Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Nam Vu

Thể loại: Xuyên qua – Dị thế – Cường cường – 1×1 – HE
Nhân vật: Hà Ninh, Mudy | Kony, Sekurus
Chuyển ngữ: Light-Raito

Từ khi bị sét đánh đến đại lục nơi dị thế, Hà Ninh liền khắc sâu hiểu biết được một cái đạo lý, không có xui xẻo nhất, chỉ có càng xui xẻo.
Vừa xuyên qua liền khí phách hiên ngang, thuần túy là nằm mơ giữa ban ngày.
Nếu không muốn tiếp tục gặp xui xẻo, chỉ có thể phấn khởi tự cứu.
Bước đầu tiên, liền từ kế thừa sự nghiệp của tiền bối, bắt đàu từ mê tín phong kiến….

Nội dung nhãn: xuyên qua thời không thiên chi kiêu tử dị thế đại lục cường thủ hào đoạt
Tìm tòi mấu chốt tự: nhân vật chính: Hà Ninh ┃ phối hợp diễn: Moody, Coney, Secours ┃ cái khác: vu, dị thế, bộ tộc

***

Truyện Nam Vu là kiểu anh và em thụ có kí ức từ đời tổ tiên, tình cảm từ đời tổ tiên, xong tình cảm của anh công với em thụ cũng theo kiểu là anh công thích em vì tổ tiên của anh thích tổ tiên của em xong em mới nhấn mạnh với ảnh tên ẻm, phải thích ẻm thật lòng ko được chỉ có tình cảm của tổ tiên, nói chung truyện này ndung thì rắc rối, tình cảm thì cảm thấy hơi hời hợt ko yêu thương lắm ko thích lắm

***

Hà Ninh – một hậu thế của gia tộc nam vu thất lạc từ xưa xửa xừa xưa bị sét đánh ném đến một đại lục hoàn toàn xa lạ. Em dặt dẹo nhặt cây ăn lá sống qua ngày và làm bạn với chú thằn lằn xanh. Rồi sau Hà Ninh cùng với đội quân thú vật sa mạc lạc đến thành cổ được mệnh danh là tòa thành chết, tranh thủ xí luôn, khôi phục lại thành, từng bước khám phá ra bí ẩn đằng sau bức tường đổ nát, thuận tiện cổ động phong trào mê tín dị đoan (“▔□▔)/
Truyện rất hay, em thụ cường cả về sức lẫn tâm (tuy xinh xắn tóc đen mắt đen hút hồn nhưng cũng có sức mạnh chứ không phải cọng rau mềm). Anh công chữ ít ý nhiều, hết lòng yêu em. Anh với em có rằng buộc định mệnh cả trăm năm rồi, anh gặp em lập tức nắm không nhả ra. Em thì bị vẻ ngoài của anh kinh diễm, mưa dầm thấm lâu rồi cũng yêu. Hai người nắm tay nhau đi đánh người trả thù, vui vui vẻ vẻ chinh phục tộc nhân, mở rộng lãnh thổ :’’)

Cả anh và em đều có sủng vật là thằn lằn một xanh một đỏ, thằn lằn đỏ ngạo kiều suốt ngày bắt nạt với đá bay thằn lằn xanh, về sau lại ngúng nguẩy ép thằn lằn xanh có con để đời sau của nó có cánh =))))
Truyện rất hay, cám ơn nhà Huyết Phong và LTVP huhuhu. ĐỀ CỬ!!

***

REVIEW ĐAM MỸ
NAM VU

Tác giả: Lai Tự Viễn Phương

Thể loại: xuyên không, dị thế đại lục, huyền huyễn, thiên chi kiêu tử, cường thủ hào đoạt, 1x1, HE

Tình trạng: hoàn

==============

Hà Ninh bị sét đánh một cái, xuyên tới dị thế. Ở chốn xa lạ hoang vu này, cậu chỉ có thế cố gắng thích nghi với các quy tắc sinh tồn nơi đây. Săn thú, uống máu tươi, ăn rễ cây…cậu đều đã từng thử qua. Trong một lần đói khát đến cùng cực, cậu phát hiện thiên phú dị bẩm của mình: tạo ra nước. Mặc dù rất ít, nhưng ở nơi khô cằn hoang vu như Sahara thứ hai này, đã là 1 thần tích.

Cũng vì khả năng đó mà dẫn đến sự chú ý của các bộ tộc nhân loại nơi đây và sự đuổi gϊếŧ của thần điện Ortiramhs.

Để tránh sự truy lùng của kẻ thù, cậu cùng đồng bạn của mình - một chú thằn lằn xanh chạy đến thành phố đổ nát xa xưa bí ẩn trong sa mạc - Vu thành.

Tại nơi đây, những cố sự cổ xưa một lần nữa tái hiện. Rốt cuộc những âm mưu nào đang chờ cậu phía trước. Đâu mới là sự thật? Ai là tội đồ phản bội?…Và ai là người xứng đáng để cậu tin tưởng bằng cả tấm lòng?

"Vu vĩ đại,

Người lắng nghe thần âm, đại vu có thể mang cơn mưa tới thay đổi đại lục Aram!

Tôi nguyện lấy sinh mạng và linh hồn phát thệ, trung thành với ngài, kính phục ngài!"

《NAM VU》

=============================

Tui là người cực kì cực kì thích truyện lấy bối cảnh phương Tây cổ đại. Vì cảm giác nó rất thần bí, cổ kính mà xa xưa thế nào ấy. Thế nên NAM VU là top đam trong list yêu thích của tui. Tui yêu cách tác giả miêu tả bối cảnh, từng câu từng chữ, chân thật mà rõ ràng, gợi lên trước mắt là đại mạc rộng lớn, gia súc thành đàn, ốc đảo lung linh, thành trì hùng vĩ, phồn hoa.

Tuy nhiên, bộ này có đối với tui có 1 điểm trừ nhỏ, đó là không thấy tác giả trích dẫn hay sáng tác vài câu cầu nguyện, kinh thi, thần thoại nào trong truyện cả. Tui thích bối cảnh này phần nhiều là do mấy câu đó đó, nhiều khi chỉ cần một câu thôi, đã khiến cho nhiệt huyết sôi trào, dâng lên lòng kính trọng. Nhưng bộ này hổng có luôn, có lẽ tác giả cũng không biết viết sao ????

Nếu bạn thích một câu chuyện phiêu lưu, tình tiết mới lạ và mang cảm giác thần bí, có lẽ NAM VU sẽ là một lựa chọn không tồi đấy!

***

NAM VU
Lai Tự Viễn Phương
dtv-ebook.com

Chương 1: Dị Thế

Năm 403 lịch đại lục Aram, nạn hạn hán đáng sợ cuốn sạch phần đông đại lục, khe suối hồ ao đều không còn bóng dáng, dòng sông chảy siết lộ ra phần lòng sông nức nẻ thành miếng. Xác cá tôm nằm trơ dưới ánh mặt trời nóng rực, xương trắng rải rác giữa bãi đá và cỏ khô, tất cả sinh mạng đều giãy dụa trong đói khát.

Mặt trời hừng hực, một đàn chim ăn thịt thối luẩn quẩn trên không, đôi cánh không lông vũ, móng vuốt sắc bén và miệng đầy răng nhọn, có thể dễ dàng cắn đứt xương chân linh dương, đặc biệt đáng sợ.

Bọn chúng phát hiện một bữa mỹ thực, một con linh dương sừng dài mới chết không lâu. Hạn hán giày vò, chỉ có những động vật ăn thức ăn thối rữa mới chịu nổi.

Hà Ninh khó khăn lắm mới bắt được con linh dương này, ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái, không khỏi nguyền rủa: “Đáng chết!”

Y đành bỏ phần lớn con mồi, chỉ vội cắt một miếng thịt đùi sau, dùng áo sơ mi không nhìn ra màu bọc lấy, cúi đầu uống một hớp máu ngọt tanh, cố kìm cơn buồn nôn, nuốt mạnh xuống, uống xong hớp đầu, hớp thứ hai thứ ba đã trở nên dễ dàng.

Bị sét đánh lạc tới nơi xa lạ này, không muốn chết, thì nhất định phải thích ứng với quy tắc sinh t ồn tại đây.

Uống máu, là cách duy nhất để y bổ sung muối và hòa hoãn cơn khát.

Chim ăn thịt rữa trên không càng lúc càng nhiều, đông nghìn nghịt tụ lại như một đám mây đen trên đỉnh đầu. Hà Ninh gói miệng thịt mới cắt lại rồi đứng lên, nếu còn không đi, y cũng sẽ trở thành thức ăn của lũ chim quái lạ này.

Cuộc sống hoang dã hơn một tháng đã dạy cho Hà Ninh rất nhiều, đi được một đoạn sẽ quay đầu lại nhìn, xác định không có ‘kẻ theo dõi’ ngửi được mùi máu tanh, lập tức bước nhanh thêm.

Hà Ninh chọn nơi đặt chân tạm thời tại chỗ cách lòng sông không tới tám trăm mét, một cây cao không biết tên là gì.

Thân cây thô to rất khó leo trèo, nhưng lại là then chốt giữ tính mạng vào buổi tối. Đáng mừng là gần đó không có mãnh thú ăn thịt giỏi leo cây như báo, nơi nghỉ ngơi của đám chim ăn thịt thối lại ở trên vách núi, nếu không, trên cây cũng chưa chắc an toàn.

Tựa dưới bóng râm, Hà Ninh kéo miếng vải trên đầu xuống, tóc đen kết thành từng lọn, gương mặt tuấn tú đầy cát bụi, khóe miệng còn dính vết máu, hứng nắng một chút, sẽ khô cứng lại gây khó chịu. Y rất muốn tắm rửa một cái cho đã, đáng tiếc độ khó cực lớn, không dễ hơn bị sét đánh rồi trở lại được bao nhiêu.

Thuần thục đốt lửa, thịt sơn dương được đặt lên đống lửa.

Không có muối, lớp ngoài bị nướng cháy đen, bên trong vẫn còn máu, mùi vị không ngon, nhưng có thể lấp bụng. Ăn sạch thịt với tốc độ nhanh nhất, lại ném mấy hạt cỏ khô kỳ lạ vào trong lửa, trong làn khói bốc lên mùi nghẹt mũi, không chỉ muỗi trùng, động vật bình thường cũng sẽ không lại gần.

Hà Ninh trèo lên cây, ngồi trên cành cây thô nhất, dựa lưng lên thân cây, vắt chéo chân, cố gắng để mình ngồi thoải mái một chút. Ban đầu, y lo lắng sẽ rớt xuống, nên nằm bẹp trên thân cây, kết quả không nghĩ cũng biết, đối với một người đàn ông đầy đủ linh kiện, vỏ cây thô ráp cứng ngắt giày vò cỡ nào.

Từ đó về sau, y thà cột mình lên thân cây, cũng không nằm bẹp trên cành cây nữa.

Mặt trời chậm rãi lặng xuống đường ngang, màn đêm buông xuống, hai vầng trăng sáng treo cao, sao chi chít, rất đẹp, nhưng lại khiến người quan sát dần bi thương.

Đây là một thế giới xa lạ, muốn tự lừa mình cũng không thể.

Từ xa truyền tới tiếng rú của mãnh thú săn đêm, y ngủ không được, yên tĩnh suy nghĩ tiếp theo nên làm sao.

Đi hơn một tháng, Hà Ninh cũng không thấy bất cứ bóng người nào, ngược lại thấy thêm rất nhiều động vật kỳ quái xa lạ.

Quái điểu mọc cánh dơi, linh dương bốn sừng, thỏ có răng nanh sắc bén, ‘thằn lằn’ đi bằng hai chân sau, cao gần hai mét… nhớ lại cảnh gặp gỡ con ‘thằn lằn’ đó, Hà Ninh vẫn còn sợ hãi, da xanh nanh nhọn, may là các anh ấy ăn chay.

Nghĩ kỹ lại, y có thể sống đến hiện tại thật sự là một kỳ tích.

Chân hơi tê, Hà Ninh cẩn thận đổi tư thế, dựa vào thân cây, kiểm kê lại tài sản của mình.

Một con dao hoa quả, một xâu chìa khóa, thêm một bộ quần áo, chỉ có nhiêu đó.

Khi tỉnh lại, di động, bóp tiền và đồng hồ đeo tay toàn bộ không thấy bóng dáng, nếu không phải có con dao nhỏ với xâu chìa khóa này, y căn bản không sống tới hôm nay.

Đôi tay quen gõ bàn phím, vẽ biểu đồ giờ đã mọc vết chai, móng tay sau một lần tách ra, thì liền trở nên cứng và sắc bén, cũng không biết có phải là lỗi giác không.

Thở dài, siết chặt nắm tay, sống đã hai mươi bốn năm, ngay cả con gà cũng chưa từng giết, lại bị sét đánh đến mảnh đất xa lạ này phải giết linh dương mổ thỏ, qua thêm vài tháng nữa, từ thanh niên tri thức thành mãnh nam cơ bắp, tuyệt đối không phải là thần thoại.

Nên khóc hay nên cười?

Ngoạc miệng chửi thì miễn đi, tiết kiệm được bao nhiêu nước miếng.

Chung quy vẫn không hiểu nổi, đông đảo chúng sinh, sao sét lại đánh lên đầu y?

Hà Ninh thừa nhận mình không phải là ‘người cực tốt’, nhưng cũng không phải là ‘người xấu’ từ đầu tới đuôi, một tiểu thị dân bình thường, cả ngày vì tiền nhà mà đi sớm về khuya, cũng không chọc tới thần tiên nào, khả năng duy nhất có thể dính tới vụ này, chỉ là Hà gia mấy đời trước, từng làm nghề ‘đại thần nhảy’ (tương tự đồng cô, một hình thức giao lưu giữa người sống với người chết, hoặc thần tiên), nhưng đến đời ông nội của Hà Ninh thì đã rửa tay không làm nữa, trong nhà trừ mấy quyển ‘bút ký’ của tổ tiên bị Hà Ninh xem là vật tiêu khiển ra thì không còn lại gì.

“Dù có thế, cũng không tới nỗi như vậy đi?” Hà Ninh bậc cười, “Khẳng định là bị say nắng choáng đầu rồi.”

Nhắm mắt lại, cưỡng ép mình nghỉ ngơi. Không ngủ không được, ngày mai y còn phải tiếp tục tìm thức ăn và nguồn nước, không có thể lực thì chỉ có thể khát chết đói chết tại nơi hoang mạc này.

Liếm liếm đôi môi khô khốc, nếu có thể đổ mưa thì thật tốt…

Hà Ninh vừa nghĩ vừa chìm vào trong mộng, không hề phát hiện, trong không khí, vài hạt nước đường kính chỉ có mấy mm chậm rãi hiện lên, óng ánh long lanh, hai giây sau, như bọt nước bị đâm vỡ, đột nhiên nứt ra, tiêu tan trong bóng đêm.

Cách đó mười mấy km, một đội lạc đà đang chuẩn bị đóng doanh, hơn hai mươi con lạc đà cao gần ba m được sắp xếp ở bên ngoài, giống như một ‘tường thành’. Mấy con thể trạng cường tráng nhất, trên đỉnh đầu còn mọc một cái sừng cứng hình xoắn ốc.

Đa số mọi người trong đội lạc đà đều bận dựng lều, chuẩn bị thức ăn, một nữ nhân thân hình nhỏ nhắn ngồi một mình bên đống lửa, mặc trường bào hai màu đen trắng, phần đầu và phần mặt cũng bị vải bao lấy, chỉ để lại một đôi mắt đen kịt.

Đột nhiên, cô lên tiếng gọi người trước mặt.

“Tafon, đợi đã.”

Giọng nói không cao, nhưng lạ là lại truyền vào tai tất cả mọi người.

Một nam nhân thân hình cao to, làn da đen thui đi tới trước mặt nữ nhân, tay phải đặt trước ngực: “Vu, có gì căn dặn?”

Nữ nhân được gọi là Vu ngẩng đầu, đôi mắt màu đen, trong ánh sáng mang theo ánh nước, đẹp tới mức người khác không dám nhìn thẳng, “Ngày mai, đội ngũ đi về hướng tây.”

“Nhưng, Vu, kỳ hạn của thành chủ đại nhân sắp tới rồi, nếu không nhanh lên…”

“Đi về hướng tây, Tafon.”

“Vâng.”

Mệnh lệnh của Vu không thể làm trái, nam nhân lại hành lễ, triệu tập mọi người trong đội lạc đà, tuyên bố mệnh lệnh của Vu.

Hà Ninh lúc này, đang nằm mơ được về nhà, hoàn toàn không biết tất cả những gì sắp xảy ra.

Mời các bạn đón đọc Nam Vu của tác giả Lai Tự Viễn Phương.