Thể loại: ngôn tình cổ trang, xuyên không, HE, có tí H…
Converter: Nothing_nhh
Độ dài: 10 chương
Đây là truyện kể về đời cha mẹ của em Vương Lâm trong truyện Phù Cừ.
Nữ chính vốn là người bệnh liệt giường, vô tình xuyên không ké, gả cho anh Vương Tiên Tâm cũng là người bị bệnh hoạn từ nhỏ, lại bị cưa chân vì tai nạn. Hai người nhanh chóng tâm đầu ý hợp vì đồng bệnh tương lân. Nàng làm chỗ dựa tinh thần và thể xác cho chàng, giúp chàng đỗ đạt công danh như ý nguyện.
Truyện chẳng có tình tiết gì nhiều. Không có tranh giành đấu đá, mưu mô võ công chi hết. Chỉ nói về tình cảm giữa 2 nhân vật chính thôi. Giọng văn nhẹ nhàng, hài hước, dùng ngôi xưng Ta như dạng tự thuật của nhân vật chính nữ về cuộc đời mình.
Nhưng ngọt ngào, dễ thương, cảm động…Đọc giải trí là chính.
***
Chàng thì thầm bên tai tôi, “Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, nàng đều nụ hoa chưa nở.” Chàng không khỏi tự hào nói, “Kẻ làm cây tình của nàng nở đoá đầu tiên, là ta.”
… Rùng cả mình. Nhưng đời người đâu được mấy lần sến sẩm như thế, dù chàng là cậu nhóc kiêu ngạo, hay là đại tướng quân đen tối, tôi đều đã định sẽ yêu chàng đến mức chết đi sống lại thê thảm vô cùng.
Tôi gả chồng.
Không gả trong thế kỉ 21 đầy nhiệt huyết phóng khoáng, mà là ở triều Đại Minh cực kì bảo thủ.
Tôi nghĩ rồi, chuyện đến nước này, tất cả chỉ tại cái cô bác sĩ tự tử vì tình kia thôi. Sau khi nên cơ sự, tôi chỉ biết ngây ra như phỗng. Đến tận đêm trước ngày xuất giá, tôi mới chợt bừng tỉnh phát hiện mình đã vượt thời gian!
Tôi đúng là xui tận mạng, tại sao lại vượt thời gian đi gả cho một ngụy Shota lòng xuân phơi phới, mình còn bị ăn sạch sành sanh cơ chứ?
Khi chàng cười, tôi liền cảm thấy vô cùng đáng yêu, sáng sủa rạng rỡ, chiếu rọi cuộc đời tôi. Sao tôi lại đụng phải một kẻ dễ thù dai đến thiên trường địa cửu vậy nhỉ?! Bao bì và nội dung không phù hợp với nhau, tôi có thể yêu cầu trả hàng được không…?
_____________________________________________________
Man Cô nhi hay là Thái Cô nhi.
Bộ này lâu lắm rồi, mình thấy nhiều lần, nhưng chưa có dịp đọc.
Nếu bạn đang tìm một truyện cổ đại, nam khuyết, nhẹ nhàng, hài hước nhưng không kém phần sâu sắc đầy ý nghĩa thì wow… Bạn tìm đúng chỗ rồi.
Mời bạn nhanh chóng đào hố liền.
Mở đầu mình thấy tác giả viết khá hợp với gu mình, cái kiểu dùng giọng văn hài hước để kể lại câu chuyện bi thương là chọt ngay gu điểm của mình luôn.
Đọc trong đêm mà mình cười như dại, thề luôn là tác giả chọt trúng manh điểm và tiếu điểm của tui rồi mẹ ơi, cái cách nữ chính chọc cười chàng tướng công shota của mình khiến lòng tui ngứa ngáy chết đi được.
Chị nữ là Ngô An Bình, xuyên không về cổ đại thành Lâm Man Cô, chị này ở hiện đại bị bệnh tê liệt, từ đầu ngón chân lan tới cả người, sống 25 nhưng hơn nửa đời đều dính liền với giường bệnh, như mình đã nói, tác giả dùng giọng văn dí dỏm để kể lại câu chuyện buồn, nên dù biết là chuyện buồn nhưng mình cười như dại.
Mình là đứa lạc quan, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng tự vực mình dậy, nên mình hoàn toàn cuồng chị nữ chính. Chị tàn nhưng phế, cho dù nằm trên giường bệnh đau đớn chị vẫn không từ bỏ hy vọng, vẫn vui vẻ, vẫn có thể là một cô gái lạc quan, chị còn lan tỏa tinh thần này đến người yêu của chị.
Anh chồng Vương Tiên Tâm từ trên trời rơi xuống của nữ chính. Mình không phải fan shota như chị Man Cô mà sau truyện này chắc mình thành fan shota mất. Từ những dòng đầu tác giả miêu tả anh là tui đã chết đứ đừ rồi, sau khi hai vợ chồng thẳng thắng với nhau tui lại xỉu up xỉu down nữa.
Truyện xuyên không thường là sẽ giấu việc mình là linh hồn dị giới đi, nhưng với mình việc chia sẻ chuyện này với người yêu tin tưởng nhất là một loại tín nhiệm đặc thù dành cho một số người, thể hiện tình cảm đôi bên, và Tiên Tâm với Man Cô làm đều này rất tốt.
Tình cảm họ dành cho nhau khiến mình cảm thấy sâu sắc cùng cực, cho dù ban đầu chỉ là đồng cảm nhưng chính sự đồng cảm đó mới là thứ quý hiếm khó có được.
Cảnh cuối truyện, Tiên Tâm vì chuyện sinh nở của Man Cô mà có hành động đó khiến mình rất cảm động, tuy không viết tường tận nhưng đối với mình vẫn luôn là khung cảnh cảm động lòng người
Một Vương gia rất bình tĩnh. Đây là nhận xét của nữ chính, cô hy vọng vào Vương gia làm sâu gạo, nhưng rốt cuộc lại rớt vào ổ kiến lửa.
Vương gia ba anh em hài hòa thắm thiết, gia đình cha mẹ đều mất, chị dâu làm đương gia, chị dâu thứ là nhược nữ, chỉ có Man Cô hoạt bát như thả một cục đường vào tổ kiến, mọi người đều bâu vào cô.
Khi cô kể chuyện lạ cho phu quân nghe mà cả cái nhà họ Vương chụm đầu đi nghe lén làm mình cười ngang ngược =))) Thêm cái tính chị Man Cô rất là ác tâm, mỗi trước khi vào bàn ăn cơm, chị sẽ dùng cái lưỡi bảy thước của mình kể 7749 kiểu món ăn ngon được xào nấu kiểu gì, khiến dân chúng xung quanh cộng thêm ông chồng rơi rớt phải rung người, giật mắt, bao tử đau đau rồi mới bắt đầu ăn.
Một nét đặc biệt là hai vợ chồng nghệ thuật này khi yêu đúng chất trẻ con ấy, cứ thích hát hò ngắm hoa ngắm cảnh với nhau.
Một áng văn nhẹ nhàng như cơn mưa đầu mùa, thoải mái và cực kỳ nồng đậm tình người, không có đấu đá gia đình, không có tranh giành tình cảm, không có xa hoa mỹ lệ, chỉ tình yêu của hai mảnh khuyết được ghép lại với nhau, cho dù chênh lệch thời không họ vẫn đến bên nhau, người có tình sẽ nên quyến thuộc.
Mình nghe nói đây là những quyển đầu tay của tác giả nhưng mình thấy tác giả đã viết rất tốt, đôi khi những thứ càng đơn giản càng khó quên.
Nhà edit mình đọc cũng rất có tâm, edit mượt mà, mình cũng thích cách xưng hô mà nhà làm nữa, do bà Ngô An Bình nói rất nhiều thứ ở hiện đại nên phải chú thích rất nhiều, mình cũng là editor nên mình hiểu, việc edit đã khiến mình lười lắm rồi còn phải search nhiều thông như thế quả là một cái tâm to bự.
À sau này khi Man Cô có thai sinh được một đôi long phượng, tác giả có viết bộ về con gái Man Cô tên là Phù Cừ, nếu có thể mình hy vọng mọi người đọc Phù Cừ trước Man Cô nhé, cho đỡ thất vọng. (=))) Cá nhân mình đã đọc bộ Phù Cừ rồi và theo đánh giá thì bộ đó cũng không tệ, chỉ là đã đọc bộ hay hơn nên mình không thích bằng, thế nên truyền kinh nghiệm lại cho mng là nên đọc Phù Cừ trước :))).
Hi vọng mọi người có thể có những khoảng thời gian vui vẻ với câu chuyện này.
***
Review bởi: Thương Hoài Hoài từ Hội Nhiều Chữ
---
Bộ này mình đọc cũng khá lâu rồi, dù đã đọc lướt lại trước khi review nhưng nếu có gì sai sót thì xin bỏ qua cho.
Mong rằng không ai vì gộp chung truyện này vào nhóm mì ăn liền 10 chương mà bỏ qua nó, hay hơn nhiều lắm ấy.
Nữ chính kiếp trước bị liệt, mấy năm dài phải sống trong bệnh viện. Đột nhiên một ngày xui rủi xuyên về quá khứ, trở thành Lâm Thái Nhi, tỉnh lại thì bất ngờ 2 lượt: phát hiện thân thể hiện tại khoẻ mạnh và sắp phải lấy chồng.
Đối tượng là tam thiếu gia họ Vương, trùng hợp làm sao hoàn cảnh lại khá giống Thái Nhi lúc trước, thân thể ốm yếu và bị cưa mất một chân. Do thương cho hoàn cảnh của Vương Tiên Tâm và quý mến sự hiền lành, ngây thơ ở chàng mà Thái Nhi một lòng chăm sóc, quan tâm đến chồng. Trước sự ân cần đó, Tiên Tâm đáng yêu không có khả năng chống cự, thế là nâng lên một level dễ thương mới - Tiên Tâm chung tình, dịu dàng lại còn thèm ăn thịt.
Truyện rất nhẹ nhàng, không tiểu tam hay cẩu huyết. Thái cô nhi được nữ chính kể, xưng "ta", 10 chương ngắn gần nửa là lời lảm nhảm của nữ chính, những câu chuyện vui chẳng mấy buồn cười (có thể vì bản edit không lột tả được chăng?), những câu bông đùa không thú vị, nhưng đem đến hương vị rất riêng, một sự ngọt ngào giản dị, cũng đem đến hạnh phúc cho cuộc đời buồn tẻ của Tiên Tâm.
"Luận về ân nghĩa phu thê, tình thâm nghĩa trọng, lại nói tình yêu nam nữ, đâu chỉ có sớm nở tối tàn? Vi thần tự nghĩ, cả đời cũng không thể hồi báo hết thâm tình trọng nghĩa của chuyết kinh"
Mình bắt đầu thích Hồ Điệp Seba từ truyện này, hợp khẩu vị mình lắm, nhẹ nhàng, có điểm nhấn, vừa đọc vừa cười tủm tỉm vì cứ thấy vui vui.
Nhân đây đề cử luôn một đoản có nam chính tàn tật nữa, nhưng nặng hơn, người này bị mất cả hai chân, rất thê thảm, nữ chính là người hầu, là NHỊ GIA NHÀ TA.
Đọc xong buồn tênh, vì truyện hay thế mà ngẳn ngủn, chẳng thoả mãn tí nào.
***
Review:
Man Cô Nhi của Hồ Điệp Seba là một tác phẩm cảm động, thấm đượm tình người và sự thấu hiểu.
Câu chuyện bắt đầu khi cô gái Ngô An Bình bị liệt nửa người xuyên không về triều Đại Minh do một biến cố. Cô trở thành Lâm Man Cô hay Man Cô Nhi, được hứa gả cho Tam công tử Vương Tiên Tâm của nhà họ Vương ở Giang Tô để xung hỉ. Lý do xung hỉ là vì chàng bị bệnh nặng, phải cưa một bên chân, mạng sống đang chấp chới khó giữ. Họ kết hôn với nhau, cô làm quen và thương cảm với chàng vì cô cũng là một người mắc bệnh rất lâu. Từ ấy về sau, họ sống bên nhau, cô chăm sóc chàng, chàng che chở cô. Hai người sống vì nhau, thương yêu nhau, không thể tách rời.
Nữ chính Ngô An Bình là một cô gái mạnh mẽ, yêu đời, có sự kiên cường và nhẫn nại rất đáng khâm phục. Ở kiếp trước, ngay cả trong hoàn cảnh hiểm nghèo, bị bạo bệnh giày vò, cô vẫn giữ được sự lạc quan của mình. Khi được sống lại với cơ thể khỏe mạnh, cô càng quý trọng sức khỏe mình. Cô thương cảm với Tam công tử, ở bên chàng, an ủi chàng khi chàng đau, dỗ dành để chàng ăn, chọc cho chàng cười. Kể từ lúc yêu chàng, cô luôn nỗ lực hết mình vì chàng, yêu chàng sâu đậm, mong chàng được hạnh phúc. Cô cũng là một cô gái hiểu biết, biết mình biết ta, hiểu chồng, luôn ủng hộ chồng.
Nam chính Vương Tiên Tâm là một người có số phận đáng thương. Chàng tài hoa, ưu nhã, nhưng từ nhỏ đã mang bệnh. Ngay khi gặp công danh thì chàng gặp tai nạn, phải cắt một bên chân mới cứu được mạng mình. Nằm trong phòng bệnh cả đời, nhưng chàng vẫn dịu dàng, lễ độ, thuần khiết, sáng trong. Chàng nhận ra ngay từ giây phút đầu người vợ của mình không phải là Man Cô Nhi trước đây. Trước sự dịu dàng, săn sóc của cô, chàng yêu cô, hứa hẹn cả đời vì cô. Chàng đi thi lấy công danh để cô được nở mày nở mặt, chàng lo lắng không để cô theo cùng, chàng giấu diếm nỗi đau để cô không phải sầu. Chàng chỉ hát cho cô nghe, dù trái lệnh vua chàng cũng không sờn.
Đây là một câu chuyện ngắn, bình dị, không cua gắt, không có người thứ hai ba bốn. Xuyên suốt toàn truyện chỉ là cuộc sống của hai vợ chồng, từ khi họ mới gặp nhau đến lúc họ có con, sống đời giản dị. Tác giả Hồ Điệp Seba rất hay viết những câu chuyện mà nam nữ chính dốc lòng vì nhau, yêu nhau sâu sắc, nên truyện của chị bao giờ cũng rất tình cảm, xúc động. Man Cô Nhi có cách xử lý các tình huống xuyên không khá thực tế khi nữ chính phải học ngôn ngữ, chỉ hiểu chữ viết (vì người Đài Loan dùng chữ phồn thể), cô cũng không mưu đồ cao xa mà sống hợp theo quy củ của thời đại, chỉ chăm lo vun vén cho chồng. Nam chính cũng không phải là soái ca tuyệt sắc, chàng chỉ là một người có khuôn mặt bình thường, còn thiếu một bên chân. Tác phẩm cài cắm khá nhiều các loại hình nghệ thuật thời cổ của Trung Quốc, với nhiều điển tích, điển cố, thơ ca, nhạc họa. Nhưng lối viết của chị không đượm buồn mà vẫn mang màu sắc tươi sáng, hài hước nhờ góc nhìn của nữ chính Ngô An Bình tinh quái, thông minh.
Man Cô Nhi được Hồ Điệp Seba nói là tác phẩm ngọt ngào nhất mà chị từng viết. Và quả đúng là như vậy, câu chuyện này thấm đẫm tình yêu đôi lứa, tình người thấu hiểu. Giá như trên đời chúng ta cũng gặp người dốc lòng vì ta như thế, và ta cũng dốc lòng vì họ như vậy. Man Cô Nhi là một bức tranh thủy mặc đẹp, yên bình, tươi mát. Dưới màn mưa bụi Giang Nam, chàng ôm vai nàng, họ chậm rãi bước đi, hoa nhài rơi rụng, hương theo mãi chẳng rời.
6:27 PM, 22/06/2020.
AlanFoxBT4C
Mời các bạn đón đọc Thái Cô Nhi (Man Cô nhi) của tác giả Hồ Điệp Seba.