có con dốc, tầm nhìn hướng xuống phía Nam làng tôi. Ở bãi đất có một cái cây to, cành chĩa ra phía Nam của nó tương đối thấp, thích hợp để leo trèo. Chính anh Ken là người tìm ra cái cây, và từ đó nó trở thành căn cứ bí mật của ba đứa tôi.
“Ồ, nhà Satsuki không cho xem ti vi trong giờ ăn à? Nhà Yayoi chẳng ai mắng cả.”
“Thích ghê, ước gì tớ được sinh ra trong nhà Yayoi.”
“… Yayoi thì muốn sinh ra ở nhà khác cơ.”
Không hiểu sao Yayoi chợt ngưng cười và nói vậy. Nó nhảy phốc lên tảng đá cạnh cái cây, từ đấy sẽ dễ dàng trèo lên cành thấp nhất. Hai đứa tôi thấp bé nên anh Ken đã vần một tảng đá tới gần cây cho chúng tôi dễ trèo. Tảng đá to thế, chắc anh tốn sức lắm.
“Sao cậu lại muốn sinh ra ở nhà khác?”
Tôi cũng giẫm lên tảng đá và bắt đầu trèo theo cách anh Ken đã chỉ. Cành cây to ở trên là đích của chúng tôi. Ngồi trên đó ngắm toàn cảnh làng đẹp hơn hẳn trông từ khoảnh đất bên dưới, phóng mắt ra xa còn thấy cả ngôi đền và bệ đá bé tin hin. Cành cây vừa đủ chỗ cho ba đứa, chính là căn cứ bí mật của chúng tôi.
“Hở, tại sao?”
“Ừm, thì bởi… có thể cùng anh…”
“Anh Ken…?”
Bất ngờ nghe nhắc đến anh Ken, tôi ngước nhìn Yayoi. Nó leo trước tôi, giờ đã ngồi chễm chệ trên cành cây to nọ. Tôi tiếp tục trèo lên, dễ dàng như leo thang. Tới nơi, tôi ngồi xuống cành cây to tướng, hít một hơi thật sâu. Khác xa mùi rừng nồng đậm, trên này mát mẻ, trong lành xiết bao.
Tôi trông xuống khung cảnh bên dưới. Những dải băng màu đỏ, bạc và mấy cặp mắt màu vàng điểm xuyết giữa đồng xanh bát ngát. Đó là bù nhìn người ta dựng để đuổi lũ sẻ đồng chuyên phá lúa. Chốc chốc lại nghe tiếng nổ váng óc khiến dạ dày sôi sục. Tiếng đó phát ra từ cái máy chạy bằng gas có chế độ đặt giờ mà người ta hay gọi là “máy đuổi sẻ”. Anh Ken từng giải thích rằng, lũ sẻ sẽ giật mình khi nghe thấy âm thanh kia và bay khỏi đồng.
Tôi vừa ngắm thế giới bên dưới vừa hỏi Yayoi, “Chẳng lẽ cậu muốn sinh ra ở nhà khác để có thể cưới anh Ken?”
Đôi mắt to trừng lớn, Yayoi quay sang nhìn tôi và gật đầu buồn bã, đôi chân vung vẩy.
Cành cây này khá cao, nhưng tôi chẳng lo Yayoi ngã. Vỏ cây thô nhám chứ không trơn trượt, trẻ con còn nhẹ cân và linh hoạt nữa.
“Nhưng anh Ken thích chị Midori còn gì?”
“Tớ biết…”
Thế nên Yayoi mới nuôi tóc dài cho giống chị Midori sao? Tôi chợt nghĩ. Yayoi mới bắt đầu nuôi tóc được khoảng một năm. Chúng tôi đều thích chị Midori. Chị luôn đối xử công bằng, ân cần với cả người ngoài như tôi, thường cho tôi ăn kem, còn khen đôi xăng đan đính hoa mẹ mua cho tôi. Anh Ken thích chị ấy cũng chẳng lạ.
Anh em ruột không thể cưới nhau. Nhưng tôi vẫn thường ghen tị với cặp anh em dính nhau như sam này.
“Ồ, cậu biết à… Thế cậu có biết tớ cũng thích anh Ken không?” Tôi thấy có lỗi khi lỡ vạch trần tình cảm của Yayoi. Như vậy thật không công bằng, nên tôi cũng đỏ mặt thú nhận.
“Gì cơ!?” Yayoi rít lên, kinh ngạc nhìn tôi. Còn một lúc nữa mới tới hoàng hôn mà trông mắt nó đỏ ké.
“Tớ cũng… thích anh Ken đấy…” Tôi khẽ lặp lại như kẻ say.
Đúng lúc ấy, tôi thấy anh Ken đang chạy đến từ xa. Chắc anh đã tiễn chị Midori xong, đang tới chỗ chúng tôi.
“Anh Ken! Bọn em đây nè!” Tôi gào lên gọi anh Ken, vẫy tay lia lịa. Hình như anh cũng thấy tôi, hớn hở vẫy hai tay chào lại. Thích quá đi!
Rồi anh khuất dạng dưới tán cây rậm rịt, chẳng thấy đâu nữa. Dù biết chỉ chốc lát thôi anh sẽ lại hiện ra trong tầm nhìn, tôi vẫn không kìm được háo hức muốn tìm bóng anh qua cành cây kẽ lá, nên bất giác nhoài người ra ngó. Lưng chợt căng lên, tôi mất đà ngã thẳng từ cành cây xuống. Cảnh vật xung quanh tà tà trượt qua trước mắt như thước phim quay chậm. Những cành cây tôi giẫm lên khi nãy lần lượt gãy gập. Va phải một cành cứng, tôi nghe tiếng răng rắc đâu đó trong người, thân thể oặt hẳn đi nhưng vẫn tiếp tục rơi, miệng hét không ra lời, lòng rất buồn phiền vì giữa chừng một chiếc xăng đan yêu quý tuột đi mất.
Cuối cùng, tôi đập lưng xuống tảng đá kê làm bệ đỡ, và chết.
Máu đỏ thẫm rỉ ra từ khắp các lỗ trên thân thể tôi. Lỗ mũi, lỗ tai, cả cái lỗ thường chỉ chảy nước mắt. Máu cũng ít thôi, nhưng nghĩ đến chuyện anh Ken sẽ thấy khuôn mặt thảm thương này là tôi lại tủi thân. Mấy cành cây gãy rơi lịch bịch cạnh tôi, lá cây rụng lả tả khắp người.
“Ê, vừa có tiếng gì vậy? Gãy cành à…” Anh Ken lao vụt tới, rồi khựng lại khi thấy xác tôi. Yayoi khóc rưng rức leo xuống. Do tôi đã chiếm mất tảng đá làm bệ đỡ, nó đành nhảy tiếp đất từ cành cuối cùng để khỏi giẫm lên tôi. Thế rồi, nó gào khóc nức nở và nhào vào lòng anh Ken.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì, hả Yayoi?” Anh Ken dỗ dành, dịu dàng cười với em gái và với cả cái xác của tôi. Anh lại gần ngó nghiêng, “Satsuki chết rồi à? Yayoi cứ khóc thế làm sao anh nắm được tình hình. Kể anh nghe chuyện gì vừa xảy ra nào.” Sau khi xác nhận qua loa rằng tôi đã tắt thở, anh Ken bèn yêu cầu Yayoi, vẫn bằng nụ cười trìu mến.
Trước nụ cười đó, Yayoi nín khóc rồi nức nở kể với vẻ buồn tủi vô cùng. “Thì… bọn em đang trò chuyện trên cành cây mọi khi… Satsuki trượt chân rơi xuống…”
“Trượt chân rơi xuống? Tức là tai nạn ngoài ý muốn, em không làm gì sai cả, đừng khóc nữa.” Anh Ken dỗ Yayoi rồi quay sang tôi. “Tóm lại cứ báo với mẹ đã. Đi nào!” Dứt lời anh mặc tôi ở đấy, định kéo tay Yayoi rời đi. Nhưng nó chôn chân tại chỗ, lắc đầu quầy quậy tỏ ý không muốn.
“Sao thế Yayoi?”
“Thì… bởi, nếu biết chuyện mẹ sẽ buồn lắm! Yayoi không muốn thế!” Yayoi gào khóc, có lẽ do sợ hãi và bất an. Tôi có thể cảm nhận được.
“Ừ nhỉ! Chị Midori cũng sẽ buồn lắm…” Anh Ken lẩm bẩm, rồi nét mặt bừng sáng như chợt nảy ra ý hay. “Phải rồi, mình đem giấu Satsuki đi! Chỉ cần không để lộ chuyện em ấy chết ở đây là được!”
Nghe lời đề nghị, Yayoi ngẩng lên nhìn anh Ken, ánh mắt nửa buồn nửa vui.
Mắt vẫn thao láo, tôi ghen tị nhìn hai người họ.
“Nhưng giấu thế nào ạ? Chỗ này chẳng có xẻng hay gì để chôn cả.”
“Anh biết, nên mới đem ra tận đây đó. Yayoi đừng sợ, cứ để anh lo.”
Thấy thái độ lo lắng sợ sệt của Yayoi, anh Ken nở nụ cười trìu mến như muốn xua tan mọi muộn phiền của nó. Anh đang cõng xác tôi trên lưng, cẩn thận không để máu tôi dính vào người. Nơi này nằm ở bìa rừng, là giao điểm giữa đường đi bộ ven rừng (nhưng chẳng mấy người qua lại) với đường mòn dẫn vào rừng.
“Giờ mình làm gì ạ? Anh định giấu Satsuki kiểu gì?”
Đáp lại câu hỏi của Yayoi, anh Ken hạ tôi xuống và hí hoáy phủi mặt đất gần đó, để lộ đường cống ngầm đậy một loạt nắp bê tông to cỡ cái thớt. Anh Ken khom người, dồn sức nhấc một nắp lên. Đường cống ngầm này thông với hệ thống mương ngoài đồng, nhưng đồng ruộng đang để cạn nên cống cũng khô ráo.
Anh Ken đã mở xong mấy cái nắp liền. Lòng cống đủ rộng để nhét được xác tôi. Anh đặt tôi vào cống rồi đậy nắp lại như cũ. Nắp bê tông khá nặng, vậy mà anh chẳng than thở gì.
“A, anh ơi đợi đã!” Yayoi kêu lên.
Đang đậy dở cái nắp cuối cùng, anh Ken dừng tay. Hai anh em nhìn mũi chân tôi lộ ra ở đoạn cống chưa đóng nắp. Một chân đi xăng đan, chân còn lại để trần, lấm lem bùn đất. Bị người khác săm soi cái chân trần, tôi thấy hơi ngượng.
“Đúng rồi… Phải tìm chiếc xăng đan còn lại…”
Anh Ken lẩm bẩm rồi nhốt tôi vào bóng tối, không quên phủ đất lên dãy nắp đã đậy kín để không ai nhận ra ở đó có cống. Mặt trời gần khuất núi, với sự trợ giúp của Yayoi, anh đã hoàn tất việc ngụy trang để bề mặt cống trông không khác gì mặt đất xung quanh.
Đã tới giờ gia đình Tachibana tề tựu đông đủ trong phòng khách. Bữa tối bày ra trên chiếc bàn sưởi kiêm bàn trà, mùi thức ăn thơm phức tỏa khắp gian phòng nhỏ. Ông bà anh Ken vừa đi làm đồng về, bố anh Ken mặc áo ba lỗ ngồi ngay trước quạt điện xem bóng chày trên ti vi.
“Đổi kênh đi bố, đến phim Tàu vũ trụ Nhân Mã[5] rồi. Tuần nào Yayoi cũng xem phim đấy mà nhỉ?” Anh Ken nói rồi quay sang Yayoi. Tàu vũ trụ Nhân Mã là phim hoạt hình kể về ba nhân vật dễ thương cùng nhau đi khắp vũ trụ trên con tàu Nhân Mã. Yayoi có vẻ không để tâm đến câu chuyện, chỉ luống cuống gật đầu, miệng vẫn ngậm đầy cơm.
“Đây đây, biết rồi. Bố nào có được ý kiến ý cò.” Chú Tachibana ra chiều sợ sệt, xoay núm chuyển kênh.
“Mà bố cho quạt quay đi, bọn con cũng nóng mà.”
Chú Tachibana im lặng đáp ứng. Cây quạt đời cũ này là loại có tuốc năng cơ, ấn xuống là quạt quay. Vừa nghe tiếng cổ quạt quay, Yayoi liền so vai run rẩy. Chắc nó nhớ tới cái cổ vặn oặt đi của tôi đây mà.
Dù Yayoi đang phân tâm, bộ phim hoạt hình vẫn bắt đầu. Ông bà rì rầm nói chuyện, nào dưa hấu ngoài ruộng đã lớn, nào nên vứt cái chiếu cói cũ vẫn để trong nhà. Giữa khung cảnh đó, một tiếng gọi bỗng vang lên trước cửa nhà Tachibana, “Có ai ở nhà không ạ?” Thím Tachibana cao giọng đáp “Vâng!” rồi rời phòng khách.
Yayoi nghe gọi mà run bắn. Anh Ken hẳn cũng nhận ra là ai nhưng không mảy may dao động, tiếp tục vừa xem hoạt hình vừa ăn cơm.
Chẳng mấy chốc thím Tachibana đã quay lại. Có vẻ khách đang đợi ngoài cửa nên thím chỉ hỏi Yayoi và anh Ken thật ngắn gọn, “Mẹ Satsuki qua, bảo Satsuki vẫn chưa về nhà. Hai đứa có biết gì không?”
Nghe hỏi, tay cầm đũa của Yayoi run lên. Anh Ken liền đáp như muốn trấn áp cơn run ấy. “Con không rõ. Bọn con tạm biệt Satsuki trong rừng mà, lúc nào chẳng vậy.”
“Ồ, thế à…”
Thím Tachibana ngập ngừng, chừng như muốn nói lại thôi, đi thẳng ra cửa trả lời mẹ tôi. Nghe trả lời, mẹ chỉ đáp “Vậy à…” bằng giọng yếu ớt, hụt hẫng như sắp òa khóc và quay về. Bóng lưng sao mà gầy gò, như ai khác chứ không phải bà mẹ vẫn cáu gắt quát tháo mỗi khi tôi xem ti vi trong giờ cơm. Hình ảnh đó khiến lòng tôi đau nhói.
Tiễn mẹ tôi về xong, thím Tachibana quay vào phòng khách, kể cho gia đình nghe chuyện mẹ vừa nói.
“Lo ghê, tối mịt rồi mà Satsuki còn đi đâu không biết. Dạo này lại lắm vụ bắt cóc nữa chứ. Lo quá.”
Thím nói rồi đưa miếng cơm trắng vào miệng. Sau mỗi chữ “lo”, đầu Yayoi lại rụt rè cúi thấp thêm một chút như muốn trốn tránh ánh mắt của mẹ nó.
“Mẹ Satsuki định đi khắp làng tìm ạ?”
Người hỏi là anh Ken.
“Ừ, chắc thế. Satsuki là con một nên mẹ nó càng lo. Chẳng biết có chuyện gì nữa… Mẹ cũng khuyên cô ấy gọi cảnh sát rồi.”
“Cảnh sát!?”
Hai anh em quay phắt sang nhìn mẹ, đồng thanh hỏi. Ánh mắt Yayoi đầy tuyệt vọng, nhưng đôi con ngươi anh Ken lại lóe lên tia vui mừng khấp khởi.
“Thì biết đâu lại liên quan đến mấy vụ bắt cóc gần đây? Nơi cuối cùng có người nhìn thấy Satsuki là trong rừng, có khi mai mọi người sẽ vào đấy lùng sục, nhỡ con bé gặp nạn trong rừng thì sao? Mẹ Satsuki cũng bảo sẽ vào rừng tìm thử.”
Nghe tới “rừng”, hai anh em đều bừng tỉnh. Quả thật đó là địa điểm rất đáng ngờ. Trong vùng này, nơi dễ xảy ra tai nạn nhất chính là cánh rừng rộng lớn sau nhà Tachibana.
Nghe bảo mẹ tôi sẽ tìm trong rừng, nét mặt Yayoi cứng đờ. Không chỉ giấu xác, hai anh em còn cẩn thận tẩy sạch vết máu, mỗi tội mãi chưa tìm thấy một bên xăng đan của tôi. Anh Ken đã leo lên cây, cẩn thận tìm xem nó có mắc ở cành nào không, còn Yayoi lom khom rà soát khắp mặt đất đến đau cả lưng vẫn chưa thấy.
Nếu không ai thấy chiếc xăng đan, có khi cảnh sát sẽ cho đây là vụ bắt cóc và bỏ qua việc lùng sục khu rừng. Nhưng nếu mẹ tôi tìm thấy nó trong rừng thì sao? Mẹ sẽ tin tôi đang ở gần đấy và lục tung chốn ấy lên. Mẹ sẽ không nhận nhầm chiếc xăng đan đó, bởi mẹ đã rất hạnh phúc khi thấy tôi sung sướng nhận nó…
“Lo quá… Hay mẹ cũng giúp cô ấy tìm Satsuki nhỉ…”
Anh Ken vui vẻ xem phim hoạt hình, như chẳng hề nghe thấy những lời thím Tachibana nói.
Anh Ken và Yayoi ngủ chung phòng. Không gian chừng 13m² đó quá rộng cho hai đứa trẻ.
Đêm hôm oi bức, chúng để cửa sổ mở cho phòng thoáng mát hơn, đằng nào khu này cũng chẳng có trộm. Ánh sáng yếu ớt của bóng đèn dây tóc rọi xuống hai bộ chăn đệm trải giữa phòng. Anh Ken yên bình say giấc. Còn Yayoi, hễ nhắm mắt là khung cảnh hồi chiều lại hiện lên trong đầu, nên nó cứ trằn trọc mãi. Trong phòng mắc cái màn xanh để hai anh em ngủ không bị muỗi đốt.
“Anh ơi…” Yayoi cố chịu nóng, cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, nói như sắp khóc. Tóc mái nó dính mồ hôi bết chặt vào trán.
“… Hử?” Anh Ken nhỏm dậy, làu bàu ngái ngủ. Chắc tại trời nóng quá nên anh đạp cả đệm lẫn chăn sang bên. Anh định đứng dậy bật đèn. Dây công tắc bóng đèn được nối dài để người nằm cũng dễ dàng bật được, có điều lúc này nó vướng nóc màn nên anh không với tới. Anh rướn người tính giật sợi dây, nhưng nắm qua một lớp màn, dây cũng trở nên trơn trượt khó kéo.
“Không sao đâu anh, khỏi cần bật đèn…”
“Có chuyện gì, Yayoi?” Anh Ken hỏi, mắt lờ đờ ngái ngủ. Xem chừng anh chưa tỉnh hẳn.
“Em sợ lắm… Anh ơi… Cho em sang ngủ cùng chăn với anh được không?” Yayoi xấu hổ nài nỉ. Người nó đã mướt mát mồ hôi.
“Ờ… Được…” Anh Ken đáp cụt lủn rồi lại đổ vật ra đống chăn đệm. Nằm trong cái ổ nóng hừng hực, Yayoi vẫn quấn chặt chăn quanh người như muốn giấu mình khỏi thứ gì. Nó cứ thế lăn sang đệm của anh Ken, áp cái trán nóng hầm hập vào lưng anh và nhắm mắt lại. Cuối cùng, hai tiếng ngáy nho nhỏ vang lên trong phòng, hòa với nhau rồi tan vào đêm mùa hạ.
Bóng tối phủ xuống anh Ken và Yayoi, xuống cái xác bị giấu dưới cống của tôi, xuống cả mẹ đang khóc tìm tôi trong rừng đêm.
Mời các bạn đón đọc Mùa Hè, Pháo Hoa Và Xác Chết Của Tôi của tác giả Otsuichi & Đỗ Nguyên (dịch).