Thẩm Thiên rất phiền muộn.
Hắn xuyên việt rồi, xuyên qua đến một thế giới tu tiên.
Trở thành Thập tam hoàng tử nước Đại Viêm ở Đông Hoang trong thế giới tu tiên này.
Tai sao hắn lại xuyên qua trở thành hoàng tử rồi còn phiền muộn nữa?
Ha ha.
Bởi vì tên hoàng tử mà hắn xuyên vào này là một "đống nấm mốc tuyệt thế thiên hạ"!
…
Giới thiệu của dịch giả:
Thẩm Thiên phát hiện, Thập Tam hoàng tử mà hắn xuyên vào này là một kẻ cực kỳ soái khí nhưng xui xẻo không ai bằng, nuôi linh điểu thì bị chết đuối, trồng cây thì bị gấu nhổ bật cả gốc, đi học thì khiến Quốc Tử Giám sập, đến luyện công cũng tẩu hoả nhập ma 88 lần. Tuy nguyên chủ rất có nghị lực, vượt qua được 87 lần tẩu hoả nhập ma kia nhưng đến lần thứ 88 thì “hẻo”, bị Thẩm Thiên xuyên vào chiếm cơ thể.
Sau khi nhận ra tình cảnh bi ai của mình, Thẩm Thiên cảm thấy vô cùng hoài nghi cuộc đời, cách thức mà hắn đối phó chính là… ở lỳ trên giường, ăn cơm rửa mặt luôn ở trên giường, ngay cả đi vệ sinh cũng đi luôn trên giường, đánh chết cũng không xuống giường nửa bước.
Mà tất cả những xui xẻo này là do cái vòng đen thùi lùi như đống nấm mốc trên đầu hắn. Bởi lẽ, Thẩm Thiên phát hiện, hắn có thể nhìn thấy quầng sáng khí vận trên đỉnh đầu của tất cả mọi người thế giới này, cấp bậc được phân chia từ cao đến thấp theo màu của quầng sáng như sau: vàng, đỏ, xanh lục, trắng, đen. Quầng sáng trên đầu hắn đen thùi nên hiển nhiên là xui xẻo không ai bằng rồi.
Mỗi khi soi gương, nhìn thấy quầng sáng màu đen chiếu xuống khiến mặt hắn cũng đen thui, chẳng khác nào tù trưởng Châu Phi là Thẩm Thiên lại rầu lòng. Thẩm Thiên âm thầm thề: dù có phải đội mũ xanh trên đầu cũng vẫn hơn là không biết ngày nào sẽ ợ ra rắm (chết)!
***
Review Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận
Main Thẩm Thiên xuyên không đến thế giới tu tiên, trở thành thập tam hoàng tử của Đại Viêm. Những tưởng mình sẽ có bàn tay vàng, có hệ thống xịn xò hoặc ít nhất cũng là người đại khí vận, tuỳ tiện đi nhà xí cũng nhặt được công pháp…
Hôm nay dạo một vòng Kim Thánh Bảng TruyệnYY, mình bỗng chú ý thấy một truyện đang nằm trên Top 13, đó là bộ Ta Không Phải Con Trai của Khí Vận, tên convert là Ta Thật Không Phải Khí Vận Chi Tử. Chỉ mới đọc thử có mấy chương mà mình bị cuốn quá trời cuốn luôn, cười muốn văng cả hàm ra.
Main Thẩm Thiên xuyên không đến thế giới tu tiên, trở thành thập tam hoàng tử của Đại Viêm. Những tưởng mình sẽ có bàn tay vàng, có hệ thống xịn xò hoặc ít nhất cũng là người đại khí vận, tuỳ tiện đi nhà xí cũng nhặt được công pháp…
Nhưng không, thập tam hoàng tử Đại Viêm là người xui xẻo nhất trên đời! Kể sơ sơ sự tích của vị hoàng tử này như sau: nuôi linh điểu, linh điểu chết đuối, trồng ưu đàm hoa, bị gấu nhổ tận gốc, vào quốc tử giám, quốc tử giám sập, chuyên tâm tu hành, tẩu hoả nhập ma 88 lần.
Đương nhiên lần thứ 88 thì chàng hoàng tử cũng ngủm củ tỏi, thế là Thẩm Thiên xuyên vào. Vừa xuyên tới, Thẩm Thiên phát hiện trên đầu mình có một vòng tròn khí vận, và hỡi ôi, nó đen thui thùi lùi như đêm ba mươi, trong khi lão thái giám già chăm sóc hắn thì lại có khí vận màu xanh lá. Cấp độ may mắn của vòng tròn khí vận được phân chia như sau: đen < trắng < xanh lá < đỏ… Cao hơn nữa thì đợi main đổi map rồi biết nha!
Gương mặt đẹp trai tuyệt trần của hoàng tử không cứu vãn nổi cái sự xui xẻo của chàng ta, Thẩm Thiên buồn khổ suốt một thời gian dài, mãi cho đến khi hắn tình cờ gặp được tiểu thái giám Tần Cao có khí vận màu đỏ.
Nhìn thấy khí vận và cơ duyên của Tần Cao, Thẩm Thiên lập tức đi cướp đoạt cơ duyên về cho mình. Thế giới tu tiên mà, lương thiện có mà ăn cớt. Thế nhưng… Thẩm Thiên quên mất hắn xui xẻo cỡ nào. Cơ duyên đó lại cần hắn phải “tự cung” mới có được. Thế là Thẩm Thiên đành lau nước mắt tặng lại cho lão thái giám bên cạnh mình.
Về sau Thẩm Thiên phát hiện, cách duy nhất để thăng cấp khí vận cho bản thân chính là phải chia sẻ cơ duyên với người có đại khí vận, đồng thời la liếm ăn ké khí vận của người ta, sau đó đôi bên cùng có lợi. Áp dụng được mấy lần, màu đen trên đầu hắn nhạt bớt… Thế là Thẩm Thiên vô sỉ bắt đầu đi trên con đường ôm bắp đùi người khác.
Truyện cực kỳ hài hước, viết theo lối sảng văn nên đọc tới đâu là bật cười tới đó. Các nhân vật phụ rất thích não bổ ra đủ thứ buồn cười, ngay cả tiểu thái giám Tần Cao còn tưởng Thẩm Thiên có ý muốn chơi trò “long dương đoạn tụ” với mình.
Truyện đi theo mô típ mới lạ, có chiều sâu chứ không phải kiểu hài nhảm nhan nhảm bây giờ. Tính cách main thú vị, không quá thông minh nhưng đủ xài, lại còn vô sỉ cực kỳ. Được cái mã ngoài đẹp trai nên có hậu cung không thua kém ai, đi đến đâu là gái đổ rần rần đến đó.
Tuy hiện tại chỉ đứng ở hạng 13 Kim Thánh Bảng nhưng mình tin truyện rất có tiềm năng, sớm muộn gì cũng sẽ leo rank đáng kể. Truyện đáng để nhảy hố, và đừng quên, chớ đọc khi ăn cơm nha!
= GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH =
***
Thẩm Thiên rất phiền muộn.
Hắn xuyên việt rồi, xuyên qua đến một thế giới tu tiên.
Trở thành Thập Tam Hoàng Tử nước Đại Viêm ở Đông Hoang trong thế giới tu tiên này.
Tai sao hắn lại xuyên qua trở thành Hoàng Tử rồi còn phiền muộn nữa?
Ha ha.
Bởi vì tên Hoàng tử mà hắn xuyên vào này là một đống nấm mốc tuyệt thế thiên hạ!
…
Mẫu phi của Thập Tam Hoàng Tử là Lan Phi nương nương, vốn là đệ nhất mỹ nhân nước Đại Viêm, cũng là sủng phi mà Viêm Hoàng thương yêu nhất, địa vị trong cung vượt cả Hoàng Hậu.
Theo như bình thường thì sau này con trai của Lan Phi sẽ có hy vọng rất lớn trong cuộc đấu tranh cạnh tranh vị trí Thái tử.
Nhưng vào ngày Thập Tam Hoàng Tử ra đời, Lan Phi vì khó sinh xuất huyết mà qua đời.
Từ đó về sau, Thập Tam Hoàng Tử liền trở thành đứa con trai mà Viêm Hoàng không yêu thương nhất.
Địa vị trong cung đình là âm vô cực.
Thập Tam Hoàng Tử lớn dần, chuyện không may xảy ra càng nhiều.
Hắn đã từng nuôi một con linh điểu rất xinh đẹp làm linh sủng, kết quả con chim chết đuối trong ngự hoa viên.
Hắn đã từng trồng một gốc tử mộng ưu đàm hoa trân quý, kết quả bị con gấu con nhổ tận gốc.
Hắn đã từng vào Quốc Tử Giám đọc sách như bao nhiêu Hoàng Tử khác, kết quả, cùng ngày hôm đó, Quốc Tử Giám sập.
…
Ngoại trừ cuộc sống thường ngày xui xẻo, Thập Tam Hoàng Tử cũng không thuận lợi trên con đường tu tiên.
Tính kỹ ra thì đây là lần thứ tám mươi tám hắn tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng lần này hắn không chịu nổi nữa.
Thập Tam Hoàng Tử tin tưởng chắc chắn rằng “mệnh do ta không do trời” , cuối cùng đã đổ trên con đường chống lại vận mệnh.
Thay vào đó là Thẩm Thiên xuyên qua.
Một thanh niên tốt có chí khí của thế kỷ hai mốt, chỉ lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, tam quan đoan chính, phẩm chất và học tập đều xuất sắc.
…
“Nước, ta muốn uống nước.”
Thẩm Thiên nằm trên giường, chỉ cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt không thôi, cực kỳ khó chịu.
Nghe tiếng rên rỉ gọi, một lão thái giám vội vàng bưng trà đi vào bên giường, lo lắng đỡ Thẩm Thiên dậy.
“Nước đây ạ, Điện hạ ngài uống chậm một chút.”
Lão thái giám này là tổng quản thái giám của Lan Tâm Cung, Quế công công, cũng là thái giám trực ban duy nhất của Lan Tâm Cung hiện giờ.
Có thể nói, Thập Tam Hoàng Tử Thẩm Thiên hoàn toàn do một tay ông nuôi nấng.
Uống chút nước, Thẩm Thiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Hắn nhìn lão thái giám, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Trong trí nhớ của Thập Tam Hoàng Tử chỉ có một mình Quế công công.
Từ nhỏ đã vào cung, hầu hạ trong cung hơn năm mươi năm, từng chị ân cứu mạng của Lan Phi nương nương, vì vậy nên cúc cung tận tụy, trung thành cảnh cảnh hầu hạ Thập Tam Hoàng Tử.
Nhưng trong trí nhớ của Thập Tam Hoàng Tử thì trên đỉnh đầu của Quế công công không có cái vòng này!
…
Đúng vậy, là một cái vòng sáng.
Lúc này, trước mắt Thẩm Thiên, trên đỉnh đầu của Quế công công bất ngờ xuất hiện một quầng sáng màu xanh lục.
Hình dáng có vẻ giống với vầng hào quang trên đầu thiên sứ ấy, chỉ khác ở màu sắc thôi.
“Ta hoa mắt sao?”
Thẩm Thiên dụi dụi hai mắt, nhìn lại vẫn thấy quầng sáng màu lục trên đỉnh đầu Quế công công.
Hiển nhiên không phải hắn hoa mắt.
“Quế bá, ông có thể đem một cái gương tới giúp ta được không?”
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Thẩm Thiên vội vàng bảo Quế công công mang đến một cái gương.
Khi người trong gương xuất hiện trước mặt Thẩm Thiên, rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao Thập Tam Hoàng Tử lại xui xẻo đến vậy.
Anh tuấn!
Anh tuấn không gì sánh nổi!
Lan Phi đã từng là đệ nhất mỹ nhân nước Đại Viêm mà!
Là con của bà, Thập Tam Hoàng Tử đã kế thừa được khúc gen tốt nhất, chỉ mười sáu tuổi thôi đã hiển hiện ra hết phong thái tuyệt thế mỹ nam.
Gương mặt này đẹp trai đến nỗi chính Thẩm Thiên cũng cảm thấy áp lực như núi.
Nhưng đây không phải điều quan trọng. Quan trọng là hắn phát hiện trên đỉnh đầu của mình cũng có một quầng sáng giống như Quế công công.
Nhưng quầng sáng trên đầu hắn không phải có màu xanh lục, mà là màu đen, còn tản ra hắc khí nồng đậm, không ngừng cuồn cuộn cuốn.
Dường như quầng sáng màu đen này ẩn chứa đầy các vận rủi không lành, khiến cho người ta nhìn mà run sợ.
Rất hiển nhiên, thứ đồ chơi này tuyệt đối không phải thứ gì tốt.
Nói không chừng đây chính là hiển hiện của vận rủi!
“Chẳng lẽ đây chính là ấn đường biến thành màu đen trong truyền thuyết sao?”
Thẩm Thiên lại nằm xuống giường, biểu hiện ra mình muốn nằm suy nghĩ một mình.
…
Người ta xuyên không, trên đầu là vầng hào quang của nhân vật chính.
Sáng lung linh chói lói, ánh vàng rực rỡ kính coong.
Trên đỉnh đầu mình thì sao đây?
Tối tui thâm trầm, còn bốc lên cả khói đen. Hắn cảm giác đội nó đi ra ngoài đường cũng dễ gặp phải sét đánh hơn.
E rằng mình không phải nhân vật chính!
…
Có quầng sáng xui xẻo này trên đầu, nói hắn không hoảng hốt thì là giả.
Còn tu tiên, lịch luyện, tầm bảo, độ kiếp ư?
Quên đi!
Hiện giờ Thẩm Thiên siêu xui xẻo, khi ăn cơm sơ ý một tí cũng có thể bị nghẹn chết.
“Quế bá, ta mệt rồi, ông lui xuống trước đi.”
Thẩm Thiên quyết định tạm thời an tâm tĩnh dưỡng trên giường.
Muốn ra ngoài thì không thể nào rồi.
Trước khi hoàn toàn khôi phục, hắn chỉ có thể yên tâm nằm ngoan trên giường, mới có thể đảm bảo được tính mạng an toàn.
…
“Được rồi, lão nô sẽ đi sắc thuốc cho Điện hạ.”
Quế công công cũng không biết lúc này người đang nằm trên giường không còn là Thập Tam Hoàng Tử trước kia nữa.
Ông nhẹ nhàng đóng cửa lại, tránh gió lùa ảnh hưởng đến thân thể Thẩm Thiên, sau đó tự mình đi xuống bếp sắc thuốc.
Trong vòng một tháng sau đó, Thẩm Thiên có vẻ rất ngoan.
Hắn không vụng trộm tu luyện, không chạy loạn khắp nơi, thậm chí còn không xuống giường lấy một bước.
Cuối cùng, được Quế côn công hết lòng chăm sóc bên giường, thân thể Thẩm Thiên đã chậm rãi khỏi hẳn.
…
“Một tháng, ròng rã một tháng, có trời mới biết một tháng này mình chịu đựng thế nào.”
Cuối cùng, Thẩm Thiên không nhịn nổi nữa.
Không có điện thoại, cũng không có máy tính, đến tiểu thuyết hấp dẫn một chút cũng không có.
Ngày nào hắn cũng nằm trên giường suy nghĩ về nhân sinh.
Khoảng thời gian này nhàm chán đến mức khiến cho hắn nổi điên.
Sinh mệnh quý thật đấy, nhưng tự do đáng giá hơn!
Bổn Điện hạ muốn đi ra ngoài!
Mời các bạn đón đọc Ta Không Phải Con Cưng Của Khí Vận của tác giả Lý Hồng Thiên.