Tác phẩm: Ngược Ngẫu.
Tác giả: Hồ Ly Đại Quân.
Thể loại: Tình hữu độc chung, ngược luyến tình thâm, cường thủ hào đoạt, cung đình tranh đấu.
Nhân vật chính: Vu Lạc Vũ x Bùi Ngọc Nhi | Phối giác: Khôn Bát, Niệm Tuyết….
Tình trạng: Raw 97 chương (Hoàn)
Editor: Cinnie
Văn án:
4 năm trước, nàng 16 tuổi, là trưởng công chúa của Đại Vu Quốc hùng mạnh.
4 năm trước, nàng 12 tuổi, là tiên tử tự do tự tại trong núi rừng bao la.
Âm kém dương sai, làm cho trưởng công chúa vô tình gặp được tiên tử. Cũng lại 'nhớ kỹ' vị tiên tử trong rừng này. Một đoạn nghiệt duyên cứ như vậy bắt đầu.
"Tiểu nha đầu này cũng dám đánh trưởng công chúa của Đại Vu."
4 năm sau, phong vân đột biến, trưởng công chúa xưa kia nay đã trở thành người đứng đầu Đại Vu - Nữ Đế.
4 năm sau, học hữu sở thành*, tiên tử trong rừng ngày xưa bây giờ chuẩn bị hành tẩu giang hồ, du ngoạn nhân gian.
Nhưng lần thứ hai gặp lại nhau, lại làm cho tiên tử trong rừng chớp mắt trở thành chim hoàng yến trong tay Nữ đế Vu Quốc.
Vận mệnh an bài, trốn cũng không thoát. Nàng nên chống lại hay là lựa chọn thuận theo đây?
Vu Lạc Vũ nói: "Cô vương là vua của Đại Vu, cho nên ngươi sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của cô vương đâu. Ngoan ngoãn ở lại bên cạnh cô vương, làm một con rối nghe lời đi!
(* Học tập thành tài, hoàn thành việc học tập, rèn luyện)
***
Đại Vu năm Vĩnh Đế thứ mười sáu, đất nước mưa thuận gió hòa, phồn vinh hưng thịnh, dân chúng an cư lạc nghiệp, cơm áo không lo. Sở dĩ đất nước thái bình thịnh thế như vậy là vì Đại Vu có một triều đại minh quân luôn giữ mình trong sạch, yêu dân như con, đức long vọng trọng!
Vĩnh Đế đăng cơ năm hai mươi tuổi, sau khi đăng cơ, đạo thánh chỉ đầu tiên ngài truyền xuống đó là phế trừ lục cung! Từ đó chỉ sủng hạnh một người là Hách Liên hoàng hậu, mà Hách Liên hoàng hậu cũng không chịu thua kém, trong năm Vĩnh Đế thứ nhất đã hạ sinh một đôi long phượng. Lúc này trên bầu trời mưa rền sấm vũ, mà trong cung lại vô cùng vui mừng, Vĩnh Đế vô cùng cao hứng và biết ơn trời cao đã ban thưởng cho ngài một đôi nhi - nữ, vì thế liền ban tên là Lạc Lôi và Lạc Vũ. Đồng thời lập trưởng tử Vu Lạc Lôi làm Đông Cung Thái tử.
Chớp mắt, mười sáu năm trôi qua, hai hài tử mới ngày nào còn mặc cưỡng bảo* bập bẹ tập nói mà nay đều đã trổ mã trưởng thành. Lạc Lôi đọc đủ thứ thi thư, mi thanh mục tú. Lạc Vũ lại càng tuyệt đại giai nhân, khuynh quốc khuynh thành.
(*Tã lót.)
Có được hai trân bảo thế gian như vậy, Vĩnh Đế lại càng thêm yêu thương, sủng ái. Tuy là một nam một nữ, nhưng Vĩnh Đế cũng không thiên vị bên nào, đều dạy cho cả hai đạo trị quốc. Trong lòng hắn, nữ tử cũng có thể đọc đủ thứ thi thư, học rộng tài cao, được vạn dân kính ngưỡng.
Vĩnh Đế thường xuyên cùng Lạc Vũ chơi đùa, cũng thường xuyên ôm Lạc Vũ cảm thán nếu Vũ nhi là nam tử thì thật tốt, phụ hoàng nhất định sẽ đem ngôi vị thái tử truyền cho con. Lạc Vũ rất thông minh, từ nhỏ chính là một tiểu quỷ tinh ranh, lớn lên lại thông kim bác cổ[*], đọc sách nhớ chữ cũng không kém chút nào so với Lạc Lôi, thậm chí càng lớn lại càng hơn hẳn Lạc Lôi. Mà điều quan trọng nhất đó là, Lạc Lôi là người ôn hòa nhã nhặn, nếu là thái bình thịnh thế, hắn nhất định sẽ là một hoàng đế tốt, yêu dân như con, nhưng nếu như có chuyện. Lãnh binh đánh giặc, hắn cũng không nhất định có thể làm được. Nhưng Lạc Vũ thì khác, nàng học là để dùng, học đi với hành, anh minh quyết đoán, dám nghĩ dám làm. Đối với thánh hiền minh quân mà nói, trong lòng Vĩnh Đế vẫn là tính cách của Lạc Vũ phù hợp hơn.
[*] Thông hiểu mọi chuyện từ xưa đến nay.
Lúc nhỏ Lạc Vũ không hiểu chuyện, mỗi lần như vậy nàng luôn ầm ĩ la hét để phụ hoàng chơi đùa cùng nàng, đến khi Lạc Vũ dần dần hiểu chuyện một chút, mỗi lúc như thế nàng lại sẽ lôi kéo phụ hoàng hỏi hắn vì sao, mà Vĩnh Đế cũng chỉ là cười cười không nói. Đến khi lớn, Lạc Vũ đã hiểu vì sao khi đó Vĩnh Đế lại nói như vậy, sau này khi Vĩnh Đế nói lại vấn đề đó cùng nàng, nàng đã nói rằng 'Nhi thần nhất định sẽ ở bên cạnh Thái tử ca ca để giúp hắn.' Lúc này Vĩnh Đế lại cười ha ha, sau đó nắm lấy cái mũi Lạc Vũ, cưng chìu nói 'Công chúa của bản vương từ nhỏ chính là tiểu quỷ tinh ranh.'
Vu Lạc Vũ đúng là một cái tiểu quỷ, từ nhỏ đã thông minh dị thường, cổ linh tinh quái*. Khi có mặt Vĩnh Đế thì nàng nhu thuận văn tĩnh, hoạt bát đáng yêu, đến khi không có Vĩnh Đế, nàng liền bắt đầu lộ ra bản tính nghịch ngợm phá phách, thay đổi nghiêng trời lệch đất. Hôm nay trêu đùa tiểu cung nữ, ngày mai lại ức hiếp tiểu thái giám. Thế nhưng lại cố tình ai trong hoàng cung này cũng đều đối với nàng vô cùng nuông chiều dung túng. Và ngoại trừ phụ hoàng, mẫu hậu cùng Thái tử ca ca ra thì bất luận kẻ nào nàng cũng không để vào mắt.
(*Khéo léo, ranh mãnh.)
Mà nói cho cùng, Vu Lạc Vũ là công chúa của Đại Vu quốc, ai có thể dám bất kính với nàng? Ngay cả Hoàng đế Đại Vu quốc cũng đều sủng nàng như hòn ngọc thì ai dám bất kính với nàng đây? !
Lại là một ngày thời tiết đẹp, quang minh chiếu rọi, Lạc Lôi đã hoàn thành tảo khóa*, trong lúc rảnh rỗi nên muốn đi xem Lạc Vũ đang làm gì, nhưng vừa đi đến trước tẩm cung của Lạc Vũ đã phải dừng bước, từ ngay cửa lớn đã có thể nghe thấy âm thanh Lạc Vũ giáo huấn hạ nhân, thât sự là làm người ta xấu hổ, Vu Lạc Lôi thở dài, làm sao còn có bộ dáng công chúa tiểu thư khuê các đây.
(*Lớp học buổi sáng.)
"Lại có chuyện gì vậy?" Vu Lạc Lôi vừa tiến vào trong viện đã thấy nô tài quỳ đầy phía dưới, đây rốt cuộc là đã có chuyện gì mà chọc giận Vũ công chúa nổi giận như vậy.
"Thái tử ca ca!" Vu Lạc Vũ nghe thấy thanh âm ca ca của mình lập tức thay đổi như lật giấy, chuyển sang vui mừng, cười hì hì chạy đến bên người Lạc Lôi, lôi kéo cánh tay của hắn bắt đầu làm nũng.
"Tiểu công chúa lại làm sao vậy? Là ai lại chọc ngươi mất hứng?" Vu Lạc Lôi kiên nhẫn hỏi, tiểu tổ tông nhà hắn a, cả ngày chỉ cần một chút chuyện gì đó cũng có thể làm ầm ĩ cả lên, một chút cũng không làm cho hắn đỡ lo.
"Bọn họ không bắt lại được Khúc Khúc của ta." Vu Lạc Vũ vô cùng ủy khuất, Khúc Khúc chạy mất mà bọn nô tài vô dụng này lại có thể không bắt được, hừ!
"…." Vu Lạc Lôi không nói gì, hắn nên nói cái gì bây giờ, đều đã mười sáu tuổi rồi, lại thông minh lạnh lợi như vậy, tại sao mỗi ngày chỉ biết chơi đùa không vậy.
Vũ Lạc Vũ vừa nhìn thấy bộ dáng 'chỉ tiếc rèn sắt không thành thép' của ca ca mình thì đã biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, vội vàng giải thích: "Ôi chao, bản công chúa là công chúa, lại không cần trị quốc bình thiên hạ, HUỐNG HỒ a!" Vu Lạc Vũ hết sức nhấn mạnh hai chữ 'Huống hồ', ý nói nó vô cùng quan trọng. "Huống hồ, Khúc Khúc kia là của bản công chúa! Không có lệnh của bản công chúa mà nó lại dám đào tẩu, bản công chúa bắt nó trở về nhất định sẽ đem nó phanh thây! Hừ." Đồ vật của bản chúa, dù chết cũng nhất định sẽ không để nó chạy thoát!
"…." Lần thứ hai không nói gì, Lạc Lôi thật sự là phục tiểu muội muội của hắn, Khúc Khúc chẳng qua chỉ là côn trùng, làm sao sẽ biết nó là đồ vật của ngươi. Xem ra phụ hoàng thật sự là nuông chiều Lạc Vũ đến hư rồi. Dục vọng chiếm hữu thật sự quá mạnh làm cho người ta không lời nào để nói, chỉ cần là thuộc sở hữu của nàng, muốn rời khỏi nàng cũng chỉ có đường chết.
======== ======== ======== ======= ========
Đào hồng Liễu lục* giữa núi rừng, hồ điệp vờn quanh, là ai đang nhẹ nhàng cất lên điệu vũ?
(*Một thành ngữ tả cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp.)
Bạch sam như tuyết, tóc mây xòa má da thơm má*. Tinh tế nhìn lại, rõ ràng người đang múa kia chính là một tiểu cô nương khoản chừng mười hai tuổi, còn bé mà đã có dáng dấp của một cái mỹ nhân rồi, nếu như trưởng thành không biết còn tuyệt mỹ đến thế nào đây?
(*Nguyên gốc là 'Mấn vân dục độ hương tai tuyết': Là một câu thơ trong bài Bồ Tát Man của Ôn Đình Quân.)
Tiểu cô nương múa xong một khúc, liền hoạt bát chạy tới bên cạnh, thì ra bên cạnh còn có một lão nhân đang ngồi uống rượu một mình. "Sư phụ, sư phụ, Ngọc Nhi nhảy có đẹp không?" Ngọc Nhi hết sức cao hứng chạy đến bên cạnh lão nhân, vẻ mặt chờ mong, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
"Ha ha…Ngọc Nhi nhảy rất đẹp, cực kỳ đẹp. Vi sư rất thích." Vẻ mặt lão nhân đỏ bừng, xem ra là uống nhiều quá rồi, lời nói cũng mơ hồ không rõ, thân thể lung lay không ngừng.
Vậy Ngọc Nhi làm cho sư phụ vui vẻ, sư phụ cũng để cho Ngọc Nhi xuống núi chơi một chút, được không?" Ngọc Nhi hai mắt tỏa sáng, sư phụ quả thật là uống nhiều rồi, thân thể cũng không ổn định, xem ra kế hoạch của mình hôm nay lại sắp sửa thực hiện được rồi, lại có thể xuống núi đi chơi, hắc hắc.
"Cái tiểu nha đầu ngươi a!" Lão nhân say khước lấy tay chỉ chỉ vào cái đầu nhỏ của Ngọc Nhi, ngươi tính toán cái gì vi sư còn không biết sao. "Đi đi, về sớm một chút." Lão nhân cười ha hả nói, bỏ đi bỏ đi, ai bảo mình uống rượu của tiểu nha đầu này, xem tiểu nha đầu này múa chứ?
"Hắc hắc, sư phụ thật tốt."
Ngọc Nhi nói xong, tười hì hì xoay người nhảy lên không trung, cứ thế bay đi!
A! Không thể tưởng tượng được, tiểu mỹ nhân lại là người mang tuyệt kỷ, thật sự là không được rồi.
Bay đến chân núi, Ngọc Nhi liền đi đến cây đại thụ bên cạnh, cẩn thận nhìn ngó bốn bề vắng lặng xung quanh, lúc này mới lên tiếng hô lên: "Tiểu Hổ ca ca!"
Ngọc Nhi vừa dứt tiếng, từ trong rừng bỗng chốc vèo một cái xuất hiện một cái đầu. "Muội rốt cuộc cũng đến rồi, ta còn tưởng rằng muội sẽ không đến chứ." Tiểu Hổ biểu môi bất mãn, từ trong rừng cây đi ra, bản thân ở đây đợi nàng cả buổi, chân đều đau hết cả rồi.
"Hắc hắc, dụ dỗ sư phụ cả buổi, hắn mới để cho ta xuống núi." Ngọc Nhi vội vàng cười hì hì giải thích, hôm nay là mình không đúng, làm cho tiểu Hổ ca ca đợi lâu như vậy, đều tại sư phụ hết, đáng ghét, đáng ghét! "Tiểu Hổ ca ca, ta mang huynh đi tới chỗ này, rất đẹp đấy." Ngọc Nhi tự hào nói, chỗ này là do mình trong lúc vô ý phát hiện được, thanh sơn lục thủy, mỹ lệ vô cùng.
"A? Lại phải bay sao?" Tiểu Hổ có chút sợ, lần trước Ngọc Nhi mang mình bay đi, đã dọc mình sợ chết khiếp.
"Gần đây này, không xa đâu, chúng ta đi bộ là được rồi!" Dứt lời, Ngọc Nhi liền kéo tay Tiểu Hổ đi đến nơi đó.
Tay bị Ngọc Nhi kéo lấy, Tiểu Hổ kìm lòng không được liền đỏ mặt, Ngọc Nhi vẫn còn là một tiểu nữ hài, vẫn chưa hiểu rõ một vài chuyện loạn thất bát tao này nọ, nhưng Tiểu Hổ thì khác, hắn so với Ngọc Nhi lớn hơn hai tuổi, tâm tính đã bắt đầu trưởng thành, tối thiểu cũng đã biết một chút chuyện nam nữ. Ngọc Nhi lớn lên xinh đẹp như vậy, Tiểu Hổ giữa lúc mờ mịt cảm thấy được mình không phải là thích Ngọc Nhi đấy chứ? Bởi vì mình luôn thích cùng Ngọc Nhi chơi đùa, có thứ gì tốt cũng luôn muốn đem hết cho Ngọc Nhi.
"Hai ngày nữa chính là lễ thất tịch, Ngọc Nhi chúng ta đi chùa thắp hương được không?" Tiểu Hổ cao hứng hỏi ý Ngọc Nhi, đêm thất tịch nhất định có rất nhiều người, còn có rất nhiều trò chơi, Ngọc Nhi nhất định sẽ thích.
"Đó là cái gì? Có gì chơi không?" Ngọc Nhi tất nhiên không biết mấy thứ này, từ nhỏ nàng đã sống cùng sư phụ ở giữa núi rừng, thỉnh thoảng mới xuống núi tìm một chút vật phẩm thiết yếu.
"Có a, có a! Đến lúc đó ngươi nhất định sẽ thích."
"Được lắm, ta nhất định sẽ đi. Huynh hãy ở chỗ cũ chờ ta." Vừa nghe có thể chơi đùa, Ngọc Nhi lập tức phấn chấn hẳn lên. Chỉ cần có chổ chơi đùa, làm sao có thể thiếu Bùi Ngọc Nhi mình chứ?
Từ nhỏ đã sống trong núi rừng, cuộc sống của Bùi Ngọc Nhi trôi qua vô câu vô thúc*, khát vọng lớn nhất của nàng chính là nhanh chóng lớn lên, sau đó tự mình phiêu bạt giang hồ, du ngoạn nhân gian, đi khắp mọi nơi, đi đến những nơi vui chơi thú vị trên khắp giang hồ.
(*Tự do thoải mái, không có gì câu nệ, lo lắng.)
"Ừ!"Tiểu Hổ nhanh chóng gật đầu, hắn cũng thực cao hứng, mỗi lần chỉ cần được chơi vui, Ngọc Nhi liền cười hì hì, thấy Ngọc Nhi vui vẻ hắn cũng không hiểu sao bản thân mình cũng vui vẻ theo, thật sự là loại cảm giác kỳ quái.
Trong lúc trò chuyện, Ngọc Nhi đã mang Tiểu Hổ đến nơi. Nơi này quả thực quá đẹp, trong lòng Tiểu Hổ không ngừng cảm thán, đại thụ cành lá xum xuê tươi tốt, nước suối trong veo thấy đáy, trong khe suối từng đàn cá tung tăng tự do bơi lội, không khí thoang thoảng hương hoa. Thật làm cho lòng người thanh thản, thoải mái. Cùng Ngọc Nhi nằm trên mặt cỏ, Tiểu Hổ cảm thấy trong lòng hết thảy đều yên tĩnh lại.
"Ngọc Nhi, sau khi lớn lên muội muốn làm gì?" Tiểu Hổ mở miệng hỏi, trong lòng hắn cũng không biết bị sao nữa, thường xuyên nghĩ lớn lên sẽ cưới Ngọc Nhi làm vợ.
"Du ngoạn nhân gian." Không chút nghĩ ngợi, Bùi Ngọc Nhi liền mở miệng trả lời, đó chính là giấc mộng từ nhỏ của nàng.
"Du ngoạn nhân gian?" Tiểu Hổ thì thào tự nói, tại sao nàng lại có ý nghĩ này? "Chẳng lẽ muội không nghĩ sẽ giúp chồng dạy con?" Mẫu thân không phải đã nói, nữ tử đều phải làm như vậy sao?
"Tầm thường quá!" Bùi Ngọc Nhi xem thường nói, nàng không thích nhất chính là bị trói buộc, tự do tự tại tốt hơn, muốn đi đâu thì đi, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Dứt khoát như thế sao? Ai, Tiểu Hổ thở dài, Đan Tiểu Hổ a Đan Tiểu Hổ, ngươi còn vọng tưởng muốn cưới Ngọc Nhi làm vợ sao, tâm tư người ta căn bản không để trên phương diện này, nhưng du ngoạn nhân gian, đây lại là cái ý niệm gì chứ?
Mời các bạn đón đọc Ngược Ngẫu của tác giả Hồ Ly Đại Quân.