Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

The Khải Huyền

9 năm liền cho 1 bộ truyện chưa đến 100 chap nhưng tôi đánh giá là bộ truyện Việt hay nhất tôi từng đọc. Mặc dù cái kết rust nhanh đến mức như đấm vào mồm đọc giả trong khi còn rất nhiều ý tưởng để khai thác nhưng cũng đành chịu vì tác giả còn phải mưu sinh cho cuộc sống của mình .

Giới thiệu 1 chút . truyện thể loại mạt ko có dị năng hay tu tiên gì cả chỉ thuần tận thế thôi. Nhân vật chính iq cao luôn suy tính 1 ra 3 trước khi làm việc gì mà có tỷ lệ nguy hiểm. Quân đội cũng ko phế như mấy truyện khác mà vẫn nằm kèo trên bọn zombie . đại dịch cũng ko phải là ngẫu nhiên mà là cái cớ được các cường quốc tạo ra và sử dụng để khởi động chiến tranh thế giới thứ 3 . nhân vật chính ko có siêu năng lực chỉ có trí thông minh và được tác giả buff khả năng kháng virut 1 phần ( bị cắn nhiều vẫn có thể dính virut ) ko có siêu sức mạnh. Đánh nhau với lính đặc nhiệm còn suýt bị vật chết.

***

Đây là truyện mình tự viết theo thể loại Survivor-Zombie, câu chuyện xảy ra ở giữa năm 2014 trên đất Sài Gòn. Cũng như phim ảnh cùng thể loại, mô tả cuộc sống bần cùng và thiếu thốn, sự cô độc và buồn tủi của kẻ còn sống. Bên cạnh đó còn có những bí mật, mưu mô chính trị, sự toan tính của mỗi cá nhân.
Các nhân vật chính đều là có thật, mô phỏng trên tính cách và ngoại hình thực tế.
Truyện ngắn kể về cuộc đấu tranh để tồn tại của nhân vật "Tôi", 1 thanh niên 22 tuổi đang học năm cuối của đại học tại Sài Gòn.
Cơn dịch bệnh mang tên "Rabs" vốn dĩ bắt nguồn từ 1 loại vacxin chữa bệnh đã biến hơn 70% dân số Việt nam trở thành những kẻ điên dại ăn thịt người, không đơn giản để đấu tranh và sinh tồn, đây còn là câu chuyện về lương tri của con người trong cơn cùng cực.
Đôi khi con người phải tự đấu tranh với chính mình và những người khác để giành giật lấy sự sống. Khi mà mưu mẹo, toan tính và sự nhẫn tâm trở thành chìa khóa của sự sống còn.
Không chỉ xoay quanh vấn đề sinh tồn của các cá nhân, ẩn sau cơn thảm họa là hàng loạt yếu tố chính trị và thuyết âm mưu phản ánh 1 phần hiện thực xã hội và trật tự thế giới. Những con người bị đẩy vào bể khổ phải tự mình tìm hiểu và tìm đường thoát thân.
Người viết chưa từng trải qua bất cứ một trường lớp đào tạo nào về kỹ năng viết văn và sáng tác, truyện được viết theo dạng hồi ký dài kỳ được đăng tải miễn phí trên các cộng đồng mạng. Chắc chắn câu chuyện sẽ có nhiều thiếu sót và lỗi kính mong bạn đọc bỏ qua.
Trân Trọng

*::

Tôi in tất cả những dữ liệu có được, sắp xếp mọi thứ, ngồi tô vàng tô đỏ mọi manh mối xong sắp xếp thành một tập hồ sơ cắp cặp đi ra căn tin gặp mọi người, trên đường đi ra tôi đi qua sảnh chính thì thấy mấy chiếc Humvee chạy ào ào từ cổng vào, đội ngũ y tế chờ sẵn lập tức bổ ra đón lấy mấy cậu lính bị thương máu me bê bết khiêng vào trong.

Mọi người đưa hết số lính bị thương vào trạm quân y nhưng tôi liếc nhìn vấn thấy có người bị thương trong xe liền quăng tạm tập tài liệu lên băng ghế rồi chạy đến tính đỡ cậu ta vào trong nhưng không, cậu ấy đã chết, cổ xuống ngực chi chít vết cắn còn đầu vẫn còn rỉ máu ra do tự rút súng kết liễu.

Thôi thở hắt 1 hơi, lấy băng ca, đặt cậu ấy ngay ngắn rồi kéo vào trong, một vài người thấy vậy cũng phụ một tay. Tôi kẹp cặp tài liệu vào nách xong đi rửa tay rồi đến căn tin như đã định, mọi người đang uống cà phê và nói chuyện phím giết thời gian.

-Cái gì đấy, thằng Hoàng liếc nhìn tập tại liệu

-Sắp có việc đấy, đợi mọi người ra rồi bàn một thể, tôi đặt mông xuống rồi rót ly cà phê ra uống.

Cà phê ở xứ này đúng là tai hoạ, nếu ở Việt Nam mà phục vụ thứ này thì bị chửi như chơi vì nó nhạt tuếch.

Tôi dứt lời thằng Hoàng lại quay qua luyên thuyên với Chris chẳng chút nghi ngờ gì, lát sau Mac, Wing cũng đến, thấy có vẻ đã đủ tôi mở bộ hồ sơ ra đưa sẵn bảng Memo cho mọi người, memo là 1 đoạn nghi chú ngắn tóm gọn thông tin đủ để cho người đọc hiểu vấn đề. Đợi mọi người đọc xong tôi mới mở lời:

-Mọi người thấy đó, đấu nối tất cả các chứng cứ này lại tôi tin có một phòng nghiên cứu bí mật ở Vancouver mà chúng ta chưa từng tìm ra, tôi nghĩ chúng ta nên đi một chuyến.

Tôi trông chờ Mac phản đối hoặc thằng Hoàng chọc ngoáy nhưng không, hơn 1 tuần ăn không ngồi rồi ở căn cứ tất cả mọi người cần là một lý do để đi ra ngoài.

-Minh nói có lý, có điều chúng ta không chắc chắn địa chỉ công ty ma kia chính là nơi đặt phòng nghiên cứu mà thành phố Vancouver này thì không nhỏ. Chris đáp lại.

-Chúng ta sẽ điều tra thêm, Wings cậu có thể gọi phòng tham mưu bố trí thêm nhân sự hỗ trợ không? Mac hỏi

-Được nhưng tôi không nghĩ là ý hay, James hiện không có ở đây tôi nghĩ họ sẽ làm chúng ta chậm lại. Wings đáp

Tất cả im lặng cân nhắc 1 lúc xong quyết định giữ kín chuyện này kể cả với James và tự điều tra.

Sau đó chúng tôi phân bổ công việc và tổ chức thêm vài cuộc họp nữa, mỗi người một việc, người thì tìm danh sách tất cả cơ sở y tế, nghiên cứu có trong thành phố, người thì khoanh vùng dựa trên tính toán xác xuất nhưng vẫn chưa có gì rõ ràng, cơ bản là các cơ sở thông tin dữ liệu như giao thông, GPS vân vân đều không còn nữa mà chỉ tìm được các mảnh thông tin mà thôi, chốt lại chúng tôi khoanh vùng lại 2 cơ sở nghi vấn cao nhất.

Một là trung tâm nghiên cứu và chăn nuôi gia súc ở ngoại ô thành phố được lập cách đại dịch bắt đầu khoản 2 năm, ở đây là nơi chăn nuôi heo vốn dĩ là động vật dùng để thí nghiệm virus.

Hai là toà cao ốc ở trung tâm thành phố, toà nhà này được đưa vào diện nghi vấn vì dựa trên dữ liệu chúng tôi có được của toà nhà thì nó được thiết kế khá kiên cố, hệ thống an ninh bảo mật rất cao.

Sau khi chọn được địa điểm chúng tôi chuẩn bị lên đường, lần này nhóm khá gọn nhẹ chỉ 6 người chia làm 2 xe: Mac, Chris, Wings, Kicker, Tôi và Hoàng.

Vì phải vượt qua biên giới Canada nên chúng tôi sử dụng đường thủy, tránh phải làm thủ tục lằng nhằng như dùng máy bay.

5 giờ sáng chúng tôi lên đường ra khỏi khu căn cứ với danh nghĩa tuần tiễu bình thường. Để đi đến Vancouver có 2 phương án, một là đi đường bộ khoản 200km về phía bắc, đây là thành phố biển nên cũng có thể đi ra cảng sau đó đi thuyền đến trung tâm thành phố.

Tất nhiên là chúng tôi chọn đi đường biển để tránh và chạm với với các đàn Rab trên bộ, xe chúng tôi chạy ra cảng, đưa xe lên phà sau đó chạy trong vịnh để đến mục tiêu. Phà là một phương tiện rất chậm, tốc độ chỉ khoản hai mươi cây số một giờ trên Vịnh lại nhiều băng trôi nên di chuyển cũng không dễ dàng gì.

Ngoài trời gió lạnh lại thêm tuyết, tôi đóng cửa ngồi trong xe trong khi mọi người thơ thẩn ở bên ngoài hút thuốc và nói chuyện. Thỉnh thoảng phà va phải băng trôi ầm một cái nghe tưởng muốn chìm đến nơi. Từ trên phà có thể dùng ống nhòm nhìn vào các thành phố hoặc thị trấn ven biển, mọi thứ cũng hoan tàn đổ vỡ khắp nơi khiến tôi nhớ đến Sài Gòn chỉ có điều là gió biển mặn nên thực vật không xâm lấn nhiều lắm.

Đến cuối giờ chiều Kicker báo đã vượt qua biên giới Canada và chuẩn bị cập cảng trong vòng 30 phút nữa, chúng tôi tranh thủ trời còn sáng kiểm kê lại đồ đạc súng ống rồi họp nhanh.

Nhiệm vụ lần này là điều tra thu thập thông tin để tìm ra Johnny Copper đã làm gì, phát triển Virus ra sao tất cả thông tin của Kantas Medicals để truy cho ra ngọn nghành nên hạn chế tối đa giao chiến càng không để thiệt hại về nhân mạng. Chúng tôi chia làm 2 toán chính là tác chiến và hỗ trợ, nhóm tác chiến có tôi, Chris và Wings. Nhóm hỗ trợ sẽ tìm kiếm các manh mối gồm có Hoàng thu thập, Kicker xử lí dữ liệu máy móc và Mac điều phối thông tin liên lạc.

Trời đã sẩm tối chỉ còn vài vệt nắng xuyên qua các tòa nhà

Chúng tôi cập cảng Vancouver, đưa phương tiện lên bờ thì trời đã sẩm tối chỉ còn vài vệt nắng xuyên qua các tòa nhà, suốt thời gian trên phà chúng tôi đã thảo luận và quyết định hành quân luôn chứ không đợi trời sáng vì không đem theo nhiều lương thực.

2 chiếc Humvee đen trùi trũi bắt đầu lăn bánh giữa những con phố đổ nát, chúng tôi đi trước, Wing trên tháp pháo dùng súng bắn tỉa sục sạo nhưng cũng chưa thấy vấn đề gì.

-Cậu có thấy lạ không? Tôi hỏi Chris

-Không! trong thành phố không có thức ăn có lẽ chúng đã đổ đi nơi khác hết rồi.

-Ừ! Cẩn thận vẫn hơn.

Vừa dứt lời thì Wings vỗ xuống nóc xe vài phát khiến chúng tôi chậm lại rồi dừng hẳn.

-Có mục tiêu. Wings báo

-Đông không? tôi lấy ống nhòm ra nhìn về phía trước nhưng đã bị các chiếc xe nát chắn tầm nhìn

-Một thôi, tôi sẽ xử lí luôn.

-Xác nhận! Mac báo qua bộ đàm.

Một phát súng giảm thanh nhẹ nhàn vang lên, Chris biết mục tiêu đã bị hạ nên nhấn nhẹ ga khiến cho chiếc xe tiến tới tuy nhiên tôi vỗ vai bảo Chris ngừng lại vì tôi không tin cả thành phố này chỉ còn le que vài con rab.

Tôi xuống xe lấy chiếc drone ra ném lên trời, chiếc drone (thiết bị bay do thám) chỉ to bằng bàn tay kêu vo ve phóng lên vài mét rồi bay về phía trước.

Đúng như tôi dự đoán, qua màn hình tablet cách chúng tôi vài con phố là trùng trùng điệp lũ rab đang đi lại ngáo ngơ.

Mọi người nhận được tín hiệu hình ảnh liền nhanh chóng mở bản đồ tìm đường khác. Dự kiến của chúng tôi là sẽ đến tòa nhà trong thành phố trước nhưng án trước mặt chúng tôi trong bán kính khoản 4km không con đường nào là không có rab.

Trang trại chăn nuôi lại ở hướng đông và thuận tiện hơn nên chúng tôi sẽ đi về phía trang trại trước đồng thời vòng qua đám rab rồi mới đến tòa nhà kia sau.

Qua vài khu phố chúng tôi liên tục đụng phải rab, đã hơn hai năm nên những con còn sống là những con khỏe và hung dữ nhất, vừa thấy động từ xa chúng đã ùn ùn đổ ra đường xục xạo hoặc lao thẳng đến chỗ chúng tôi. Khác với những con rab giai đoạn đầu chúng sẽ đứng, chạy giữa đường để bị hạ gục thì giờ đây chúng nấp sau các chướng ngại vật hoặc góc khuất rồi lao ra. Thay vì để bị cán thì chúng nhảy lên kính chắn gió vì nếu xe lao với tốc độ nhanh thì kính sẽ dễ dàng bị bể để chúng có thể lọt vào trong.

Wings trên nóc xe có vẻ xử lí không xuể nên tôi phải nhoài người ra ngoài cửa kính hỗ trợ, tốc độ xe cũng không chạy quá nhanh vì đường phố không hề trống trải.

Đang mải bắn tỉa những con rab trước mặt thì từ đâu không biết một con rab phi ra nắm lấy vai tôi, Chris thấy vậy liền nhấn ga xe khiến nó bị hụt đà bị kéo đi theo xe nhưng vẫn không buông tay, tôi thò tay xuống đùi vớ lấy khẩu súng lục để bắn nó thì Hoàng trên nóc xe phía sau liền bắn mấy phát khiến nó buông ra rơi xuống đường.

Kicker cầm lái né không kịp nên cán qua nửa người nó và tai họa từ đây mà ra. Con rab bỗng rống lên như điên như dại, nó rống lên như tất cả sự giận dữ, đau đớn của nó tích tụ bao lâu nay được giải thoát ra ngoài. Tiếng rống lan đi giữa lòng các tòa nhà vang đi vọng lại như đánh thức cả thành phố. Trời lúc này đã tối hẳn, Chúng tôi tăng tốc lao đi nhưng tiếng rống đó vẫn cứ vọng theo và điều chúng tôi không muốn cũng đã đến.

Từ khắp các hang cùng ngõ hẻm, đường lớn đường nhỏ đám rab túa ra đông đặc, bầy bầy lũ lũ lúc nha lúc nhúc, chen lấn chạy ngã đè lên nhau mà lao về phía chúng tôi.

Tôi đã từng chiến đấu với ba con rab một lúc, rồi mười con rồi ba mươi con nhưng mười ngàn con thì chưa, chúng đang ầm ầm đổ đến từ bốn phương tám hướng. Tôi nghe được những tiếng thở dốc, tiếng bàn chân dội xuống nền đường, trên nóc những chiếc xe, nghe được mùi hôi khai khái của bọn chúng, mỗi lúc một đông dần rồi đặc lại.

Trước khi tiếp tục, tôi muốn bạn dành ra ba mươi giây thử nghĩ xem sáu thằng đầu trâu mặt ngựa chúng tôi đã chuẩn bị cho tình huống này chưa ???

Kiểu như chui xuống gầm xe rồi thoát qua cống thoát nước, hay là xe được trang bị bộ phát sóng xua đuổi rab các kiểu các kiểu này nọ cái lọ cái chai.

Câu trả lời là chúng tôi không chuẩn bị cho tình huống này, công bằng mà nói đem hết cơ số đạn chúng tôi cầm theo ra bắn cũng không xuể nên nếu có biết trước cũng đành bó tay đừng nói gì đến chuẩn bị. Biết nếu không nhanh chân sẽ không còn đường thoát, chúng tôi kéo tấm chắn cửa sổ bằng thép lên, khoá nóc tháp pháo lại trong khi vẫn nhấn ga lấn tới vì bọn rab lúc này đã ùn đến đông đặc.

Humvee là xe chiến đấu của quân đội, biến thể này có giáp chống được súng bộ binh hạng nhe nên cơ bản bọn rab cũng không làm được gì nhiều. Bọn chúng đổ ra đường chạy đuổi theo chúng tôi đen kịt nhốn nháo cả một khu phố. Chris vẫn cài số ủi tới húc văng mấy con ngán đường, con thì bị hất lên mui xe va vào kính lái rớt về phía sau, con thì bị cán xương gãy răng rắc dưới lòng đường. Trong tình thế này không thể nhấn ga chay quá nhanh được vì trên đường có rất nhiều chướng ngại vật, ngoài ra nếu khối lượng rab bị chèn phía dưới lớn hơn góc thoát của xe, bánh xe sẽ bị nhổng lên không còn tiếp xúc với mặt đường để chạy được nữa, như thế chúng tôi sẽ bị kẹt lại.

Không khí trong xe khó chịu đến nghẹt thở bởi mùi hôi của bọn rab, mùi máu tanh bám quanh xe và đầy ở kính lái. Chúng tôi đang cố thoát khỏi đám rab này nhanh nhất có thể tuy nhiên không dễ dàng gì, chỉ cần xe va phải cái gì đó hoặc vào đường cụt thì coi như hết đời.

Tôi lái drone phóng nhanh về phía trước dò đường , vừa bay vừa hướng dẫn cho Christ lái xe nhưng khó vô cùng vì đâu đâu cũng là rab, trên đường thì toàn chướng ngại, cơ bản chỉ báo được hướng đi còn lại Christ vẫn phải tuỳ cơ ứng biến.

Xe đang chạy phăm phăm bỗng phía trước có một toán rab chừng chục con ngán đường, ở phía trước hai bên đều có chướng ngại vật nên Christ không thể né được đành nhắm mắt nhắm mũi tông cả vào bọn chúng, cả đám bị chèn hết xuống dưới gầm xe, đúng như tôi dự đoán xác mấy con rab bị cuốn vào gầm chồng lên nhau làm cho hai bánh sau bị nhổng lên không còn tiếp xúc mặt đường được nữa, dù xe này có 2 cầu dẫn động bốn bánh nhưng xác bọn rab chèn ở giữa thân xe nên 2 bánh trước tiếp mặt đường cũng không đủ lực kéo khiến chiếc xe bị kẹt lại.

Mời các bạn đón đọc The Khải Huyền của tác giả Bùi Đăng Minh.