Chú Bò mũ trắng- Nhiều tác giả
Tập truyện gồm:
***
Ở khu tập thể này, chúng tôi rất hay nói chuyện về bố. Đứa nào cũng có bố, lớn nhất, khỏe nhất và giỏi nhất. Nhưng có lẽ trên thế giới này chẳng có người bố nào giống người bố nào. Thật đấy, như bố Nga chẳng hạn, lúc nào bác ấy cũng vác máy đi quay phim ở các nơi. Lần nào về, bác cũng cho chúng tôi quà. Khi thì đầy một túi toàn vỏ sò, vỏ hến, khi là hàng trăm chiếc lông nhím nhọn hoắt như mũi tên. Bố Quân là thợ điện. Bác ấy thắp sáng cho cả thành phố đấy. Bố Quân có hẳn một chiếc thắt lưng da rất dài, với cả đôi găng bảo hiểm to ơi là to nữa. Bố Thắng là thợ hàn. Bác ấy không hề sợ lửa. Mà này, bác ấy có chiếc kính rất hay nhé! Còn bố bạn Hòa có thể xây những ngôi nhà cao chót vót. Hòa kể là những hôm trăng sáng như đêm Trung thu chẳng hạn bố Hòa có thể nói chuyện với cả chú cuội, nhìn thấy cả cây đa nữa. Các bạn bảo có nên tin không? Hôm nào chúng tôi phải hỏi bố Hòa mới được.
Còn bố cái Lan toàn in sách. Sách của chúng tôi đọc đều do nhà máy bố Lan in! Bố Hùng làm ở nhà máy văn phòng phẩm Hồng Hà. Ở đây chuyên môn sản xuất bút chì, bút máy, thước kẻ, mực… rất nhiều thứ.
Đây là bố các bạn tôi. Còn bố tôi ấy à? Bố tôi cũng là công nhân, nhưng công nhân lái xe hẳn hoi. Ô–tô của bố tôi rất cao, rất to. Bố tôi gọi là xe «Din» có lẽ vì nó hay kêu «din, din». Bố tôi toàn chở xi–măng lên những miền đồi núi xa tít tắp. Mỗi chuyến đi như thế, bố tôi thường vắng nhà ba, bốn ngày. Khi về quần áo tay chân bố tôi toàn một màu xi–măng. Bố nhắc bổng tôi lên đúng mười lần mới thôi. Tôi rất khoái được úp mặt vào hai bàn tay to lớn của bố. Không hiểu sao tôi thấy mùi xi–măng rất thơm. Có lần tôi hỏi bố:
– Bố ơi, «Din» cũng leo núi được hả bố? Bố tôi mỉm cười, vuốt đầu tôi:
– Đấy là những quả đồi rất cao con ạ. Đồi như chiếc bát úp xuống thế này này, nhưng mà to, to ghê lắm. Đường ở lưng đồi, vòng từ quả này sang quả khác…
Bố tôi kể có những cái dốc rõ dài, lên đến đỉnh dốc cũng phải bằng từ đây về quê tôi cơ mà. Còn đứng trên đấy mà nhìn xuống thì tuyệt nhất trần đời! Ở tít dưới chân núi là thung lũng. Nhà chỉ bằng hộp phấn, còn ruộng đồng nom chẳng khác gì trang giấy xanh kẻ ô vuông, như từ trên máy bay nhìn xuống ấy.
Bố ơi! «Din» cũng leo núi được hở bố?
Giữa đường cũng có thể gặp những dòng suối mát lạnh như nước đá từ trong núi chảy ra, trong vắt. Nhưng thích nhất vẫn là mùa mơ. Khắp nơi, hoa mơ nở trắng xóa. Lái ô–tô mà cứ như là bay trên mây vậy, khoái lắm!
Bố tôi còn kể rất nhiều. Bố tôi bảo ở trên ấy đang cần xi–măng để xây các nông trường chè, thuốc lá, cà–phê…
– Thế bao giờ xong hả bố?
– Chỗ này xong, chỗ khác lại bắt đầu, con thấy bố bạn Hòa đấy, có bao giờ chú ấy nghỉ xây nhà đâu. Nhưng đến lúc con lớn bằng bố cơ mà? Bố tôi ôm tôi vào lòng, cười rất vui:
– Đến lúc ấy còn cần nhiều xi–măng con ạ, Đất nước mình cần nhiều xi–măng lắm. Thế con cũng muốn lái xe à?
…tôi rất thích lái xe như bố tôi.
Đúng các bạn ạ, tôi rất thích lái xe như bố tôi. Khi nào lớn, tôi sẽ chở xi–măng lên một nơi nào đó rất xa, xa nhất ấy. Ở đây đang cần xi–măng để xây những khu nhà cao chót vót, những trường học, nhà máy và nông trường. Nơi nào thì tôi chưa biết, tôi sẽ hỏi bố tôi ngay tối hôm nay. Nhưng nhất định tôi sẽ là người lái xe chở xi–măng, xe «Din» ấy, hệt như bố tôi.
NGUYỄN THỊ XUYẾN
Mời các bạn đón đọc Chú Bò Mũ Trắng của tác giả Nhiều Tác Giả.