Từ lá thư mà A Bội Trọng Ma Lữ để lại, nhóm Không Hải biết được một sự thật. Đó là, khi hoàng đế Huyền Tông buộc phải xử tử Dương quý phi, ngài đã làm theo mưu kế của đạo sĩ Hoàng Hạc, thực hiện phép thi giải đưa Quý phi vào trạng thái chết giả để đợi hồi sinh, nhưng thật không may, họ đã thất bại. Cùng lúc ấy, Bạch Long, đệ tử cũ của Hoàng Hạc xuất hiện. Bạch Long nguyền rủa hoàng đế Thuận Tông, tìm cách hủy diệt cả triều đại nhà Đường. Chỉ còn chút sức tàn, Huệ Quả của Thanh Long Tự phải đứng ra đấu với Bạch Long, cứu hoàng đế, giải nguy cho vương triều.
Về tác giả:
Sinh năm 1951 tại Odawara, Kanagawa, là nhà văn phiêu lưu và khoa học viễn tưởng Nhật Bản. Sau khi ra mắt văn đàn năm 1977, ông đã xuất bản nhiều tác phẩm nổi tiếng. Năm 1989 ông nhận được giải thưởng tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Nhật Bản cho tiểu thuyết Sư tử ăn trăng khuyết, tới năm 1998 thì được trao giải Shibata Renzaburou lần thứ 11 cho tác phẩm Đỉnh núi thánh. Ông là thành viên của câu lạc bộ các nhà văn viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Nhật Bản.
Sinh năm 1951 tại Odawara, Kanagawa, là nhà văn phiêu lưu và khoa học viễn tưởng Nhật Bản. Sau khi ra mắt văn đàn năm 1977, ông đã xuất bản nhiều tác phẩm nổi tiếng. Năm 1989 ông nhận được giải thưởng tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Nhật Bản cho tiểu thuyết Sư tử ăn trăng khuyết, tới năm 1998 thì được trao giải Shibata Renzaburou lần thứ 11 cho tác phẩm Đỉnh núi thánh. Ông là thành viên của câu lạc bộ các nhà văn viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Nhật Bản.
Bộ tiểu thuyết Sa môn Không Hải thết yến bầy quỷ Đại Đường từng được đạo diễn Trần Khải Ca của Trung Quốc chuyển thể thành phim điện ảnh Yêu miêu truyện năm 2017.
Ngoài ra nhiều tác phẩm khác của ông cũng được chuyển thể thành phim.
Các tác phẩm tiêu biểu:
***
Họ đang ở trong phòng Không Hải… mà không, đúng ra là ở giữa một bông mẫu đơn đỏ.
Nhưng chính xác hơn cả thì họ đang ở trong huyễn thuật của Đan Ông.
Không Hải ngồi trên một cánh hoa mẫu đơn khổng lồ, kích thước của nó dễ bằng cả cái nhà. Quất Dật Thế ngồi kế bên, ngay cạnh nhụy hoa màu vàng to bằng cả cái cây, phía đối diện là Đan Ông.
Không Hải vừa mới đọc xong câu chuyện dài được kể trong bức thư của A Bội Trọng Ma Lữ gửi cho Lý Bạch.
Cậu vừa lướt mắt theo những dòng chữ bằng tiếng Oa vừa đọc to lên bằng tiếng Đường. Đó là cách Không Hải đọc cho Đan Ông nghe.
Một câu chuyện kỳ lạ về Huyền Tông hoàng đế và Dương quý phi.
Dật Thế không tìm được lời nào để nói.
Đan Ông cũng vậy, chỉ ngồi yên lặng và ngước lên nhìn trời.
“Đan Ông, ngài đang khóc có phải không?” Giọng Không Hải cất lên.
Đúng lúc đó…
Đột nhiên sắc đỏ xung quanh lạt dần, tỉnh ra thì đã là phòng của Không Hải.
Ngọn đèn rung rinh, chỉ có duy nhất một bông mẫu đơn màu đỏ nằm chỏng chơ giữa ba người như tàn dư của một giấc mơ.
Đan Ông đang ngửa cổ lên trời bỗng cúi mặt xuống, lấy ngón tay phải chùi mắt.
“Chao ôi, ta vừa được nghe lại một câu chuyện thân thuộc làm sao…”
Rồi Đan Ông ngẩng mặt lên.
“Ngài Đan Ông. Chàng trai Đan Long được nhắc đến trong bức thư của Triều Hành có phải chính là ngài không?” Không Hải hỏi.
“Đúng vậy…”
“Vậy tức là tất cả những điều viết ra trong đây đều là sự thật?”
“Ừm.” Đan Ông gật đầu, rồi lẩm bẩm bằng một giọng trầm thấp. “Ta không biết ngài Triều Hành đã để lại một bức thư như thế này…”
Quyển trục chứa nội dung bức thư vẫn đang nằm trong tay Không Hải.
“Ngài Đan Ông đã biết tất cả những gì được viết trong bức thư này phải không?”
“Ta biết. Cả những chuyện được viết ra lẫn những chuyện không được viết ra.”
“Bao gồm tung tích của ba người đã cùng nhau biến mất là Đan Long, Bạch Long và Dương Ngọc Hoàn, rồi cả người tiếp theo biến mất là Hoàng Hạc, cũng như những gì xảy ra sau đó nữa, có phải không ạ?”
“Phải.”
“Tại sao tất cả lại biến mất?”
Không Hải hỏi, nhưng Đan Ông chỉ im lặng.
“Ngài Đan Ông…”
Không Hải định nhắc lại câu hỏi, thì Đan Ông nhìn sang Không Hải, nói: “Không Hải à, đây là chuyện bí mật của bọn ta.”
“Ngài vừa nói là bọn ta?”
“Ta đã nói như thế.”
“Trong đó gồm những ai?”
“Đan Ông ta và Bạch Long, rồi đạo sĩ Hoàng Hạc và Dương Ngọc Hoàn. Hoặc có thể thêm vào số đó tên của Huyền Tông hoàng đế và Cao Lực Sĩ cũng chẳng sao. Thậm chí là cả Thanh Long Tự…”
“Trời ạ.”
“Nhờ bức thư này mà cuối cùng ta cũng đã ngộ ra một điều. Đây là câu chuyện về giấc mơ đã xảy ra năm mươi năm trước. Nhưng nó vẫn đang tiếp tục. Ta ngộ ra, đã đến lúc tự tay bọn ta phải tận diệt cái hạt giống mà bọn ta gieo xuống ngày nào. Than ôi, thật là…”
Đan Ông thốt ra những lời ấy như thở dài, môi khẽ mỉm nụ cười.
“Không Hải này, dù mấy năm hay mấy chục năm trôi qua, thì con người rốt cuộc vẫn chẳng thể chạy trốn khỏi những điều do mình gây ra phải không…”
“…”
“Có thể nói ta đã lẩn trốn trong mấy chục năm qua, nhưng cuối cùng, ta không thể lẩn trốn thêm được nữa.”
Đan Ông nói như thể vừa nuốt vào một cục đắng.
“Đã đến lúc chấm dứt giấc mơ này rồi, Bạch Long ơi…”
Đan Ông tự nói với chính mình, chứ không phải với Không Hải, cũng không phải với Dật Thế.
“Giấc mơ nào?”
“Giấc mơ diệu vợi ấy…”
Đan Ông ngẩng lên trời, lẩm bẩm như vậy, rồi đưa mắt nhìn lại Không Hải.
“Ngài vừa nhắc đến cái tên Bạch Long…”
“Không Hải à, chuyện này là chuyện riêng của ta, không thể nói ra ngoài được.”
“Cái bóng người đêm ấy ở cánh đồng bông của Từ Văn Cường có phải là người quen của ngài Đan Ông?”
“Ừm.”
“Đó phải chăng cũng là chuyện riêng?”
“Phải. Không Hải, ta sẽ kể cho ngươi chuyện đó để đáp lại việc ngươi đọc cho ta nghe bức văn.”
“Chuyện đó?”
“Chuyện về những bức tượng dõng chui ra từ ruộng bông.”
“Ngài Đan Ông có nói rằng chính ngài đã chôn chúng phải không?”
“Đúng, ta đã nói như vậy.”
“Có phải là một số lượng dõng rất kín?”
“Không.”
Đan Ông lặng lẽ lắc đầu.
“Chỉ là mấy con đã chui ra mà thôi. Những bức tượng dõng chui ra vốn không được chôn ở đó từ đầu, mà do bọn ta làm phỏng theo những bức đã chôn ở đó từ trước.”
“Ngài nói sao…”
“Hãy nghe đi đã, Không Hải…”
Nói đoạn, Đan Ông bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện về những bức tượng dõng ấy.
Mời các bạn đón đọc Sa Môn Không Hải Thết Yến Bầy Quỷ Đại Đường Tập 3 của tác giả Baku Yumemakura & Uyên Thiểm (dịch).