Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Chiếc Gương Trung Thực

Tập truyện ngắn gồm có:

1. Chiếc gương trung thực
2. Đôi hài thần
3. Cô bé và cánh bướm
4. Cơn giận của thượng đế

***

Trong câu chuyện mà bướm vàng kể cho cô bạn nghe quên một chi tiết thú vị. Đó là cơn giận của Thượng đế lúc ngài ở kho cánh.

Câu chuyện ấy như sau: Ngày đó trên trái đất chưa có động vật nào có cánh. Thượng đế một hôm mở kho cánh ra phân phát cho muôn loài. Loài vật sắp hàng trước kho đông vô kể. Một điều đáng ngạc nhiên là có cả họ nhà rắn nữa. Mặc dầu chúng đã kiếm đâu ra được hàng trăm chân giấu dưới bụng.

Thượng đế nhìn các khách hàng của mình một lượt, rồi phán hỏi:

Nếu ta cho các ngươi đôi cánh, các ngươi sẽ làm gì? Rắn nhanh nhảu trườn lên trước, đầu cất cao :

– Có cánh, con sẽ làm được rất nhiều việc. Trước hết sẽ nuốt hết vào mồm lũ chim oắt con đang nhảy trên cây cho chúng nó thôi hót.

Thượng để chau mày. Ngài liền biến tất cả chân rắn vào bụng.

– Suốt đời chúng bay không thoát khỏi mặt đất. Thượng đế nhìn vào đám ca sĩ tí hon của đất trời.

– Chim tiến ra thưa: Nếu có cánh con sẽ bay theo tiếng hót. Con sẽ hót cho trời thêm xanh, nắng thêm hồng. Con sẽ làm cho trái đất, cuộc đời xanh hơn.

Thượng để vui lòng. Truyền đem phát cho chim những bộ cánh đẹp, nhẹ. Chim bay đến đâu, hót đến đó. Màu xanh bay theo cùng.

Đến lượt bướm bước ra:

– Con không hót được như chim. Nhưng con sẽ là hoa. Những bông hoa biết bay. Không cần đất, không cần cây. Hoa vẫn sống được. Con nguyện sẽ là niềm vui, là vẻ đẹp của đất trời.

Thượng đế cảm động, truyền đem phát cho bướm những bộ cánh đẹp nhất, và cho riêng mấy hộp thuốc màu để bướm tha hồ tô điểm.

Thượng đế gọi con người lại.

Người thưa:

– Nếu có đôi cánh… Vâng, nếu có đôi cánh khổng lồ (Thượng đế chau mày) con người sẽ bay lên trời. Con người sẽ nối liền các sông hồ, các đại dương. Con người sẽ bay lên mặt trăng, lên đến các vì sao xa nhất. Người sẽ nối liền Đất với Trời. Thưa Thượng đế, người sẽ làm chủ thiên nhiên.

Chưa kịp nghe hết câu, Thượng đế tưởng muốn ngất đi. Ngài giận run người. Chưa có một con vật nào dám ngạo mạn như hắn.

– Được, đã thế thì ngươi hãy tự làm lấy cho ngươi đôi cánh khổng lồ mà bay!

Phán xong, ngài vẫn chưa nguôi giận. Trước khi trở về trời, ngài còn ra lệnh cho thần Đất:

– Hãy lấy xích, xích chân cái lũ người kiêu ngạo kia lại. Đừng bao giờ cho nó bước ra khỏi mặt đất một bước. Nhắc chân ra khỏi đất hắn sẽ đứng không vững.

Thần Đất vang lời, dùng xích, xích chặt chân người vào Đất. Thần còn lo xa hơn. Xích luôn tất cả muôn loài khác, Riêng đối với chim, thần dùng một sợi dây dài, chim có thể bay ra khỏi mặt đất nhưng rồi cuối cùng cũng phải trở về với Đất.

Sau ngày mở các kho báu, Thượng đế xoa tay yên nghỉ. Cơn giận ngày nọ rồi cũng nguôi dần, lòng Trời bao la. Nhớ làm gì những chuyện nhỏ dưới trần gian. Và chẳng đã có sợi dây xích của thần Đất buộc chặt con người ngạo mạn kia rồi. Thượng đế ngủ một giấc dài…

Trái đất trải qua bao biến đổi. Bao lần núi sụt xuống thành biển sâu. Biển dâng lên thành núi cao. Hàng triệu năm đã qua. Câu chuyện phân phát các kho báu hình như chẳng còn ai nhớ. Bỗng một hôm lòng Trời vui, ngài nảy ra ý muốn xem lại các con giống của mình. Chúng nó sử dụng các kho báu của Trời ra sao.

Thượng đế cùng các triều thần xuống trần gian.

Con giống đầu tiên Thượng để gặp là chim. Chúng có mặt khắp nơi. Chúng bay lượn, như có bàn tay ai khảm vào màn trời xanh. Chim bay đến đâu, tiếng hót theo đến đó. Thượng đế rất hài lòng về tác phẩm kỳ diệu của mình. Kia nữa, những cánh hoa muôn màu. Những đóa hoa xinh xẻo biết bay. Chả trách, trong đám triều thần có kẻ chẳng đã tâu rằng dưới trần thế có loại hoa biết bay!… Thượng để nhìn xuống nước. Từ hồ sông cho đến biển khơi, cá trăm loài bơi lượn đông vui. Kìa, chào chú gấu. Mấy vạn năm rồi vẫn một màu đen tuyền (nghe đâu về sau anh chàng chỉ ăn toàn mật ong và chịu để ong đốt, tự trừng phạt cái tính tham lam của mình). Chú Hổ có bộ lông văn khá đặc biệt. Nếu hỏi, chắc không bao giờ chú chịu kể cái trận đòn đáng nhớ dạo nọ với bác nông dân.

Bác voi già bao lần muốn trả lại cặp ngà để đổi lấy bộ răng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng tức. Thôi, trời cho sao biết vậy. Chịu vác nặng một tí cũng không sao. Công múa, mừng Thượng để một điệu múa nón. Đuôi xòe ra như mặt trời mọc. Thượng đế sai viên ngự sử đi theo viết tặng mấy chữ: Nghệ sĩ của núi rừng.

Thượng đế điểm qua một lượt. Có nhiều loài vắng mặt. Chắc chúng đã mất đi sau những biến động lớn. Có loài đã thay hình đổi dạng. Nhưng vẫn giữ cái cốt cách ban đầu trời nặn. Còn thiếu một điều gì đó mà Thượng để không nhớ ra, hình như là một cơn giận. A, kia rồi! Một con vật mình tròn dài, đang bò sát đất. Nó ngóc đầu nhìn Thượng đế vẻ trách móc. Đúng hắn, con rắn hỗn láo! Thượng đế bằng lòng về sự trừng phạt của mình ngày nọ. Hàng trăm chân cho đến nay vẫn nằm trong bụng. Ngữ này mà bay được, nó dám nuốt tươi cả Trời. Chuyện nọ gợi chuyện kia. Còn một cái gì nữa hơn là một cơn giận bình thường. A, Thượng đế nhớ ra rồi! Đúng! Sau đó là một sự trừng phạt đích đáng đối với một vật nhỏ bé hồi đó dám nhạo báng cả Trời… Hừ, nếu cho đôi cánh, nó sẽ bay lên các vì sao xa nhất. Sẽ nối liền Đất với Trời. Nó sẽ làm chủ thiên nhiên nghĩa là, nghĩa là… làm chủ cả Thượng đế nữa! Thượng đế thoáng có ý nghĩ gặp lại kẻ tội phạm ngày xưa, xem hắn đã hối cải ra sao. Trải bao nhiêu năm, chắc chúng đã đủ thì giờ suy nghĩ lại về sự ngạo mạn của mình. Ngài truyền đi gọi con người lại.

Mời các bạn đón đọc Chiếc Gương Trung Thực của tác giả Văn Biển.