James Hadley Chase là bút danh của tác giả người Anh – Rene Brabazon Raymond (24/12/1906 – 6/2/1985), người cũng đã viết dưới tên James L. Docherty, Ambrose Grant và Raymond Marshall.
Ông được sinh ra ở Luân Đôn, là con của một đại tá người Anh phục vụ trong quân đội thuộc địa Ấn Độ, người dự định cho con trai mình có một sự nghiệp khoa học, bước đầu đã cho học tại trường học Hoàng gia, Rochester, Kent và sau đó học ở Calcutta. Ông rời gia đình ở tuổi 18 và làm nhiều công việc khác nhau, một nhà môi giới trong nhà sách, nhân viên bán sách bách khoa toàn thư của trẻ em, người bán sách sỉ trước tập trung vào sự nghiệp viết lách, đã sản xuất hơn 80 cuốn sách bí ẩn. Năm 1933, ông đã cưới Chase Sylvia Ray và có một con trai.
Trong sự nghiệp sáng tác của mình, với khoảng 90 tiểu thuyết, hầu như câu chuyện nào của James Hadley Chase cũng có một nhân vật chính muốn làm giàu nhanh bằng cách phạm tội ác - lừa gạt, cướp bóc hay ăn trộm. Nhưng kế hoạch của họ luôn thất bại, phải giết người để gỡ bí, và càng bí thêm.
Các tác phẩm của James H. Chase đã được xuất bản tại Việt Nam:
***
Tôi dịu dàng rót rượu vào ly nàng, châm thêm điếu thuốc rồi vui vẻ nói tiếp:
- Hãy chậm rãi nha cưng. Này, thức ăn ngon tuyệt vời, rượu đặc biệt thượng hạng, cảnh trí trần thiết màu sắc hài hòa thanh nhã và nhạc điệu réo rắt nhặt khoan có thua gì cảnh thần tiên không?
- Phải, em đồng ý với những thứ kia, ngoại trừ âm nhạc - Annabelle Jackson hổn hển nói - Có phải là một tội ác hay không, khi người ta đưa Clarence Nesbitt, một nhạc sĩ tầm cỡ trường phái Jazz, vào phòng hơỉ ngạt?
- Vâng, anh sẽ nghĩ lại, người ta có nên sửa đổi quan điểm về âm nhạc hay không - Tôi tỏ vẻ khiêm tốn, nhìn nàng dịu dàng đáp lại.
Tôi đặt đĩa nhạc có lời tựa "Wee small hour" tập nhạc trữ tình của Frank Sinatra vào dàn máy, rồi quay lưng lại ngồi cạnh nàng trên tràng kỷ.
- Thú thật, em cần phải đi về, anh à - Annabelle nài nỉ.
- Ở lại đây không hơn hay sao?
- Nguy hiểm anh ạ - Nàng khẽ nói, không tin tưởng.
Giọng hát trầm trầm truyền cảm của bài "Mood indigo" được phát ra trung thực qua chiếc loa Hifi hiện đại đã làm Annabelle có phần hòa dịu.
- Ấy, cái chỗ của anh không đảm bảo an toàn cho em là thế đấy, Al. Thú thật lần đầu tiên em quá bạo mới đến đây với anh.
- Anh hiểu điều này, em yêu.
- Em đã nghĩ đúng, chuyện sẽ xảy ra như thế này.
- Như thế nào?
- Hai chiếc giường, các tấm thảm dày ngăn tiếng động, trong khi đó không có một chiếc ghế để ngồi. Về ánh sáng, dĩ nhiên nó phải mờ mờ…
- Em yêu, anh say đắm không khí hữu tình này…
- Nhưng em chưa hiểu cái bên trong của nó - Đột nhiên nàng nói nhiệt tình.
Ly của nàng vừa uống cạn, tôi vội vàng châm thêm thật đầy.
- Lúc này Rena như thế nào? - Nàng đưa mắt ngây thơ hồn nhiên hỏi.
- Chỉ biết anh không gặp lại cô ấy, thế thôi.
- Anh nên sửa đổi lại. Qua những điều người ta nói với em thì anh vẫn gặp cô ả đều đều.
- Cô ta thừa kế tờ nhật báo của bố và bận rộn tất bật vì công việc. Chừng như ả phát hiện được cá tính năng động nhiều quyến rũ nơi các chàng nhà báo trẻ.
Annabelle đắm đuối nhìn tôi nhưng âm thầm không nói. Tôi trả lại nàng ánh mắt yêu thương thành thật nhất. Nàng khép mắt lại, từ từ thư giãn rồi thì thầm bên tai tôi những lời tin cẩn.
- Em phát điên lên khi đến với anh. Nhưng thú thật em là cô gái hiếu kỳ, Al Wheeler ạ.
- Về chuyện gì thế?
- Về tất cả mọi chuyện liên quan tới anh. Em luôn luôn tự hỏi nó có phải là sự thật hay không.
- Trời ạ, mà chuyện gì mới được?
- Không quan hệ lắm đâu cưng! Nhưng em thắc mắc, thế thôi.
Chiếc ly rỗng của nàng rơi vào bàn tay tôi như miếng thẻ nhôm ấn vào cái hộp nhạc. Sinatra sướt mướt "Can't we be íriens" — Chúng ta không thể là bạn của nhau. Hoan hô Frank dũng cảm, anh luôn luôn đến trám chỗ hổng hụt.
Tôi dán sát vào nàng trên tràng kỷ và trao cho nàng thêm ly rượu đầy.
- Anh sẽ nói em nghe - Giọng tôi xuống thấp - rằng em là cô gái bướng bỉnh…
- Em ấy à? - Nàng hỏi giọng trong trẻo hồn nhiên.
- Quá đẹp cũng là tai họa. Mỗi lần nhìn em thì y như rằng anh quên bẵng kỹ thuật. Thật là nguy hiểm, anh cần nhiều năm để điều chỉnh lại…
- Giọng nói đó - Nàng thổ ra mơ màng - Đã làm em rung cảm!
- Ô! Chỉ đơn giản thôi - Tôi khiêm nhường - Một điều hợp qua đường dây thanh quản của anh, cái mà…
- Em nói về Sinatra cơ! - Nàng cắt ngang, rồi kề môi nhấp cạn ly Whisky cuối cùng.
Nàng cẩn thận đặt ly xuống nền sàn rồi bất ngờ vòng tay ôm choàng lấy tôi. Đôi môi tô thắm và khêu gợi của nàng ngập ngừng chờ đợi bờ môi tôi.
Tôi ghì chặt nàng vào đôi tay đùm bọc yêu thương nếu không nói là điêu luyện. Chúng tôi cuốn chặt vào nhau. Môi kề môi nồng nàn…
Điện thoại reo vang inh ỏi.
Nàng đẩy nhẹ tôi ra, thở hổn hển.
- Al. Điện thoại!
- Mặc nó! Nhầm số rồi đấy! - Tôi nói đứt quãng.
- Tại sao anh biết?
- Trời ạ, thử hỏi ai có đủ can đảm gọi tôi vào giờ này?
Nàng đưa hai tay đẩy mạnh tôi ra.
- Em muốn biết con nỡm nào gọi lại! Đến nhấc ống nghe đi!
Tôi uể oải đứng lên, đến bắt ống nghe trong khi miệng làu bàu:
- Cái gì hử?
- Wheeler!
Chúa ơi, cái giọng báo đời không ngớt hành hạ tôi, nó đang ong óng:
- Tôi cần gặp anh lập tức!
- Sếp ơi! - Tôi nài nỉ thiếu điều muốn lạy - Có phải sếp định đưa một đại đội cảnh sát tiến vào tòa thị chính hay sao?
- Dỏng tai nghe rõ này: Ngay lập tức, nói cách khác, không được trì hưỡn!
Tiếng dập máy tàn nhẫn từ phía kia đầu dây làm lùng bùng hai lỗ tai tôi.
Tôi nhìn Annabelle vẻ van xin, nhưng nàng đã đứng lên, mở túi xách, tô thắm lại đôi môi.
- Em biết - Nàng nói để chận trước những lời biện bạch của tôi - Chỉ có cách này mới gọi là "Tiếng cồng đã cứu đời em"!
Mời các bạn đón đọc Tỉa Dần của tác giả James Hadley Chase.