Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Hoa Hồng Không Gai

Tôi quên bẵng chuyện nhà cu Thảnh không phải vì tôi đãng trí mà vì tôi không thấy lạ ở sự kiện ấy. Chuyện dựng vợ gả chồng là duyên số người ta. Còn chuyện người đàn bà có chửa trước khi cưới đâu phải lạ lùng gì nữa. Ngày xưa, đó là chuyện động trời, khó chấp nhận, nhưng ngày nay nhà trai lại càng mừng vì không còn lo vớ phải "cau điếc" nữa. Cưới như thế là song hỉ lâm môn rồi. Tôi thấy vậy cũng bình thường. Thế nhưng, trong cái sự bình thường mà tôi cho ấy lại ẩn chứa điều không bình thường mà các bà ưa lấy chuyện người khác làm chuyện mình ở làng tôi đã nhận ra ngay từ đầu. Hai mẹ con ăn cơm xong thì chạy xe về luôn, sợ về muộn thì chiều về lại nhà không kịp. Trưa mùa xuân có nắng mà không có gió. Chạy xe thì mặc áo ấm cũng thấy lành lạnh mà đứng một chỗ thì áo phông cũng thấy bức. Các cánh đồng lúa bao quanh làng tôi xanh mướt đầy sức sống. Trên nương, ngô cũng căng tràn từng thân mẫm bóng khỏe khoắn, lá cong dài xanh biếc. Hai bên bờ đường vào làng, hoa xuyến chi phủ trắng những bông hoa nho nhỏ cánh trắng muốt, nhụy vàng tròn như bông hướng dương tí hon đặt vào đó. Lũ bướm trắng, cũng nho nhỏ như loài hoa kia, đang dập dờn quanh những vườn hoa tự mọc ấy tạo ra khung cảnh đáng yêu vô cùng. Tôi khẽ đập tay vào bàn tay con gái nhỏ đang ôm chặt lưng mẹ:
- Con xem, loài hoa dại mà đẹp chưa kìa!
Nó nhìn hai bên đường:
- Đẹp mẹ nhỉ, hoa này không ai chăm sóc mà cứ nở đẹp rực rỡ thế. Chẳng bù cho mấy chậu hồng của mẹ mãi cứ còi cọc, chẳng ra hoa!
Tôi cười:
- Cái gì cũng có giá của nó mà con! Có những thứ không vội được. Hoa hồng mà cũng dễ như xuyến chi thì hoa hồng đâu ai trọng vọng nữa!
Nó gật đầu đánh cộp mũ vào lưng tôi ra vẻ hiểu:
- Ờ ha!
Xe về đến nhà, trong nhà tôi đang rộn rạo người uống nước. Tôi và con gái sà vào ngồi góp vui. Bà Thảo hỏi tôi:
- Con biết tin gì chưa?
Tôi tò mò:
- Tin gì là tin gì ạ?
Mẹ tôi nhanh miệng cướp lời bà hàng xóm:
- Vợ cu Thảnh đẻ rồi đấy!
Tôi cau mày rồi cười:
- À, con tưởng có gì giật gân lắm! Đẻ rồi thì mừng cho người ta, chỉ là rước dâu hơi dở nhỉ!
Mẹ tôi và mọi người cười rạo lên, bà Thảo bảo:
- Vậy là con không biết rồi. Vợ cu Thảnh đẻ nhưng đứa trẻ không phải là con cu Thảnh.
Tôi tròn mắt:
- Hả? Sao lại thế? - Thì đó mới là điều đáng nói.
Mẹ tôi kể:
- Ngày mai là ngày lễ ăn hỏi rồi, mọi thứ đâu vào đấy rồi, mâm cỗ, lễ lạt đã chuẩn bị xong, họ hàng đã mời rồi. Ai dè, tối con vợ chuyển dạ. Cả nhà bà Thơi tá hỏa, bởi ai cũng biết, tổng thời gian từ khi Thảnh biết và yêu cô gái đến giờ mới tròn năm tháng! Sao mà đẻ nhanh thế được! Bà Thơi và anh em bà con tìm hiểu thêm thì được biết, đứa bé mới sinh đủ ngày đủ tháng bụ bẩm lắm.
Tôi băn khoăn:
- Vậy là con bé này có mang trước khi gặp Thảnh?
Mẹ gật:
- Chứ sao nữa. Nghe đâu là nhà gái biết cô ta có thai với gã sở khanh nào đó, không muốn phá, nên tìm cách gí cho anh chàng Thảnh ngu ngơ thôi.
Mẹ tôi ngừng lời, ông Thắng nói luôn:
- Biết đâu lại là giống ngắn ngày đấy! Hoặc siêu đẻ!
Cả nhóm uống nước cười ầm lên. Rồi thì mỗi người một lời, đều thể hiện lòng thương cho sự tội nghiệp của Thảnh, của bà Thơi tưởng vớ bở hóa ra được ăn thịt lừa dai nhách. Tự nhiên tôi thấy mình vỡ ra một điều gì đấy. Cái phúc của con người là có thật, mối nhân- quả trong đời sống lại càng thật hơn.
Con gái tôi thấy mọi ngưòi cười không hiểu gì nhưng thấy vui cũng cười. Định nói với nó một vài điều nhưng chợt nhận ra con còn quá nhỏ! Mà không nhỏ thì cũng biết đâu cũng cãi mẹ như mình ngày xưa!

* * *

Chiều xuân nghiêng nắng. Một thứ nắng vàng cháy như nghệ già mà không nóng. Trời hiu hiu gió cố lay nốt vài lá bàng đỏ ối đang cố bám vào cành rơi rụng để nhường chỗ cho những chồi non như ngọn nến xanh non đang nhú lên mơn mởn. Sau ngôi nhà già cỗi, cũ nát của bà Thơi, Thảnh đang ngồi bó gối nhìn bất định vào một điểm nào đó trong vườn. Hắn buồn. Hẳn rồi! Đã ba ngày rồi, Thảnh không nói với mẹ câu nào. Bà Thơi hiểu nên cũng chỉ động viên vài câu chứ không nói chi nhiều. Thật ra bà cũng buồn. Bà buồn lắm. Ai cũng đến chia sẻ, bảo bà đừng buồn, may trời thương nên cho gia đình kia lòi mặt sớm không thì lại nuôi con tu hú. Người ta nói cũng phải, nhưng không buồn sao được. Bao nhiêu hi vọng và tình thương đổ dồn lên con, giờ nó bị lừa vố đau quá! Rồi thì chòm xóm họ tộc nữa. Càng nghĩ càng đau. Thảnh không nghĩ được nhiều như thế. Hắn buồn vì bị cả nhà họ lừa là một nhẽ, nhưng trong thẳm sâu nỗi buồn ấy còn có một cung bậc nữa mà mọi người không biết: nó vẫn nhớ người yêu! Giận có, căm có nhưng càng giận hắn càng nhớ da diết. Hắn yêu cô gái đó mất rồi!

Mời các bạn đón đọc Hoa Hồng Không Gai của tác giả Phạm Thị Thanh Hoa.