GRIMGAR - ẢO ẢNH VÀ TRO TÀN là series Light-novel dài kì đặc sắc của tác giả Jyumonji Ao:
- Luôn nằm trong top sách bán chạy theo tuần tại Nhật Bản mỗi khi ra tập mới!
- Được chuyển thể thành manga, anime, OVA!
- Đã chuyển ngữ sang nhiều nước trên thế giới như Anh, Pháp, Đài Loan.
- Số tập: 14 (on-going)
***
Grimgar - Ảo ảnh và tro tàn (Nhật: 灰と幻想のグリムガル Hepburn: Hai to Gensō no Gurimugaru?) là một light novel của Nhật Bản do Ao Jūmonji viết và Eiri Shirai vẽ minh họa. Câu chuyện kể về một nhóm người đột nhiên thấy mình trong một thế giới tưởng tượng không có ký ức từ trước khi họ đến, và kể về những cuộc đấu tranh của họ để tồn tại và kiếm sống cho mình. Bộ tiểu thuyết được nhà xuất bản Kim Đồng phát hành tại Việt Nam dưới ấn hiệu WingBooks.
Mutsumi Okubashi đã bắt đầu tuần tự hóa một truyện tranh manga ở Gangan Joker vào năm 2015. Các tiểu thuyết đã được chuyển thể thành một loạt phim hoạt hình anime gồm 12 tập từ tháng 1 đến tháng 3 năm 2016. Một hình ảnh hoạt hình gốc được phát hành vào tháng 3 năm 2016. Phim hoạt hình được cấp phép ở Bắc Mỹ của Funimation, trong khi câu lạc bộ J-Novel đã giành được quyền xuất bản các cuốn tiểu thuyết gốc bằng tiếng Anh và báo Yen Press đã xuất bản truyện chuyển thể manga.
***
Thành phố Alterna bắt đầu hành động, nhắm tới mục tiêu đoạt lại Pháo đài quan sát Dead Head, nơi lũ orc đang chiếm đóng. Nhóm Haruhiro đã quyết định tham gia chiến dịch với mục tiêu kiếm tiền thưởng, sát cánh chiến đấu bên cạnh nhóm Choco và Renji ở trận RAID [Chiến tranh quy mô lớn] đầu tiên.
***
“Ranta! Đừng có đi quá xa đấy…!”
Haruhiro vừa lên tiếng nhắc nhở Ranta như vậy, vừa tìm kiếm sơ hở phía sau lưng con kobold foreman đang giao đấu với Moguzou.
Không, sơ hở thì có. Khá nhiều là đằng khác.
Lúc trước cũng vậy. Bây giờ cũng vậy. Cậu có thể làm được, có thể xử được nó.
Con foreman vung đuôi, hùng hục di chuyển về cả bốn phía trước sau trái phải, nhưng cậu đã nắm được thói quen của nó, có thể dự đoán đại khái tình huống, nếu Moguzou tấn công thế này, con foreman sẽ đỡ thế kia, sau đó nó sẽ ra chiêu thế này, nếu không phải vậy thì sẽ ra sao. Cậu tự tin rằng dù dùng Backstab [Đâm sau lưng] hay Spider [Nhện sát thủ] thì đều sẽ giải quyết được nó.
Dù vậy, Haruhiro vẫn không thu hẹp khoảng cách với con foreman.
Vì cái này không đúng.
Mục tiêu của Haruhiro là thứ khác.
Chắc lại không thấy được rồi, cậu nghĩ… Cái đường kẻ đó.
Cái đường kẻ phát sáng mông lung, mờ ảo, mong manh.
Giá như mình nhìn thấy được nó.
Cô Barbara của guild đạo tặc đã nói rằng: “Cái đường kẻ mà nhóc thấy, sau khi tích luỹ kinh nghiệm thì ai cũng sẽ bắt gặp một, hai lần… À, nói là cảm nhận được thì chính xác hơn… Lúc thấy lúc không. Đâu phải cứ tập trung là thấy được.”
Cô Barbara cũng nói: “Đó là một dấu hiệu không tồi.” Cô còn cảnh báo cậu rằng: “Nhưng cũng đừng có nhầm lẫn. Nó cũng chẳng phải cái gì đặc biệt cả.”
Nếu có đủ kinh nghiệm, ai cũng sẽ nhìn thấy một, hai lần.
Nhưng Haruhiro đã nhìn thấy đường kẻ đó đủ từng đấy lần. Ngay cả lúc hạ con Đốm tử thần Dead Spot… Không, đường kẻ lúc ấy rõ ràng hơn nhiều. Nếu không nhìn thấy đường kẻ đó, Haruhiro đã chẳng thể kết liễu được Dead Spot. Có lẽ Dead Spot sẽ hất Haruhiro ra rồi tấn công đồng đội của cậu. Nếu vậy, có lẽ đã có thương vong, có lẽ đã có ai đó phải chết.
Haruhiro… Cả bọn Haruhiro đều được đường kẻ đó cứu mạng.
Nếu việc nhìn thấy đường kẻ đó đơn giản chỉ là ngẫu nhiên…
Tình cờ vào đúng lúc đấy, cậu nhìn thấy nó. Nếu chuyện chỉ có vậy thôi…
Nghĩa là, bọn cậu quá may mắn. Haruhiro đã gặp may. Nếu không gặp may, có lẽ cả hội đã chết rồi.
Nhưng mình không muốn nghĩ đó chỉ là vận may… Phải không nhỉ…?
Cho dù thực lòng Haruhiro vẫn không hiểu rõ nhưng cậu chắc chắn nghĩ rằng giá mà mình thấy được đường kẻ đó. Cậu muốn thấy nó.
Nếu được, mình muốn có thể nhìn thấy nó một cách thoải mái tự do.
Nếu có thể thấy đường kẻ ấy thoả thích bất cứ lúc nào mình muốn thì… chẳng phải mình thành vô địch hay sao…?
Mình cũng chẳng muốn thành vô địch gì đâu. Nhưng nếu mình có thể mạnh lên… Nếu bản thân có năng lực để quyết định được thắng bại vào những lúc hiểm nghèo…
“Cảm ơn…!”
Khi trong đầu cậu chỉ toàn đường kẻ, đường kẻ, đường kẻ, Moguzou đã tung toàn lực trút lên con foreman một cú chém chéo xuống đầy sức mạnh, với tên thường gọi là Cảm ơn trảm và tên chính thức là Rage Blow [Cú đánh thịnh nộ]. Thanh kiếm của Moguzou chém ngập vào bả vai con foreman khoảng mười lăm đến hai mươi centimet. Bộ giáp xích con foreman đang mặc hoàn toàn chẳng thành vấn đề. Đúng là sức trâu. Nhưng không chỉ có thế. Còn cả thanh kiếm nữa.
Một thanh kiếm thích hợp với những cú ra đòn chặt chém. The Chopper.
Cả bọn đã cùng thảo luận, cuối cùng đặt tên nó theo ý tưởng của Ranta.
Chiều dài của nó khoảng một mét hai, cũng không ghê gớm lắm, nhưng được cái rất dày. Tuy có miếng chắn ở tay cầm, nhưng nó mang lại ấn tượng như một con dao mổ khổng lồ vậy.
Chủ nhân trước đây của nó chính là con Dead Spot.
Cậu ấy sử dụng thành thạo ghê.
“Hừm…!”
Moguzou đá ngã con foreman. Không chần chừ một giây, cậu ấy đập thanh kiếm chặt chém vào đầu con foreman, khiến nó vỡ toác ra.
“Tiếp…!”
Thật đúng là đáng tin cậy.
Vừa mới cảm thán xong, cậu nghe thấy Merry gọi tên mình: “Haru!”
“Hả!? Chuyện, chuyện gì…!?”
“Chuyện gì cái đầu mày…!”
Cậu chẳng thích bị Ranta nói thế. Nhưng mà, bị nói cũng phải chịu thôi.
Gần đây, nhóm Haruhiro đã quyết định tập trung đi săn lũ foreman thuộc nhóm elder kobold ở tầng ba khu mỏ Cyrene, địa bàn sinh sống của bọn kobold worker. Talisman [bùa] của bọn foreman tuy khá hên xui nhưng cũng có khi bán được giá, hơn nữa, lúc này, khi không còn Dead Spot, khu vực tầng ba cũng không quá nguy hiểm. Một bãi săn ngon lành ổn định để kiếm tiền.
Tuy nhiên, chỗ này dù sao vẫn là căn cứ của tộc Kobold đối địch, nên không có chuyện không nguy hiểm. Nói thẳng ra, nếu không cẩn thận sẽ bị bọn chúng cho ăn quả đắng ngay.
Moguzou đã hạ gục con foreman nên chỉ còn lại hai con follower. Ranta bám dính con follower A, còn con follower B thì bị Yume và Merry đánh cho nhừ tử. Khi vô tư nghĩ rằng vì con foreman khó nhằn bị xử lí rồi nên chiến thắng đã nằm trong tầm tay, thông thường sẽ xảy ra những việc như thế này.
Chẳng phải một con foreman khác đang dắt theo ba con lâu la không phải loại hiền lành và sầm sập lao tới từ phía đối diện à?
Haruhiro vừa mới nhẩm đếm: “Sáu…” thì Moguzou đã hét lên một tiếng: “Cảm ơn…và phang thanh kiếm chặt chém vào con follower B đang chiến đấu với Yume cùng Merry rồi hạ gục nó.
“… A. Năm.”
“Hây a…!”
Cậu tưởng Ranta đang vào thế Bind [Chặn kiếm] với con follower A, nhưng cậu ta lại đẩy nó ra sau.
Đây là kĩ năng trong Chiêu thức hắc ám mà cậu ấy mới học, Reject [Xua tan thịnh nộ]. Một kĩ năng đơn giản đến không thể đơn giản hơn, đẩy đối thủ đang dồn tới bằng kiếm để nới rộng khoảng cách. Không ngờ cái thằng Ranta ấy mà lại có ý muốn học hỏi một kĩ năng như thế này.
Tuy nhiên, nếu kết nối được với kĩ năng khác sau chiêu Reject [Xua tan thịnh nộ], trong trường hợp mọi việc suôn sẻ, nó sẽ tạo thành một combo [đòn liên hoàn].
“Anger [Cú đâm phẫn nộ]…!”
Sau khi đẩy con follower A ra ngoài, cậu ta giậm chân và tặng cho nó một cú đâm vào cổ họng.
Khinh suất quá.
Vừa rồi, trong giây lát, Haruhiro đã trót nghĩ Ranta thật là ngầu.
Ranta không chỉ học kĩ năng. Sau khi chiếc mũ giáp giống cái xô mà cậu ta ưa dùng trước đây bị hỏng, Ranta đã mua một chiếc mũ giáp có gắn tấm che mặt gọi là bascinet. Chắc cậu ta lại nghĩ mấy chuyện ngu ngốc kiểu như: “Dù nó đen sì và là đồ cũ, nhưng chính những thứ đó lại hợp với hắc ám kị sĩ như tao đây.” Nhưng thực ra, chẳng hiểu sao, cậu ta cũng ra dáng hắc ám kị sĩ, và không phải là không có chút ngầu.
“… Vậy là, bốn…!” Haruhiro vội vàng ra hiệu lệnh. Cậu tạm thời vẫn là thủ lĩnh mà. “Moguzou lo con foreman! Ranta, nhờ mày một con follower! Hạ nó nhanh hết mức có thể nhé! Hai con còn lại tạm thời để tao và Yume…!”
“Hây!” Moguzou lao về phía con foreman rồi vào thế Bind [Chặn kiếm]. Cậu ấy dùng chiêu Wind [Cuốn lấy] để uy hiếp và liên tục dồn ép đối phương.
“Hatred [Nhát chém thù hận]…!” Ranta nhảy xổ vào con follower C, dù cú chém đầu tiên bị nó tránh được nhưng cậu ta vẫn tiếp tục tấn công liên hồi, và quả nhiên đang áp đảo được nó.
Yume lao thẳng vào con follower D từ phía chính diện. Thấy đối phương vung xẻng xuống, cô ấy hô: “Ư nya!” rồi lộn thấp người để tránh cú đó. Đó là chiêu Lộn kiểu chồn cô ấy mới học, một kĩ năng trong Thuật dùng dao găm. Dù vậy, cậu cảm thấy chiêu này chẳng có liên quan trực tiếp gì đến dao găm cả. Con follower D tỏ ra bị bất ngờ, còn Yume thì tiếp tục áp sát nó. Cô ấy tung ra một chiêu liên hoàn từ Cắt tỉa cho tới Thập tự chéo, khiến con follower D hoảng sợ.
“Cả tao nữa…!”
Chẳng phải cậu muốn thể hiện hoành tráng gì, và cái tình huống vật lộn này cũng không phải sở trường của đạo tặc. Con follower E cầm xẻng lao đến tấn công. Đó là một cái xẻng chắc chắn, được làm bằng kim loại đến tận tay cầm, không chỉ để đào lỗ mà còn có thể dùng làm vũ khí. Haruhiro đánh bật nó bằng dao găm. Swat. Swat. Swat. Swat [Đập ruồi] là kĩ năng cơ bản dùng để phòng thủ, nhưng nếu có cơ hội thì còn có thể làm được việc này.
Haruhiro không dùng Swat [Đập ruồi] mà né cái xẻng con follower E đang vung mạnh tới. Con follower E có lẽ thấy không ổn nên nhanh chóng thu xẻng về, và lần này, động tác vung của nó chặt chẽ hơn. Một cú vung chú trọng vào tốc độ hơn là uy lực.
“…!”
Haruhiro liền dùng Swat [Đập ruồi]. Để đẩy cái xẻng ra phía ngoài thân người của con follower E, thật mạnh. Kết quả là cậu tạo ra được khoảng trống.
Cậu chớp lấy thời cơ, luồn vào trong lòng nó rồi dùng tay trái và cánh tay phải tóm lấy cánh tay phải của con follower E. Con follower E bị vặn cùi chỏ và kêu lên inh ỏi. Haruhiro liền ngáng chân rồi vật nó ngã lăn đùng.
Đây là đòn Arrest [Bắt giữ], một kĩ năng trong các sát chiêu khi đánh nhau mà cô Barbara đã dạy cậu, hoặc nói đúng hơn là nhồi nhét vào thân thể cậu gần như là mọi lúc.
Lúc tung đòn quyết định cảm giác cũng hơi bị thích đấy, nhưng trông chẳng bắt mắt chút nào.
Haruhiro giẫm thật lực vào cằm con follower E vừa ngã. Phần đầu của lũ kobold giống với loài chó, tuy lực cắn mạnh nhưng bản thân độ bền của hàm tuyệt nhiên không hề cao. Nó đặc biệt yếu ớt trước những xung kích theo phương ngang. Con follower E rơi vào tình trạng đã tắt thở, hoặc là gần như thế.
“Ohm Rel Ekt Param Darsh…!” Từ đầu gậy của Shihoru, nguyên tố bóng tối trông như tảo cầu màu đen phóng ra, vẽ thành một đường xoáy ốc rồi bay đi. “Yume…!”
“Hô nya!” Ngay khi Yume thụp người xuống, nguyên tố bóng tối bay qua đỉnh đầu cô ấy rồi đâm trực diện vào con follower D. Nguyên tố bóng tối chui vào trong cơ thể con follower D qua mũi, tai và mõm của nó. Ngay lập tức, con follower D giống như bị lú lẫn, đứng ngây ra như trời trồng.
Đó là phép Shadow Complex [Ảo ảnh mê loạn].
Mặc dù từng nói muốn nâng cao sức tấn công hơn, nhưng Darsh Magic [Ma pháp bóng tối] mà Shihoru mới học lại là phép thuật tác động lên não của đối phương để gây rối loạn. Dù hơi giống với phép Sleep Shadow [Bóng ma ngái ngủ] khiến kẻ địch ngủ say nhưng có vẻ Shadow Complex [Ảo ảnh mê loạn] dễ có tác dụng với cả những đối thủ cảnh giác hoặc đang hưng phấn. Cảm giác có thể nói rằng đó là một lựa chọn đúng chất Shihoru, và thứ hữu dụng thì sẽ luôn hữu dụng.
Dù Yume đang ở ngay trước mặt nhưng con follower D đột nhiên ném xẻng đi và ôm đầu.
“Ư nya nya nya nya…!”
Yume dùng dao săn chém con follower D tới tấp. Con follower D có vẻ đã lấy lại sự tỉnh táo, nhưng quá muộn rồi. Bị chém tơi bời như thế làm sao có thể lật ngược thế cờ được nữa.
“Gu ra…!”
Ranta đâm một chiêu Reject [Xua tan thịnh nộ] rồi kết thúc bằng chiêu Anger [Cú đâm phẫn nộ]. Cậu ta hạ gục con follower C bằng một combo [đòn liên hoàn] mà gần đây cậu ta rất hay dùng.
“Nưn…!”
Moguzou đang khổ chiến với với con foreman sao? Không. Không phải vậy. Hiện tại, kiếm của con foreman đã khống chế được cánh tay trái của Moguzou, nhưng đó chắc chắn là do cậu ấy cố ý. Moguzou đã mua giáp tay cùng giáp hông của một bộ giáp làm từ sắt tấm khá phù hợp, nhờ tiệm rèn giáp chỉnh lại kích thước để trang bị cho bản thân. Cậu ấy cũng học thêm một kĩ năng trong kĩ thuật chiến đấu dành cho trang bị nặng.
Thanh kiếm của con foreman va vào tấm giáp ở cánh tay trái của Moguzou rồi bật nảy ra rất mạnh. Không phải kiểu nảy ra thông thường.
Đó là chiêu Steel Guard [Phòng thủ thép].
Haruhiro không phải chiến binh nên không nắm rõ lắm, nhưng có vẻ nó là một kĩ năng giúp đẩy bật các đòn tấn công của kẻ địch thông qua kĩ thuật kết hợp giữa đồ bảo hộ cùng phương pháp dồn lực đặc biệt.
Nhân tiện, bọn Haruhiro vẫn đang được nâng cao năng lực thể chất hay một số khả năng tự chữa trị và sức chống đỡ đa dạng nhờ phép Protection [Sự bảo hộ của ánh sáng] - một Ma thuật ánh sáng Merry đã học. Đây là phép thuật có thể duy trì hiệu quả trong vòng ba mươi phút cho tối đa sáu người. Phải chăng vì có liên quan đến ngôi sao sáu cánh là biểu tượng của Thần ánh sáng Lumiaris nên mỗi lần được yểm phép Protection [Sự bảo hộ của ánh sáng], trên cổ tay trái mỗi người sẽ hiện lên hình sao sáu cánh phát sáng, có thể cảm thấy cơ thể nhẹ đi một cách rõ ràng, tinh thần cũng trở nên phấn chấn.
Có lẽ cũng nhờ thế mà Moguzou mới quyết định ra đòn một cách thoải mái như vậy.
Tất nhiên là nó rồi.
“Cảm ơn…!”
Một cú Cảm ơn trảm có thể gọi là kinh điển, hay thậm chí là xuất chúng cả về độ ổn định, uy lực lẫn độ chính xác.
Con foreman bị đẩy bật kiếm đang mất thăng bằng. Thanh kiếm chặt chém của Moguzou đập lên bả vai nó, hầu như giống hệt lúc cậu ấy hạ con foreman đầu tiên.
Moguzou trông thế thôi chứ khá khéo léo, vậy nhưng cậu ấy không cố ý thể hiện một cách kì quặc, hay bày trò tiểu tiết như Ranta. Cậu ấy thành thật quá mức, theo nghĩa tốt, nói đúng hơn là chỉ biết lặp đi lặp lại cùng một việc dựa theo những điều cơ bản, và trong khoảng thời gian ấy, nó sẽ dần hoàn thiện với vai trò hình thái chiến đấu của Moguzou… Nói đến mức ấy thì có lẽ cũng là hơi quá, nhưng có thể chắc chắn rằng chiêu Cảm ơn trảm của Moguzou đang được biến hoá để trở thành một tuyệt chiêu.
Tất nhiên, có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng như sức mạnh, độ thành thục kĩ năng, hay phẩm chất của vũ khí nhưng rõ ràng, cậu ấy căn thời điểm chuẩn cực kì. Chiêu Cảm ơn trảm luôn được tung ra đúng lúc. Mình rất muốn vỗ tay khen ngợi cậu ấy. Có nên vỗ không nhỉ? Trong lúc cậu đang phân vân, Ranta đã từ phía sau hạ đo ván con follower D mà Yume đang đuổi.
“Gư ra! Lấy được Vice [Ác đức] rồi…! Ư ha ha ha ha…!
“Thật là! Ranta làm cái gì vậy! Yume rõ ràng có thể tự xử mà!”
“Cái gì…? Bà muốn tự tay giết nó ấy hả…? Hứ! Cái đồ ngực lép kẹp thế kia hoá ra cũng giống loài sói khát máu phết đấy nhỉ! Bà cũng sùng kính thần Skullhell sao? Hử?”
“Làm gì có chuyện đó. Yume là thợ săn nhé, cực kì yêu quý Bạch thần Elrihi nhé. Yume chỉ nghĩ rằng mình đánh tay to với kobochin rồi, đây còn là cuộc cạnh tranh giữa nam và nữ nữa, chẳng phải Yume nên làm đến cuối sao? Ngoài ra, đừng có gọi Yume là ngực lép!”
“Yume. Không phải tay to mà là tay bo nhé.” Haruhiro không thể im lặng nữa nên thử đính chính lại cho chắc, nhưng đúng như dự đoán, cậu bị ngó lơ.
“Ngực lép dù nói thế nào thì vẫn là ngực lép thôi! Nếu ấm ức thì thử làm cho nó to lên xem nào!”
“Cái đấy, Yume đâu có biết phải làm thế nào cho ngực to lên!”
“Hả!? Vậy bà…” Ranta làm động tác sờ nắn ngực của mình.
Shihoru nhìn Ranta bằng cặp mắt lạnh lùng, thực sự là lạnh lùng quá mức. “… Quấy rối tình dục.”
Merry khẽ thở dài. “Đồ tệ hại.”
“Thoải mái đi!” Ranta cáu tiết nổi cả gân xanh. “Quấy rối tình dục cũng được! Đồ tệ hại cũng được! Có gì thì mang hết ra đây! Đừng có nghĩ chừng đó đủ làm tôi kinh sợ nhé! Đã thế này thì tôi sẽ trở thành đại vương quấy rối tình dục tệ hại nhất luôn…!”
“Mư…” Yume làm động tác như thể sờ nắn ngực mình, mà không, cô ấy đã bóp nó thật. “Nắn nắn thế này sẽ làm ngực to lên à? Nếu vậy thì có khó lắm đâu ta.”
“Phụt.” Moguzou phun ra thứ gì đó.
“Yu… Yume…” Shihoru chộp lấy cánh tay Yume để ngăn cô ấy lại. “L… làm cái việc đấy trước mặt người khác, có hơi…”
“Ồ? Nên làm ở chỗ không có ai hả?”
“Không, à thì… Đấy cũng không phải vấn đề…”
Ranta bật ra một tiếng “hê” rồi nói: “Dù gì thì quả ngực lép của bà cũng đáng buồn đến mức chẳng còn chỗ nào mà nắn. Việc gì phải bận tâm nhỉ? Ha ha ha.”
“Thật là! Đồ Ranta ngu ngốc!”
“Tôi không ngu! Tôi là đại vương quấy rối tình dục đại tệ hại nhất! Tuy chỉ vừa mới lên ngôi ngay lúc nãy thôi! Nhưng không hề gì! Hãy sùng bái trẫm điiiii!”
“Đừng có mặt dày như thế…”
Haruhiro bắt đầu kiểm tra xác lũ kobold. Trang bị hay mấy thứ kiểu đấy có giá không tương xứng với trọng lượng nên chỉ cần thu thập mấy tấm bùa là được.
Khi Haruhiro ngồi xổm xuống, định cẩn thận gỡ khuyên tai từ tai một con follower, Ranta bỗng lao đến. Cậu ta giật phứt cái khuyên mũi màu vàng kim khỏi mũi một con follower khác nằm ngay bên cạnh. Thế nên mình đã bảo là mình không ưa cái kiểu thô lỗ ấy. Cậu ta còn có đầy những điểm đáng ghét khác nữa kia. Hoặc nói đúng hơn, cậu ta sở hữu toàn những thứ làm người ta ghét cay ghét đắng.
“Hả? Sao nào?” Ranta lườm Haruhiro. “Mày muốn than phiền cái gì à?”
“… Không có đâu.”
“Tao lại có đấy.”
“Hả?”
“Haruhiro, mày ấy mà…” Ranta búng chiếc khuyên mũi màu vàng kim lên bằng ngón cái rồi dùng lòng bàn tay bắt lấy. “Mày không hiểu lầm cái gì đấy chứ?”
“Hiểu lầm? Hả…? Cái quái gì vậy?”
“Tóm lại là cái đó ấy. Không phải mày đang nghĩ muốn trở thành anh hùng đâu nhỉ?”
“Anh hùng?”
Vì đó là Ranta nên hẳn là cậu ta đang nói mấy chuyện nhảm nhí.Ban đầu, cậu đã nghĩ như vậy.
Nhưng lời nói mà cậu đã thú nhận với thái độ làm như chẳng có chuyện gì ấy lại nhanh chóng tăng sức nặng trong lòng cậu. Anh hùng.
Anh hùng gì chứ?
Mình chưa từng có ý nghĩ muốn thành người như thế. Chưa từng… Nhưng…
Mình thực sự, hoàn toàn, một chút cũng chưa từng nghĩ rằng muốn trở thành anh hùng. Chỉ là…
Chỉ là… nói sao nhỉ?
“Lúc nãy,” Ranta hạ giọng nói. Chẳng có lẽ cậu ta đang tỏ ra ý tứ để mọi người xung quanh không nghe thấy? Mặc dù đấy là Ranta. “Hành động của mày lạ lắm.”
“… Làm gì có chuyện đấy.”
“Không. Kì lạ thật mà. Nói rõ hơn thì chỉ có mày kì lạ thôi. Kiểu như mày chậm hơn một nhịp ấy. Mà không phải. Cũng không phải chuyện ấy. Hay có nhỉ? Thôi, sao cũng được. Tóm lại là cái đó đúng không, mày nhắm tới cái chiêu một phát ăn luôn chứ gì?”
Haruhiro chỉ khẽ nhún vai mà không trả lời. Cậu cố hết sức không đổi sắc mặt nhưng mồ hôi lạnh thì tứa ra.
Bởi vì chính xác là như vậy.
Làm sao cái tên Ranta này lại biết được cơ chứ?
“Đấy không phải kiểu của mày đâu, Haruhiro? Ừm? Mày phải biết lượng sức mình chứ? Nhé?”
Ranta vỗ bồm bộp lên vai cậu. Cậu gần như muốn đánh bay cậu ta đi, nhưng đành bỏ cuộc.
Nói ra cũng chẳng được tích sự gì nên mình sẽ không nói. Mày thì biết gì hả, Ranta? Tao nghĩ mày sẽ không hiểu được. Kẻ như Ranta sẽ chẳng bao giờ hiểu cảm giác của Haruhiro.
Haruhiro đã suýt chết. Cậu đã cố giúp đồng đội chạy thoát, đánh đổi bằng mạng sống của bản thân.
Đúng là các đồng đội của cậu đã thoát nạn, Haruhiro cũng không phải chết. Cậu thậm chí còn luôn thể tiêu diệt Dead Spot nữa. Trên cả tuyệt vời.
Kết quả đáng khen thật nhưng đâu phải kết thúc ổn thoả nghĩa là mọi thứ đều ổn chứ.
Bởi vì, cậu chỉ gặp may thôi.
Nếu lúc đấy không tình cờ nhìn thấy cái đường kẻ đó thì Haruhiro chẳng thể tiêu diệt Dead Spot. Nhưng mà, vì đã nhìn thấy rồi nên có sao đâu? Không, mình không nên suy nghĩ hời hợt như thế.
Nếu lần tới gặp một tình huống giống vậy, chẳng lẽ lại phó mặc vận may cho ông trời tiếp hay sao?
Như thế đâu có được. Vậy thì phải làm thế nào?
Có hai điểm.
Thứ nhất, cố gắng không để mình rơi vào tình huống nguy hiểm mà phải phó mặc cho số phận. Tất nhiên, cậu định sẽ cẩn thận chú ý vấn đề này.
Còn một điểm nữa.
Miễn không phải ăn may là được.
Mọi chuyện sẽ ổn nếu lúc nào cậu cũng nhìn thấy đuợc đuòng kẻ đó.
Nhưng nó không như thế. Đến cô Barbara cũng nói rằng: “Lúc thấy lúc không. Đâu phải cứ tập trung là thấy được.” Cậu không thể ảo tưởng. Dựa dẫm vào nó là sai lầm. Cậu biết điều đó, nhưng…
Phải chăng Haruhiro vẫn nghĩ đến hai chữ “biết đâu”?
Biết đâu đó không phải ăn may mà thực ra là tài năng của bản thân cậu.
… Nếu mình có thứ ấy thì tốt quá…
“Haru?”
“Ơ?”
Nhìn sang, cậu ngạc nhiên khi thấy Merry đang ngồi xổm bên cạnh.
“Gì, gì vậy? Ơ? C… có việc gì vậy…?”
“Câu đấy tớ nói mới đúng.” Merry khẽ cười. “Cậu có chuyện gì lo nghĩ à?”
“Không…”
Nếu như chỗ này không phải tầng ba của khu mỏ Cyrene và xung quanh cũng không có ai ngoài Merry, chẳng biết cậu có thành thật giãi bày nỗi lòng không nhỉ?
Kể cả như vậy thì có lẽ cậu vẫn không thể nói.
“Không có gì đâu.”
“Vậy à? Thế thì tốt.”
Merry để lộ vẻ mặt như thể cô ấy không nghĩ rằng việc này tốt chút nào. Ngực Haruhiro đau nhức nhối, cứ như cậu vừa làm chuyện xấu vậy.
Việc này, chẳng hiểu sao, thật là vô lí.
Mời các bạn đón đọc Dẫu Buộc Phải Nhận Thức Rằng Thế Gian Này Chẳng Như Mong Đợi của tác giả Ao Jyumonji & Hồ Trung Đức (dịch).