Vừa đầu hè, sau một cơn mưa rào nhẹ làm cho không khí có mùi ẩm và bụi, còn có chút cổ xưa được hong khô bởi ánh nắng chiều tà.
“Cắt!” Lục Xuyên ngồi trước máy quay hô: “Dừng tại đây.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, bỗng một người từ phía sau máy quay bật dậy nói: “Tôi đi báo giáo viên là chúng ta đã quay xong!”
Trần Điệp lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị chụp ảnh đóng máy.
Nói là đóng máy, nhưng thực tế không phải vậy.
Bởi vì đây không phải là một bộ phim chính thức, mà chỉ là một bộ phim ngắn tuyên truyền nhân dịp kỷ niệm tám mươi năm thành lập Học viện Điện ảnh. Còn Trần Điệp là hoa khôi của trường nên được mời đóng vai chính.
Bộ phim này nhận được sự chú ý rất lớn từ cấp trên nên kinh phí làm phim cũng được đầu tư rất hào phóng, thậm chí còn mời đạo diễn Lục Xuyên đến.
Lục Xuyên là người có yêu cầu quay rất cao. Có đoạn bay sang Châu Âu chỉ để lấy một cảnh quay, mà hai ngày sau khi về nước đã quay xong bộ phim ngắn này rồi.
“Lại đây nào, nữ chính đứng ở giữa!” Một đàn em đẩy cô đến vị trí chính giữa.
Trần Điệp mặc một chiếc váy đen. Tuy trông cô mảnh mai nhưng chỗ nào cần có thịt thì đều có, bắp đùi không có một tí thịt dư thừa nào. Xương quai xanh tinh xảo, làn da trắng nõn mịn màng, như một viên dạ minh châu không tì vết.
Mỹ nhân trời sinh.
Giáo viên của cô từng nói, một gương mặt không có góc chết như cô, hơn nữa còn có phong cách cá nhân rất gây ấn tượng, sinh ra rất thích hợp để đóng phim điện ảnh.
Nhận định này quả thật không khoa trương. Khi ở trường đại học, thứ không thiếu nhất chính là mỹ nam và mỹ nhân. Chọn bừa một người xinh đẹp thì rất dễ dàng, nhưng người có phong cách đánh dấu cá nhân thì rất ít. Trần Điệp là một trong số ít đó.
Khí chất thanh lãnh, vô cùng cứng cỏi, nhưng cũng mơ hồ có nét kiều mị quyến rũ. Một cái giơ tay nhấc chân thôi cũng đã bộc lộ ra.
Chụp xong cảnh đóng máy, mọi người đều chuẩn bị sắp xếp đồ đạc trở về Yển Thành.
Trần Điệp vào nhà vệ sinh thay lại quần áo của mình, rồi kéo theo vali xuống bậc thang.
Lục Xuyên đang đứng ở ngoài xe kiểm tra nhân số, nghiêng đầu thấy cô đang kéo chiếc vali liền nhanh chân đi qua, ga lăng nói: “Để tôi giúp cô.”
“Không cần đâu, cũng không nặng lắm.”
Trần Điệp vừa nói xong thì nghe phía sau có một giọng nữ: “Đàn anh.”
Mặc dù Trần Điệp đưa lưng về phía giọng nói đó, nhưng vẫn biết là ai. Cô trợn tròn mắt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Xuyên.
Đáy mắt Lục Xuyên gợn lên chút ý cười trêu chọc. Trần Điệp ngừng lại một lát, híp mắt cười rồi đem vali trên tay đưa qua: “Cảm ơn đàn anh, tôi lên xe trước đây.”
Cô chọn một chỗ ngồi, ném balo xuống dưới chân. Ngay sau đó có thông báo tin nhắn tới, nhận được hai tin nhắn. Là Hạ Anh – bạn tốt của cô gửi:
[Nghe nói bộ phim tuyên truyền trường mình xong rồi hả?]
[Buổi tối tới chơi đi. Cậu đi Châu Âu nửa tháng trời, người ta nhớ muốn chết à!]
Trần Điệp cong môi, lại nghe tiếng mấy người ở trong xe đang bàn khi nào trở về Yển Thành thì đi ăn mừng. Vì thế cô trả lời tin nhắn:
[Có thể buổi tối sẽ đi bar, cậu cũng tham gia đi.]
[Ok, gửi địa chỉ cho tớ.]
[Thế mà cậu vẫn muốn đi ăn mừng. Tớ còn tưởng lão đại nhà cậu phải lập tức hốt cậu về nhà “thị tẩm” chứ.]
Trần Điệp giật giật mí mắt, tay bấm “Lăn đi”, nhưng một lát nhau thì xóa, ghi lại:
[Cãi nhau rồi. Tẩm cái gì mà tẩm, đã bị tống vào lãnh cung.]
Hạ Anh cảm thấy rất ngạc nhiên, vì thế thu âm luôn giọng nói gửi qua: “Hai người không phải đang rất hòa thuận sao? Chỉ quay phim tuyên truyền thôi mà cũng giận nhau, đã thế còn không dỗ cậu! Người không biết quý trọng mỹ nữ của chúng ta đều là đồ khốn nạn.”
Trần Điệp vừa lấy tai nghe để nghe điện thoại xong thì thấy Trần Thư Viện ôm cánh tay của Lục Xuyên bước lên xe.
“Đàn anh, chúng ta ngồi ở chỗ này đi.” Trần Thư Viện chỉ vào một chỗ.
Lục Xuyên thờ ơ đáp ứng, bước vào ngồi trước. Trần Thư Viện còn không quên quay lại trừng cô một cái.
Trần Điệp bị trừng nhưng vẫn rất vui vẻ. Cô thu hồi tầm mắt, trả lời tin nhắn:
[Cậu nói đúng, cho nên tớ đang định chia tay.]
Hạ Anh sửng sốt, nhất thời không rõ rằng cô nói chia tay nghiêm túc hay là đang đùa, vừa định hỏi lại thì Trần Điệp đã gửi tin nhắn đến:
[Tớ ngủ một lát.]
Trần Điệp ngủ một giấc trực tiếp thẳng đến Yển Thành. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, xe đang đậu bên cạnh một quán bar tên “Dã”.
Đi xuống xe liền thấy Hạ Anh đang nhảy nhót chạy về phía cô, vẫy vẫy tay.
Trần Điệp nhanh chóng xuống xe, kéo theo chiếc vali, chạy đến trước mặt Hạ Anh: “Cậu hỏi người khác địa chỉ hả?”
Hạ Anh đấm nhẹ Trần Điệp: “Chứ sao! Lấy mông nghĩ cũng biết đợi đến lúc cậu tỉnh ngủ thì mình chắc chắn đã đến muộn.”
Quán bar ồn ào, ánh sáng lập lòe sặc sỡ. Một dàn mỹ nam, mỹ nữ bước vào lập tức hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người bên trong.
“Làm thế nào mà Trần Thư Viện quen được Lục Xuyên vậy?” Hạ Anh nhíu mày, vẻ mặt chán ghét.
Lục Xuyên lớn hơn cô ba tuổi, cùng học khoa đạo diễn với Trần Thư Viện. Vào năm cuối của đại học, anh có làm đạo diễn cho một bộ IP* đạt doanh thu phòng vé rất tốt. Sau khi tốt nghiệp, ba năm liên tiếp anh đạt được giải đạo diễn xuất sắc nhất, cứ thế ngày càng nổi tiếng trong giới showbiz.
(*IP: Dự án phim chuyển thể)
Cô cong môi định nói gì đó, chợt tầm mắt rơi vào khu vực băng ghế dài nơi có tầm nhìn trong bar.
Đó là một nhóm người nhìn không giàu thì cũng có quyền trong tay, ngồi ở khu vực ghế dài khá rộng, còn có không ít phụ nữ lượn lờ ở đó. Mà ánh mắt của bọn họ ai nấy đều như có như không nhìn người đàn ông đang ngồi ngạo nghễ phía trung tâm kia.
Người đó tùy ý dựa vào ghế sô pha, trong miệng ngậm điếu thuốc.
Đôi mắt hẹp, sắc bén như chim ưng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nét mặt cương nghị, lông mày đậm. Nhưng lại có một vết sẹo kéo dài trên đuôi chân mày đậm đó.
Khí chất khác biệt với người thường, đem đến cảm giác áp bức mọi người xung quanh.
Trần Điệp thu hồi ánh mắt, không nhìn thêm nữa.
Cô đi theo mọi người đến chỗ ngồi tốt đã được đặt trước. Lục Xuyên thì bị mọi người đẩy đi phát biểu vài câu.
Mấy năm nay Lục Xuyên đạt được rất nhiều giải thưởng, lớn có nhỏ có, cầm đến mỏi tay. Anh kể bằng giọng lạnh nhạt, không mấy quan tâm. Trần Điệp nghe câu được câu không, mà Trần Thư Viện lại chống cằm, ánh mắt lấp lánh.
“Xin chào.”
Bên cạnh truyền đến một giọng nam, Trần Điệp nghiêng đầu quay qua.
Một nam sinh đang cầm ly rượu, bộ dạng hơi ngượng ngùng: “Xin hỏi có thể cùng cậu uống một ly không?”
Tổ nhiếp ảnh sôi nổi nhìn qua. Mặc dù ngỏ lời với hoa khôi là chuyện bình thường, nhưng dù sao cũng là chủ đề rất hấp dẫn à nha.
Nam sinh đó càng đỏ mặt hơn.
Trần Điệp nghiêng người, ánh mắt lướt qua vai người nam sinh, nhìn bàn cách đó không xa có một nam sinh tuổi cũng xấp xỉ mang vẻ mặt vui mừng. Thật là một cảnh tượng nhàm chán.
“Được thôi!”
Trần Điệp vừa đáp liền lấy một cái ly không ra, lấy bình đổ rượu khoảng nửa ly rồi chủ động nâng ly lên cụng, sảng khoái uống hết.
Hai bên tai nam sinh đỏ rực, một lát sau ngửa đầu uống cạn, lắp bắp nói cảm ơn rồi về chỗ, không dám quay lại nhìn cô.
Bị chen ngang lúc đang nói, Lục Xuyên cũng không tức giận, hòa nhã trêu chọc: “Đàn em vẫn rất được hoan nghênh nha.”
Một người khác phụ họa: “Các bạn học từ năm nhất đến năm tư đều rất ngưỡng mộ chị.”
Bên kia sắc mặt Trần Thư Viện lạnh lẽo, mỉa mai nói: “Bạn trai cô có biết cô uống rượu với người đàn ông khác hay không?”
Trần Điệp không thay đổi sắc mặt đập cái ly trên tay xuống bàn một phát, âm thanh không to cũng không hề nhỏ.
Xung quanh ngay lập tức rơi vào yên tĩnh.
Mâu thuẫn giữa hai người mọi người đều biết.
Ánh sáng bên trong sàn nhảy quét qua Trần Điệp, phản chiếu đôi mắt của cô sáng đến rực rỡ lung linh, đuôi mắt nhếch lên. Đêm nay cô mặc một bộ váy hai dây, màu đen, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và nước da trắng bóc mịn màng như em bé.
Cô hơi nâng cằm, ánh mắt không chút để ý quét qua mặt Trần Thư Viện, nghiêng đầu nhàn nhạt xùy một tiếng.
Sau đó rút điện thoại ra, lướt liên tục, tìm tên của một người rồi ném qua người Trần Thư Viện, từ từ nói: “Vậy cô báo cho anh ấy giúp tôi một tiếng”.
Mọi người: “…”
Mỹ nữ so với tiểu nhân thì tính là cái rắm gì.
Thôi thua.
Trần Thư Viện tức giận trừng mắt, vừa định lên tiếng thì Lục Xuyên đã đứng ra hòa giải: “Thôi thôi, hai người đúng là oan gia. Từ hồi còn ở hội học sinh đã thấy hai người cãi nhau rồi.”
Trần Điệp vốn lười phản ứng.
Nghe thấy Trần Thư Viện nũng nịu oán giận Trần Điệp khi dễ mình với Lục Xuyên, mắt cô trợn ngược, quay đầu nói chuyện phiếm với Hạ Anh.
Nói một hồi, Hạ Anh vỗ vỗ lên ghế sô pha, trầm trồ nói: “Cậu mau xem, hướng 45 độ, đẹp trai thật!”
Trần Điệp nhàn nhạt lướt mắt qua, giả vờ: “Không thấy rõ”.
“Cậu không mang theo kính sao?”
‘Đúng rồi. Quay xong còn mang làm gì nữa, khó chịu”. Trần Điệp nói.
“Vậy cậu không gặp may rồi. Người đó cực kì đẹp trai luôn, không xem một tí thì thật có lỗi với bản thân đấy!” Hạ Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra: “Mình chụp rồi phóng to lên cho cậu xem hehe.”
“Không cần đâu.” Trần Điệp chụp lấy điện thoại: “Mặc kệ đi, dù sao cũng không hợp khẩu vị của tớ.”
“Không hợp khẩu vị?” Hạ Anh cảm thấy ánh mắt của mỹ nữ quả thật cao xa, mà kẻ phàm phu tục tử không thể nào với tới: “Vậy bạn trai của cậu hẳn là đẹp trai hơn nhiều, thế mà tớ còn chưa gặp qua anh ấy đấy.”
Người đàn ông ngồi bên kia đang được các người đẹp vây quanh bỗng ngước mắt nhìn qua chỗ các cô. Trần Điệp bắt được ánh mắt của anh, liền dời đi: “Anh ấy bận đi công tác rồi.”
“Lúc nào cậu cũng nói vậy.” Hạ Anh không tin, lại nhịn không được quay đầu nhìn lại.
Nói như thế nào nhỉ?
Tuy người đàn ông này mặc âu phục trên người, nhưng lại làm người nhìn không thấy được nửa điểm quý ông nào.
Vai rộng, chân dài, eo thon, cả người toát lên vẻ quý phái. Nhưng mà Hạ Anh lại cảm thấy trên người anh ta có sự nguy hiểm. Trong đám người đó, anh ta như một con sói đơn độc mà ngạo mạn.
Cuồng vọng, lại ngang ngạnh.
Một loạt cảm xúc không thể nói nên lời. Hạ Anh định nghiêm túc nghiên cứu, thì Trần Điệp bên cạnh bỗng đứng dậy nói: “Tớ đi WC đây.”
Từ phòng WC đi ra, cô rửa tay rồi nhìn vào gương.
Son môi có hơi nhạt vì khi nãy uống rượu, Trần Điệp lấy son trong trong túi ra, cẩn thận tô lại.
Mấy ngày nay đi quay với đoàn phim, Lục Xuyên đúng là một người cuồng làm việc. Trần Điệp quay liên tục mấy ngày, thật sự mệt đến rã người.
Cô đang đứng dưới chùm đèn vàng, ánh đèn chiếu lên người làm nổi bật làn da trắng nõn nà như đậu hũ. Cô chậm rãi vươn người, rồi lấy tay xoa xoa cổ.
Phía sau chợt vang lên tiếng cười.
Âm thanh khàn khàn, trầm thấp.
Trần Điệp quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen nhánh cùng với gương mặt góc cạnh rõ ràng.
Cô không nói chuyện, làm bộ như không quen biết.
Người đàn ông ngậm điếu thuốc lá, dựa vào vách tường, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, thật lâu sau mới mở miệng nói một chữ: “Váy.”
Trần Điệp phát hiện ra váy bị mắc, cô chỉnh sửa lại rồi quay đi về hướng hành lang.
Mắt cô nhìn thẳng băng, làm như không thấy anh.
Văn Lương bất mãn khi thấy thái độ này của cô, kéo cô đến trước mặt: “Về nước khi nào vậy?”
Lực nắm của anh rất lớn nhưng có lẽ anh không cảm nhận được. Cổ của cô bắt đầu thấy đau đau.
“Hôm trước.” Trần Điệp nói.
“Tại sao không nói với tôi để tôi về nhà đợi em.”
Văn Lương có rất nhiều bất động sản. Anh đưa căn biệt thự Tây Giao cho cô ở, đa số thời gian anh cũng ở đấy. Thỉnh thoảng Trần Điệp về kí túc xá ngủ thì anh sẽ ngủ ở chung cư công ty.
Anh đã nhầm là cô đã về Yển Thành từ hôm trước.
Trần Điệp bị anh nắm đến phát đau, có lẽ đã đỏ cả một mảng. Cô có hơi tức giận, lại nhớ đến cảnh vừa nãy, cong môi châm chọc: “Tôi sợ chậm trễ chuyện tốt của Văn tổng.”
Văn Lương rất khó chịu với thái độ này của cô, tăng thêm lực ở tay, rũ mắt cảnh cáo cô: “Nói chuyện dễ nghe chút.”
Mời các bạn đón đọc Người Đẹp Trong Tay của tác giả Điềm Thố Ngư.