Cuốn sách là tập hợp những câu chuyện cuộc sống thường ngày của Hạt Tiêu cùng gia đình và bạn bè. Ở đây Hạt Tiêu và các bạn chơi đủ các trò trên trời dưới biển như: Xây lâu đài, trèo cây, vẽ tranh, đọc truyện, viết thư, ca hát, diễ kịch… thậm chí cả đuổi cò hay đo vận tốc của kiến. Bọn trẻ nhìn thế giới đang bày ra trước mắt như hàng loạt những trò chơi đầy thú vị. Vậy nên chúng chỉ cần làm một việc đơn giản, đó là tận hưởng hết mình.
Đánh giá từ tác giả Rosie Nguyễn về cuốn sách “Cô bé Hạt Tiêu”
“Dạo chơi trong thế giới của Hạt Tiêu, tôi thấy mình lại quay trở về là cô bé con thơ trẻ, cười khúc khích với những chuyện mà người lớn không thể hiểu được là có cái gì để buồn cười, được thỏa thích chạy nhảy, vui đùa, tưởng tượng. Tôi luôn tin rằng, dù ở lứa tuổi nào, thì người ta vẫn luôn nên nuôi dưỡng những phần hồn nhiên trong trẻo nơi mình, luôn dành một không gian riêng tư cho đứa trẻ bên trong. Và Hạt Tiêu giúp tôi mở ra cái không gian trân quý như thế.”
***
Tinh thần Hạt Tiêu đã đến với tôi như một điều kỳ diệu trong chuỗi ngày tôi rất hoang mang với cuộc sống của chính mình. Tôi vẫn nhớ cảm giác không hiểu tại sao mình phải ở đây làm những điều bản thân không hề yêu thích chỉ vì người khác nói rằng nó rất quan trọng. Lúc đó, tôi chỉ ao ước mình được tự do vui chơi như một đứa bé, không phải mang theo bất kỳ gánh nặng định kiến nào. Thế rồi tinh thần Hạt Tiêu xuất hiện đầy rạng rỡ, đưa tôi vào thế giới trẻ thơ trong trẻo. Lúc đầu, tôi chỉ biết đây là nơi mình có thể dùng để trốn tránh thực tại. Nhưng về sau tôi nhận ra rằng mình có thể sống thực tại này theo ý muốn.
Tôi gọi nơi Hạt Tiêu sinh sống là khu phố Lan Man Mông Lung. Ở đây, mọi ranh giới đều được xóa nhòa, những thái cực đối lập được gặp nhau trong sự hòa ái. Điều này được thể hiện qua văn hóa Đông – Tây kết hợp, con người, động vật dùng chung một ngôn ngữ, thậm chí giấc mơ và đời thực cũng lẫn lộn hết cả. Thật sự thế giới mà Hạt Tiêu sống là một mớ hỗn độn thứ thiệt! Đó là lý do tại sao các nhân vật trong cuốn truyện này mang những cái tên thật kỳ lạ như Sandy Chập-Mạch-Số Một hay Jonathan Hoa, những đứa trẻ vừa có Tết Trung thu vừa có Giáng sinh vui vẻ, còn truyện Người đẹp và quái vật thì dễ dàng được trộn lẫn với truyện Công chúa Lọ Lem vậy. Một thế giới đa sắc màu đã chảy qua ngòi bút của tôi với nhân vật chính là cô bé Hạt Tiêu chín tuổi – người tự nhận là siêu nhân với một tuyệt chiêu trở thành chính mình một cách trọn vẹn nhất. Thật tình ở khu phố Lan Man Mông Lung này, chín tuổi và chín mươi tuổi cũng chẳng khác nhau là mấy!
Cuốn sách là tập hợp những câu chuyện cuộc sống thường ngày của Hạt Tiêu cùng gia đình và bè bạn. Dù thế giới của nàng có hỗn độn ra sao đi chăng nữa thì cô bé vẫn bộc lộ con người mình một cách rất tự do như bất kỳ đứa trẻ nào khác. Ở đây, Hạt Tiêu và các bạn chơi đủ các trò trên trời dưới biển như: xây lâu đài, trèo cây, vẽ tranh, đọc truyện, viết thư, ca hát, diễn kịch, diễu hành, giải đố, trốn tìm, trồng rau, làm mũ, thậm chí cả đuổi cò hay đo vận tốc của kiến. Bọn trẻ nhìn thế giới đang bày ra trước mắt như hàng loạt những trò chơi đầy thú vị. Vậy nên chúng chỉ cần làm một việc đơn giản, đó là tận hưởng hết mình.
Hạt Tiêu đã chỉ cho tôi thấy rằng chúng ta đều đặc biệt theo cách của riêng mình. Khi rộng mở đón nhận sự khác biệt của bản thân, mỗi người sẽ trở nên hạnh phúc hơn và thế giới cũng trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Nói đến Cô bé Hạt Tiêu, tôi không thể không nói đến Triết Học Đường Phố. Những mẩu truyện đầu tiên về Hạt Tiêu chia sẻ trên forum Triết Học Đường Phố vào năm 2015 đã được các anh em đón nhận nhiệt tình (tôi bắt đầu chắp bút từ năm 2014). Đến giờ, tôi vẫn không quên niềm hạnh phúc ngày đó khi nhận được sự quan tâm chân thành của mọi người. Có một anh hỏi tôi rằng đã “hất cùn” khi viết truyện hả; có một anh khác thì bảo rằng chiều nghỉ làm thôi khỏi cần uống bia nữa, cứ vào forum đọc truyện Hạt Tiêu là đủ vui rồi.
Anh Nguyễn Hoàng Huy – founder Triết Học Đường Phố là một trong ba người đầu tiên đọc bản thảo hoàn chỉnh về Cô bé Hạt Tiêu vào năm 2016 và đã cho tôi những lời nhận xét quan trọng. Ngày đó, tôi không tự tin vào bản thân được như bây giờ. Đã không ít lần tôi có ý định từ bỏ Hạt Tiêu. Nếu không có sự ủng hộ của anh Huy và những người anh em Triết Học Đường Phố thì bản thảo Hạt Tiêu sẽ không bao giờ được hoàn thiện.
Gần đây, vào tháng 03/2018, tôi đã gặp anh Hoàng Huy và cùng anh trao đổi thêm về cuốn sách. Tôi giải thích các nhân vật trong truyện đại diện cho điều gì, thế là anh Huy đã gợi ý cho tôi thêm hàng loạt những nhân vật khác nữa (từ gã trai cụt chân đến cô nàng mắt cận, từ thanh niên chuyên cần đến bà già thừa cân), trong trường hợp tôi muốn viết thêm cuốn tryện Hạt Tiêu tiếp theo.
Có lẽ, không chỉ có tôi, mà còn rất nhiều những anh em yêu thích viết lách khác cũng đã được truyền lửa từ Triết Học Đường Phố. Ở nơi này, tôi trở nên tự tin với chính mình và được tưới tắm thêm nhiều những ý tưởng mới lạ. Thật tuyệt vời khi nhận ra rằng sự trưởng thành của tôi chịu ảnh hưởng rất nhiều từ Triết Học Đường Phố và đứa con tinh thần đầu tiên – Cô bé Hạt Tiêu cũng được ươm mầm từ nơi này.
Nhân dịp Cô bé Hạt Tiêu được xuất bản, tôi xin dành lời cảm ơn sâu sắc nhất đến anh Nguyễn Hoàng Huy cùng tất cả các anh em khác trong forum Triết Học Đường Phố ngày trước. Chúc Triết Học Đường Phố càng ngày phát triển và đón nhận được nhiều hơn sự yêu mến của mọi người. Tôi luôn tin rằng Triết Học Đường Phố xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất.
Thân ái,
Vũ Thanh Hòa
***
Mấy đứa trẻ đang chăm chú xem ti vi… Vì trong bộ phim hôm nay, một siêu anh hùng đã xuất hiện để giải cứu thế giới khỏi sự xâm chiếm của đội quân Muỗi Khổng Lồ. Siêu anh hùng đó là Ếch Ộp. Mấy đứa trẻ là Hạt Tiêu, Jonnathan Hoa và Sandy Chập-Mạch-Số-Một. Đội quân Muỗi Khổng Lồ là Ted, Bob, Mid, Sid, Thod, Led, Cad, Ned, Had, Jid,… Ôi, tôi thấy hơi mệt rồi! Mà hôm nay trời có vẻ âm u nhỉ? Các bạn ra đường nhớ mang theo ô, nếu không gặp mưa lại phải chạy nháo nhác lên đấy!
Giống ở trong phim kia kìa, tất cả mọi người đều kinh hoàng và sợ hãi khi nhìn thấy lũ muỗi ghê gớm ấy. Họ chạy nháo nhác và ngã chồng vào nhau. Chỉ có duy nhất anh Ếch Ộp là không hề sợ hãi, vì anh rất thích ăn muỗi, dù con muỗi đó có to hơn anh gấp trăm lần và có hàng trăm con muỗi như vậy. Với anh, đây đúng là thiên đường nơi trần thế.
Rất nhiều người đã bị đội quân muỗi bắt về kho để làm thức ăn dự trữ. Mọi người đều hy vọng anh Ếch Ộp sẽ trở thành anh hùng giải cứu họ khỏi cảnh nguy khốn. Bằng một cách tuyệt đỉnh nào đó, anh ấy đã giải cứu tất cả mọi người và bắt hết đội quân muỗi về kho làm thức ăn dự trữ.
Các bạn đừng hỏi cách đó là gì, vì đúng vào đoạn anh Ếch Ộp tung ra tuyệt chiêu thì tôi phải chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh để giải quyết việc gấp. Việc gấp đó là gì ấy à? Ôi, trời âm u quá kìa! Lần này mưa chắc đét rồi. Nhưng bọn trẻ chẳng quan tâm đến thời tiết đâu, vì xem xong phim, ba đứa chỉ quan tâm đến một điều duy nhất thôi. Đó là trở thành siêu anh hùng giải cứu thế giới. Cứu khỏi cái gì cũng được, miễn là cả thế giới mới oách!
“Tớ sẽ trở thành siêu nhân Nước Dừa!” Jonathan hào hứng. “Để khi mọi người khát, tớ sẽ biến những thứ ở gần họ thành nước dừa mát lạnh. Chiu chiu!”
“Hay lắm Jonathan a!” Sandy tiếp lời. “Còn khi mọi người đói, tớ sẽ biến những thứ ở gần họ thành bánh mì phết kem. Vì tớ sẽ trở thành siêu nhân Bánh Mì.”
“Còn tớ sẽ là siêu nhân biến hình, biến từ siêu nhân Nước Dừa thành siêu nhân Bánh Mì!” Hạt Tiêu mừng rỡ. “Vì tớ thích mê tài nghệ của cả hai cậu!”
“Ồ, không không!” Sandy phẩy phẩy tay. “Nếu như vậy thì cậu chỉ biến được từ mặt Jonathan thành mặt tớ thôi, chứ cậu chẳng tung ra được tuyệt chiêu riêng nào cả.”
Hạt Tiêu nghe thế thì gật đầu lia lịa ra điều tâm đắc lắm.
“Không được rồi Hạt Tiêu bé nhỏ”, Jonathan nói chen vào. “Nếu cậu biến được cả nước dừa và bánh mì phết kem thì chúng tớ còn làm gì ở đây nữa. Bọn mình phải khác nhau mới được.”
“Ồ, tớ thật ngốc quá!” Hạt Tiêu vỗ vỗ trán. “Vậy tớ là siêu nhân gì được nhỉ?”
Hạt Tiêu cố gắng suy nghĩ, càng nghĩ cô bé càng thấy bế tắc vì những nhân vật siêu khủng thì mọi người đã nhận hết rồi. Thế mới chán chứ!
Cả chiều hôm đó, Hạt Tiêu cứ đăm chiêu tìm đáp án xem mình sẽ trở thành siêu nhân gì. Hai người bạn thân thiết cũng đã gợi ý là cô bé có thể làm siêu nhân Bóng Đèn hay siêu nhân Chim Chích. Nhưng Hạt Tiêu không ưng ý lắm. Vì ông gì đó ở một đất nước xa xôi nào đó đã phát minh ra cái bóng đèn rồi thì ông ấy phải là siêu nhân Bóng Đèn chứ! Còn chim chích ư? Nó thì giúp được gì cho thế giới nào? Thậm chí Hạt Tiêu còn chưa thấy con chim chích bao giờ. Chẳng lẽ suốt đời không được làm anh hùng ư? Hạt Tiêu đã nghĩ như vậy và thấy phiền lòng ghê gớm.
Cô bé trở về nhà, nét mặt vô cùng thiểu não.
“Mẹ yêu quý ơi!” Cô bé nói với mẹ Sweet Sugar đang nấu ăn trong bếp. “Con làm siêu nhân gì bây giờ?”
Mẹ cô bé quay ra và ngạc nhiên những hai lần. Lần đầu tiên là vì sao mà Hạt Tiêu buồn thế. Lần thứ hai là vì câu hỏi kỳ lạ thốt ra từ miệng cô bé.
“Tại sao con muốn làm siêu nhân, Hạt Tiêu bé nhỏ?” Mẹ Sugar kéo con gái vào lòng.
“Vì con muốn giải cứu thế giới!” Hạt Tiêu đáp, giọng ủ dột.
“Vậy thế giới ấy có mẹ không?”
“Tất nhiên là có chứ ạ!” Cô bé nói, đôi mắt sáng lên.
“Vậy Hạt Tiêu sẽ làm gì khi mẹ mắc kẹt với những cánh cửa sổ và nền nhà đầy bụi?” Mẹ Sweet Sugar nhẹ nhàng nói.
“Dĩ nhiên là con sẽ lau thật sạch giúp mẹ rồi!” Hạt Tiêu nhanh nhảu đáp.
“Thế còn những khi mẹ bị đội quân Ốm Yếu bắt đi thì sao?”
“À, lúc đó con sẽ giải cứu mẹ giống như anh Ếch Ộp giải cứu thế giới khỏi đội quân Muỗi Khổng Lồ ấy!” Cô bé hào hứng.
“Nhưng mà…” Hạt Tiêu lại đăm chiêu. “Con muốn giải cứu cả thế giới cơ!”
“Con phải tự cứu mình trước đã, ong vàng ạ!” Mẹ Sweet Sugar đáp.
“Vậy con làm siêu nhân gì để có thể cứu được mình khỏi câu hỏi hóc búa là làm siêu nhân gì bây giờ?” Cô bé bắt đầu vò đầu bứt tai. “Ôi, chuyện này rắc rối quá mẹ ơi!”
Mẹ Sweet Sugar khẽ thơm lên má Hạt Tiêu rồi dịu dàng nói: “Cún yêu này, khi con còn bận lòng với câu hỏi sẽ là siêu nhân gì thì con sẽ không còn thời gian để trả thành siêu nhân gì được, ngoại trừ siêu nhân Bận Lòng. Con biết anh chàng này rất giỏi việc gì không?”
Hạt Tiêu lắc đầu ngơ ngác.
Mẹ Sweet Sugar mỉm cười: “Anh ta giỏi nhất việc gây ra hàng đống rắc rối cho thế giới!”
Nghe mẹ nói xong, Hạt Tiêu thấy nhẹ nhõm vô cùng, giống như có phép màu xua tan những đám mây che khuất mặt trời vây. Cô bé không hề muốn trở thành siêu nhân Bận Lòng chút nào.
Hạt Tiêu ôm chầm lấy mẹ và thốt lên: “Mẹ đúng là siêu nhân Mẹ!”
Thế rồi hôm sau, khi Jonathan và Sandy hỏi Hạt Tiêu: “Cậu chọn trở thành siêu nhân gì rồi?” thì cô bé đáp dõng dạc đầy rạng rỡ: “Tớ là siêu nhân Hạt Tiêu!”
Còn cô Sweet Sugar, mẹ của Hạt Tiêu ấy, hỏi tôi là có biết anh Ếch Ộp giải cứu thế giới khỏi đội quân Muỗi Khổng Lồ như thế nào không? Tôi đáp rằng: “Hôm nay trời có vẻ âm u, chị Sugar nhỉ?”
Mời các bạn đón đọc Cô Bé Hạt Tiêu của tác giả Vũ Thanh Hòa.