Chuyển ngữ: Hoa Xuyến Chi
Nhiều lúc chỉ có cơ thể mới nói rõ tình cảm chân thật nhất, mới nói lên tiếng lòng sâu kín nhất
Họ ôm nhau, không chia rời, dù rằng họ cứ nghĩ họ không ưa đối phương
Họ có thể gắt gỏng với nhau, nhưng sau tất cả, nhìn thấy người kia đau lòng, người nọ lại không thể cứng rắn mà bỏ mặc
Có lúc ánh mắt ta dõi theo người đó, có lúc ta không tự chủ được nhớ đến người đó…
Vậy nên mới nói chỉ có phản ứng của cơ thể mới rõ ràng nhất con tim của ta dành cho ai
Quan hệ giữa người với người, tình cảm có thể còn miễn cưỡng lấp liếm, nhưng một khi đã chạm đến thể xác, đó không bao giờ còn là một chuyện đơn giản
***
Hoa cúc tây màu tím, màu chung thủy, nên ý nghĩa của nó cũng thật đặc biệt: vợ chồng yêu nhau.
Đường Tinh Tuệ từng cho rằng, quan hệ giữa cô và Cao Nguyên chỉ tồn tại dựa trên thể xác. Bọn họ không hề có tình cảm. Bởi cô từng li hôn, từng bị phản bội trong tình yêu. Hơn nữa, cô và Cao Nguyên là bạn thời nối khố, bọn họ chỉ nhất thời bên nhau. Khi Cao Nguyên kết hôn, cô nhất định sẽ rời đi.
Nhưng Cao Nguyên thì lại không như vậy. Anh yêu thích cô bé này từ rất lâu. Thậm chí, khi đi du học, có quen bạn gái, thỉnh thoảng anh vẫn nhớ đến cô. Cho đến khi, Đường Tinh Tuệ mời anh đến dự đám cưới tràn ngập hoa cúc tây của mình, anh mới nhận ra, tình cảm của anh đối với Tinh Tuệ, đã là yêu.
Ngày cô bị phản bội, cô gọi Cao Nguyên đến bar uống rượu, nghe cô kể về cuộc hôn nhân trắc trở, tình cảm của Cao Nguyên lại dâng trào lần nữa. Cũng từ hôm đó, quan hệ của hai người tiến thêm một bậc, quấn quýt bên nhau.
Cảm giác mỗi sáng thức dậy nhìn thấy đối phương, lại mỗi buổi tối về nhìn căn phòng có ánh đèn ấm áp, nhớ đến có người đang đợi mình hình thành dần như một thói quen đối với Đường Tinh Tuệ, khiến cô không chút nào nhận ra cho đến khi Cao Nguyên quyết định dừng mối quan hệ mập mờ này lại. Anh dùng hết dũng khí, nói yêu cô, chấp nhận bù đắp tất cả những thương tổn cô từng chịu đựng. Anh hỏi cô, có đồng ý nhận bó hoa cúc tây cuối cùng từ anh không?
Tinh Tuệ cảm thấy bối rối, và hơn thế, cô chưa tiếp nhận nổi đoạn tình cảm này. Cô quá mệt mỏi, vết thương của cô quá sâu, không biết còn có thể mở lòng đi yêu một người nào khác nữa hay không? Cô rất sợ mình phụ anh, làm anh bị thương. Nhưng rồi rốt cuộc, sự chân thành và khao khát tìm được chốn bình yên của mình khiến Tinh Tuệ chấp nhận tin tưởng Cao Nguyên.
***
Bước xuống taxi, tay cầm túi xách, từ xa Đường Tinh Tuệ đã thấy Cao Nguyên đang đứng toét miệng cười bên cạnh cô dâu phụ. Nụ cười trông thật khó coi. Đường Tinh Tuệ không tránh khỏi cười thầm,đúng là «giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời».
Chủ nhật cuối tháng chín, không khí ngọt ngào hạnh phúc tràn ngập khuôn viên vườn hoa tiệc cưới, Tinh Tuệ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hít một hơi thật dài, nhẹ nhàng bước đến chúc mừng cô dâu chú rể đang đứng ngay cổng chào có đính đầy hoa bách hợp.
«Tinh Tuệ!» Cô dâu vui mừng vẫy tay. Cô cũng tươi cười rạng rỡ bước đến.
«Cảm ơn cậu đã nói giúp Jacob dùm mình, mình thật sự thích chiếc áo cưới này!» Cô dâu kích động kéo tay Tinh Tuệ «À, anh ấy còn thiết kế giúp mình 2 bộ lễ phục rất đẹp nữa!»
«Không có chi. Đừng khách sáo, chỉ là tiện tay thôi» Tinh Tuệ khoác tay cười.
Đợi đến khi hoàn thành thủ tục chụp ảnh, Cao Nguyên tiến đến bên cô nói «Bao lì xì!»
Tinh Tuệ liếc Cao Nguyên một cái, cho tay vào xách tay lấy ra một phong thư màu đỏ, rồi không thèm nhìn Cao Nguyên mà đưa thẳng cho phụ dâu.
Nghe nói, cô dâu phụ là em họ của chú rể, chỉ chừng hai mươi tuổi. Làn da trắng nõn, dáng người cũng rất đẹp, ngay cả Tinh Tuệ cũng nhịn không được phải liếc nhìn cô ấy một cái, trong bụng thầm nghĩ: Cũng khó trách Cao Nguyên giống như con khỉ nhảy lên nhảy xuống khi đứng bên cạnh.
«Cao Nguyên» Cô dâu và bọn họ đều là bạn từ tấm bé «Anh dẫn Tinh Tuệ vào bàn đi, cho cô ấy làm chủ xị, ngồi bên cạnh anh nhé»
«Ah…» Tinh Tuệ ngẩn người trong giây lát, muốn nói với cô dâu rằng cô không thể làm chủ xị, nhưng Cao Nguyên đã đẩy cô vào bên trong.
Hội trường hôn lễ là một phòng kiếng thật to, ở giữa được trải thảm đỏ, hai bên là bàn ghế chỉnh tề, lưng ghế được buộc những bó hoa bách hợp trắng noãn trông thật trang nghiêm và kiêu sa.
«Ba mẹ em ở bên kia, lại chào hỏi một tiếng đi» hôm nay Cao Nguyên không thể ăn mặc tùy tiện, vì gia đình anh và chú rể có quan hệ rất thân.
Tinh Tuệ hít một hơi thật dài, lững thững đi đến. Trên băng ghế là một nhóm những người lớn tuổi đang ngồi tán gẫu làm cô nhớ đến những buổi họp phụ huynh ở trường trung học. Lúc đó, những vấn đề bàn luận hơn phân nửa chủ đề là con cái nhà ai thành tích như thế nào, ai đứng nhất trong ba người đầu tiên của trường, ai là người ngỗ nghịch nhất, ai năm nay vượt qua được cuộc thi cấp mười đàn dương cầm… Nhưng bây giờ, cô suy đoán những lời đàm tiếu kia hơn phân nửa sẽ chuyển thành con trai nhà ai sẽ cưới con gái nhà ai, con gái nhà ai được gả cho con trai nhà ai, người nào vẫn còn độc thân và người nào đang có đối tượng theo đuổi…
Có chút bất mãn nhưng Tinh Tuệ vẫn mĩm cười đi đến đến trước mặt ba mẹ rồi dừng lại gật đầu chào.
«Tinh Tuệ, con đến rồi» Mẹ cô dâu lên tiếng trước. Hôm nay, bà mặc một bộ lễ phục trang trọng màu trắng ngà có đính những đăng ten rất tinh xảo, nếu là đồ may sẳn hay đặt thiết kế thì phải công nhận là rất phù hợp.
Ngoài mặt vừa làm ra vẻ nhiệt tình nói «Chào dì» trong lòng Tinh Tuệ vừa thầm ước đoán giá tiền của bộ y phục mà bà đang mặc. Vấn đề này đối với cô mà nói giống như một căn bệnh nghề nghiệp, không có thuốc chữa nhưng ai bảo cô làm nghề thiết kế thời trang làm gì!
«Ba, mẹ » Cô xoay người lại chào ba mẹ nhưng ngay chính mình cũng cảm thấy giọng nói có chút khó chịu.
Mời các bạn đón đọc Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.