Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Đế Vương Công Lược

Thể loại: Đam mỹ, cường cường, cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, tình thánh công x hoàng đế thụ, HE.
Nhân vật chính: Đoạn Bạch Nguyệt x Sở Uyên.
Bản gốc: Hoàn chính văn 193c +8PN
Edit: Haerie

Xuất thân từ hoàng tộc, Sở Uyên mỗi việc làm đều như đi một nước cờ - có thể nhìn như không có gì, nhưng có ảnh hưởng đến cả đại cục.

Đăng cơ năm mười tám tuổi thì chưa tới nửa năm sau Vân Nam đã nổi loạn, mặc dù các lão thần đương triều mỗi người một tâm tư khác nhau nhưng đều muốn xem tân hoàng đế sẽ xử lý cục diện như thế nào. Cũng thật khó lường, tân đế ở vương thành còn chưa kịp tạo ra động tĩnh thì ngàn dặm ngoài kia, Tây Nam Vương Đoạn Bạch Nguyệt đã sớm tự xuất binh dẹp loạn, thế như chẻ tre, không quá nửa năm đã bình định giặc cỏ.

Nội cung lác đác ánh trăng, Sở Uyên tự tay đóng con dấu, hạ lệnh đưa mật hàm khẩn cấp tám trăm dặm tới Vân Nam – Lần này lại muốn trẫm dùng cái gì trao đổi?

Nét chữ cứng rắn thấm qua cả mặt sau giấy tuyên thành, hầu như có thể nhìn ra được lúc viết mấy chữ này, vị đế vương trẻ tuổi đã phẫn nộ ra sao.

Đoạn Bạch Nguyệt thong thả mở giấy ra, đoan đoan chính chính trả lời một chữ.

Ngươi.

***

[Review] Đế vương công lược – Ngữ Tiếu Lan San
Posted on ★ 19.03.2018 by Yunnie_chan
[Có Spoil]

Mấy nay mới vừa đọc lại Đế vương công lược, và nghĩ nên cho ẻm một review vì ẻm xứng đáng. Mấy bộ hài và ngọt của Ngữ Tiếu Lan San không phải gu mình, nên cuốn 1 cuốn 2 của hệ liệt Bạo tiếu giang hồ dù nổi cực nhưng mình lướt luôn. Thế mà vô tình vập vào Đế vương lại dính, có thể nói đây là tác phẩm tốt nhất cho đến giờ của Ngữ Tiếu Lan San. Mình có hứng thú với những nhân vật đế vương, vì mình thích những cuộc tranh đấu quy mô lớn, những đoán định lòng người, những mưu kế, những chiến thuật để lên ngôi và giữ ngôi, những băn khoăn day dứt giữa giang sơn xã tắc, quyền thế và tình cảm riêng tư. Mình cảm thấy một nhân vật với cương vị là vua một nước, đứng đầu triệu người, nắm quyền lực trung tâm sẽ là nhân vật có nhiều góc độ khai thác, và có chiều sâu tầng lớp nội tâm. Thế nên thường mình không thích nhân vật đế vương thụ, vì hay bị khắc họa không đủ mạnh mẽ, ngây thơ, nông cạn, kiêu căng phách lối. Nhưng may mắn, Đế vương công lược lại cho ra đời một bạn đế vương thụ khá xuất sắc và ấn tượng, nói chính xác hơn cả công và thụ đều xuất sắc nhất trong các truyện của Ngữ Tiếu Lan San.

Chuyện là tại nước Sở, sự tồn tại của phiên vương vùng Tây Nam Đoạn Bạch Nguyệt là một tồn tại rất vi diệu. Khi đương kim hoàng thượng Sở Uyên lên ngôi khi vừa tròn 18 tuổi, trong triều thì lão thần chia bè kết phái, ngoại thích vượt quyền, các nước láng giềng rục rịch xâm phạm, chỉ có vùng Tây Nam tạm xem là yên tĩnh, lại còn giúp hoàng thượng bình loạn, được thụ phong 16 châu biên thùy, lãnh thổ kéo dài một vùng, trong khi các phiên vương khác có ý đồ rục rịch đã bị hoàng thượng bắn rụng hết thì Tây Nam vương vẫn bình chân như vại với lãnh thổ rộng lớn của mềnh. Đại thần trong triều cảm thấy Tây Nam vương được voi đòi tiên, tay nắm trọng binh, cần phải đề phòng. Còn dân chúng thì xì xào Tây Nam vương dã tâm lang sói, chẳng biết khi nào sẽ đánh vào Vương thành đoạt vị. Nói chung, quan hệ giữa triều đình và Tây Nam là đối địch, nghi kị, bằng mặt mà không bằng lòng. Nhưng mà, quan hệ riêng tư giữa Hoàng thượng và Tây Nam vương lại là trúc mã trúc mã từ thuở còn là Tiểu Thái Tử và Tiểu Thế Tử, thầm mến nhiều năm, gian tình tứ phía. Mỗi tấc giang sơn của hoàng đế, là do Tây Nam vương dốc lòng giữ vững. Gần hai trăm chương truyện là hành trình giúp người thương bình định thiên hạ của Đoạn Vương gia, trải qua bao khó khăn vất vả cuối cùng cũng rước được người thương về nhà. Con đường hai người đến với nhau, trắc trở gian nan, ngọt ngào đủ cả, đằng sau là cả giang sơn hai người cùng xây dựng nên. Có ai ngờ một tác giả chuyên hài lại có thể viết được một câu chuyện nghiêm túc và xúc động như thế.

“Đường xa như vậy, ngươi đi đi về về đã gần hai mươi năm.”

Một câu vậy thôi đã đủ khái quát sự ôn nhu thâm tình của anh Nguyệt trong truyện, khiến anh trở thành ‘cực phẩm công’ của lòng tui rồi. Bá đạo nhưng không trẻ trâu, ôn nhu nhưng không quỵ lụy, không phô trương nhưng làm người tin phục, tình thánh nhưng không tỏ vẻ đáng thương. Gặp nhau từ thuở nhỏ, tình cảm dần khắc sâu, từ bé đến lớn trong mắt chỉ có người nọ, không muốn làm Phiên vương nhưng vì người yêu có thể lên ngôi và vững ngôi Hoàng thượng, liền không nói một lời đánh đông dẹp bắc cho người yêu, mang danh tiếng nghịch tặc bao năm cũng chẳng quản. Sở Uyên ở kinh thành trị quốc, anh rong ruổi đông chinh tây chiến bình định cho người yêu nửa mảnh giang sơn, khi Sở Uyên mới lên ngôi giặc trong thù ngoài, gửi cho anh phong thư muốn giết người này, được mảnh đất nọ, anh trả lời ngắn gọn một câu ‘được’, rồi bất chấp đang bế quan mà đi đánh cho người yêu, rồi chịu nổi khổ tẩu hỏa nhập ma vì độc ‘Kim Tàm Tuyến’ mười năm. Âm thầm làm nhiều việc cho người yêu nhưng chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười là mãn nguyện. Giả vờ hám danh hám lợi đòi cắt đất phong , để mối quan hệ giữa hai người trở thành giao dịch công bằng, để người yêu không áy náy, không cảm thấy đang lợi dụng mình. Yêu sâu đậm nhưng chưa bao giờ đòi hỏi vô lý, vì biết người yêu mình là hoàng đế, lòng mang thiên hạ vai gánh giang sơn. Sống dở chết dở nhưng vẫn nhờ sư phụ và đệ đệ diễn trò để người yêu an tâm không lo lắng, dung mạo bị hủy biến thành toàn thân đầy độc thì vẫn muốn lánh ở góc tối bảo vệ người yêu cả đời. Không quản bản thân đau đớn tổn thương bao nhiêu, chỉ sợ người trong lòng đau đớn, áy náy, sợ người ta luẩn quẩn, sợ mình thành gánh nặng trong lòng người ta.

Vương thành ở phía Bắc, Tây Nam phủ ở phía Nam, ra roi thúc ngựa cũng phải đi mất ba tháng, mà người yêu cần là anh chạy đến Vương thành ngay, năm nào cũng tự tay cất rượu riêng cho người yêu gửi đến Vương thành, hai mươi năm mà không một lời mỏi mệt. Nhưng mình thích nhất là, ảnh tình thánh vậy đó, nhưng ảnh làm rất trọn vẹn và bình thản, không có kiểu ‘ngươi nợ ta nhiều như vậy như vậy, phải đền đáp như vậy’, ảnh cho rằng đó là việc mình muốn làm, con đường tự mình chọn, không có gì ủy khuất. Đã vậy, ảnh lại còn cực dịu dàng, cực trân trọng người mình yêu. Thực ra ảnh cũng không phải thánh mẫu lương thiện gì, đê tiện vô sỉ chiêu trò mánh lới đủ cả, đứa nào không nghe anh đập cho nghe, đá xoáy bè bạn bắt nạt đệ đệ, mang danh xấu quen ròi nên da mặt dày cả tấc; thường các anh bá đạo công kiểu này hay được viết thành lưu manh, cưỡng ép thụ. Nhưng khồng, anh Nguyệt ảnh cực kì đàn ông, ảnh ẩn nhẫn kiềm chế với Sở Uyên cực, rất tâm lý rất trân trọng, kiên nhẫn chờ đợi không cưỡng ép tí nào, không hề có vụ ông không có được thì éo ai có được, không ngang ngạnh, không làm phiền khi không cần thiết, không kiểm soát lấn quyền, trêu chọc lưu manh vừa đủ nhưng tuyệt không làm việc khiến người ta khó chịu. Ảnh trân trọng Tiểu Uyên từ những hành động nho nhỏ, kiểu cụng trán, cọ cọ ngón tay lên gò má, hôn đầu ngón tay, cách một lớp chăn nhẹ nhàng ôm người ta, xoa lưng cho ngủ…Ở bên một anh công như vậy thoải mái dễ chịu biết bao nhiêu, hỏi sao với chân tình như thế Sở Uyên sao có thể kiềm lòng cho được.

Thậm chí khi Sở Uyên cảm thấy ban đầu lúc mới lên ngôi là mình lợi dụng Đoạn Bạch Nguyệt, ảnh đã nói một câu mình thấy rất hay ‘Ngươi tình ta nguyện, không thể gọi là lợi dụng’, tình nguyện làm vì người mình yêu, sao có thể gọi là lợi dụng, hơn nữa ảnh mạnh mẽ hơn, chính là vì muốn giúp Sở Uyên ngồi vững ngai vua này. Đọc được một comment rất ưng của một bạn bên Trung: “Có người chê Sở Uyên gánh vác quá nhiều nhưng bỏ ra quá ít, nhưng tôi chỉ muốn nói, may mà là Sở Uyên, nên người đàn ông tốt như Đoạn Bạch Nguyệt mới không bị phụ lòng hay trả giá uổng công. Không phải là vì nhận lại được hồi báo xứng đáng, mà là người này đáng để trả giá. Ngươi vì hắn chinh chiến tứ phương, nhưng không phải mang đến chiến tranh mà là đem lại hòa bình, để trăm dân không phải lang bạt mà có thể an cư lạc nghiệp ấm no.” Huhu nói chung nguyên cái hệ liệt này, chẳng có ai xứng và phù hợp với Sở Uyên hơn ảnh.

“Giang sơn là trách nhiệm của ta, ngươi mới là nỗi bận tâm trong lòng ta.”

Với đế vương, một câu ‘ngươi quan trọng hơn thiên hạ’ này còn hơn cả ngàn vạn lời yêu. Câu này thôi đã đủ khái quát tình thâm của Sở Uyên dành cho Đoạn Bạch Nguyệt rồi.

Mở đầu truyện, tình cảm của hai người dường như là ngõ cụt, mặc dù hai bên đều thích nhau và biết mơ hồ đối phương cũng thích mình, nhưng không tâm ý tương thông nên không biết đối phương yêu mình đến trình độ nào, không biết tương lai sẽ ra sao nên chẳng biết sẽ có kết quả gì, chung đụng thì ít xa cách thì nhiều. Hơn nữa, thân phận ‘đế vương’ của Sở Uyên chính là ngăn cản lớn nhất của hai người, Sở Uyên phải lo nghĩ quan tâm đến quá nhiều thứ, mà có thể cho lại thì quá ít, nhiều khi lại là không thể cho; lưng đeo trách nhiệm nặng nề, sai một bước là trả giá bằng lãnh thổ, bằng chiến tranh, bằng dân chúng. Hơn nữa, từ nhỏ sống trong thâm cung, phản bội bị tính kế đủ cả, nên Sở Uyên chưa đủ tự tin vào tình cảm đôi bên. Thế nên cả hai chưa bao giờ có ý định vạch rõ quan hệ hay tiến tới. Nhưng mà, tình cảm có phải kiềm là kiềm được đâu. Vì vậy nhờ vụ độc ‘Kim Tàm Tuyến’ cùng sự trợ công của Nam sư phụ và Dao nhi, mà Sở Uyên đã hiểu rõ được sức nặng của Đoạn Bạch Nguyệt trong mình như thế nào, cũng biết được Đoạn Bạch Nguyệt sẽ trả giá vì mình đến cỡ nào. Thôi rồi, đến đây là tình cảm của ẻm như tuyết tan luôn, nụ hôn đầu hay lần đầu làm chuyện ấy đều là ẻm chủ động hết. Mình thích chi tiết này, bởi vì Đoạn Bạch Nguyệt biết mối quan hệ này có thể gây ảnh hưởng cho Sở Uyên, đến con đường làm một minh quân, nên để Sở Uyên lựa chọn, và em Uyên em dứt cmn khoát không dây dưa lằng nhằng làm người đọc thiệt phê.

Phải nói Sở Uyên tuy làm thụ nhưng khí chất đế vương (và đàn ông) thì ngùn ngụt. Thích nhất tính cách tỉnh táo rõ ràng, dứt khoát của em ý, chứ không có ngạo kiều mọi lúc mọi nơi hay bán moe ngây ngô vạn nhân mê như một số thụ của Ngữ Tiếu Lan San (mà đúng loại mình ghét). Lúc làm vua thì thâm trầm lãnh tĩnh, quyết đoán chẳng để triều thần lên đầu ngồi nhưng vẫn tỉnh táo chín chắn quyết định cái nào cần phải làm, chưa bao giờ bỏ rơi trách nhiệm của một bậc quân vương. Thích nhất là một đoạn cứ tưởng sẽ rất cẩu huyết nhưng em Uyên quá cứng và quá ngầu nên lại thành cảm động. Đối mặt với việc Đoạn Bạch Nguyệt giấu mình sự thật, đối mặt với việc người mình chờ ba năm không chịu ra gặp, muốn trốn mình cả đời, đối mặt với việc Nam sư phụ nhắn nhủ “Đừng chờ đợi nữa, hãy quên sạch sẽ đi. Quên hắn đi, có lẽ trong lòng đồ đệ ngốc của ta còn có thể dễ chịu một chút.” thì Sở Uyên đã đáp lại một câu trời ơi là thích “Trẫm có thể chờ ba năm, cũng có thể chờ ba mươi năm. Nếu như hắn muốn tránh cả đời, vậy trẫm liền chờ hắn cả đời, người nào chết trước, coi như người đó thắng.” Sở Uyên không khó chịu, không làm ầm ĩ, không hận thù, không hiểu lầm, chỉ nói mấy câu tỏ rõ suy nghĩ kiên định của mình và cho anh Nguyệt thời gian để ảnh nhận ra mọi chuyện không nghiêm trọng như thế.

Ban đầu, nhìn như Sở Uyên lạnh lùng tưởng yêu ít hơn nhưng thật ra thâm tình chả kém anh Nguyệt. Lý trí thế nhưng nguyện hy sinh thanh danh, mặc kệ rủi ro lập kế hoạch tấn công Nam Dương tìm về phương thuốc cứu mạng người yêu. Vì người yêu mà thuở thiếu thời năm lần bảy lược nghịch ý phụ hoàng. Vì người yêu bị thương mà giết sạch mười tám kẻ gây ra. Trước ăn uống thanh đạm vị nhạt, sau này khẩu vị trở thành chua cay như người yêu; sợ côn trùng rắn rết mà dần dần cũng quen vì phủ của người yêu đầy rẫy. Nhớ rõ sở thích người yêu, biết rõ bước chân người ấy. Từ một mối quan hệ mập mờ, che dấu mà khi tỏ lòng rồi thì ẻm quyết đoán cố gắng vì tương lai cả hai, cho người ta một đáp án rõ ràng, một danh phận đường hoàng, không phải là sau này im lặng nắm tay nhau rời xa hoàng cung mà là chiêu cáo thiên hạ chân chính thiên tử đại hôn, để anh Nguyệt là hoàng hậu duy nhất. Lúc anh Nguyệt tính tương kế tựu kế lừa kẻ địch mắc câu, mỗi tội ảnh phải giả làm người xấu, em Uyên nhất quyết không cho phép, bởi vì ‘Sự an ổn của giang sơn này, không nên thành lập bởi vô vàn tiếng xấu ngươi phải gánh trên lưng. Bây giờ ta đã ngồi vững ngôi vị hoàng đế, cũng muốn bảo hộ ngươi.’ Trân trọng người ta biết bao nhiêu, không muốn vì lợi ích mà dẫm đạp lên người ta, không muốn người ta chịu tiếng xấu, không muốn người ta phải hy sinh bảo bọc che chở mình mãi. Yêu đương là cả hai phải bỏ ra công bằng thế này chứ. Công sủng thụ, thụ sủng công đọc nó mướt mát tâm hồn gì đâu.

Tuy cường vậy đó, kiên quyết vậy đó mà trước mặt anh Nguyệt thì ẻm ngạo kiều và moe thôi rồi, còn thỉnh thoảng làm nũng rất trẻ con nữa. Mặt mũi lấm lem liền dụi dụi vào áo người ta. Ôm người ta chặt cứng rồi lười biếng tựa cằm vào vai không cho nói chuyện, cũng không cho cử động. Rúc vào trong lòng người ta, loay hoay tìm tư thế thoải mái rồi mơ màng ngủ. Đã vậy nhiều lúc quyến rũ chủ động thôi rồi, đến mình còn lòng mềm như bơ nữa nói chi anh Nguyệt huhu. Sở Uyên kiểu vừa đáng yêu trẻ trung như tình đầu lại vừa chín chắn hiểu chuyện khéo léo như vợ đảm ý. Anh Nguyệt thì bên ngoài bá đạo mặt dày nhưng trước mặt bạn Uyên ngoan một phép, nói gì nghe nấy, mấy lúc trẻ con ấu trĩ dỗ dành người ta rất cưng. Kiểu trước mặt nhau hai người đều thoải mái là mình, không cần che giấu nghi kị gì cả.

Truyện này ngược vừa đủ và hài vừa đủ, không nhiều tình tiết lố và nhảm như vài truyện trước. Truyện này có thể gọi là nhiều ngược nhất của Ngữ Tiếu Lan San nhưng ngược không quằn quại, không có hiểu lầm tay năm tay sáu, hai bạn đều chỉ có nhau nên ngược là từ hoàn cảnh, từ tính cách ban đầu của hai bạn ý, một người thì im lặng không chịu nói, định một mình giải quyết tất cả, một người thì cố gắng đè nén tình cảm để che giấu khát vọng của mình. Sau cái ngược ý thì hai bạn ngọt thôi rồi, vì cả hai đều tâm lý và hiểu rõ tin tưởng nhau, điều đó khiến mình cảm động hơn mấy cặp trước trong hệ liệt (nói thiệt thấy tình cảm mấy cặp trước nó cứ trẻ con nông nông kiểu gì). Ngọt mà không ngấy, không sến, mỗi lúc hai bạn bày tỏ tình cảm rất đáng yêu, ấm áp, thân tình, vừa trẻ con vừa chín chắn, vừa tình thú lại vừa dịu dàng, vừa nhiệt tình lại vừa hài hước. Các truyện của Ngữ Tiếu Lan San thường gặp nhược điểm là càng viết dài càng dở và lan man, đánh xong boss này là đến boss khác khá gượng ép, may mà ‘Đế vương công lược’ đỡ sa đà hơn, dài nhưng trình tự rõ ràng, mặc dù nhiều chỗ có thể viết ngắn gọn hơn, có thể giảm bớt vài nhân vật không cần thiết hơn. Ngoài ra có vài bug viết không thống nhất với các truyện khác hoặc tuyến thời gian hơi lộn xộn nhưng nếu chỉ đọc truyện này không thì chả sao cả.

Một điều mình ưng nữa là dàn nhân vật phụ, đáng yêu và vừa phải. Mấy bộ trước trong cùng hệ liêt thường có nhiều CP đan xen với đôi chính, dàn phụ cũng nổi bật, nhưng qua truyện này Ngữ Tiếu Lan San tập trung khai thác cặp đôi chính nên nó đầy đặn đa chiều đọc thích gì đâu. Trong các bộ trước đó của hệ liệt, hình ảnh Sở Uyên và Đoạn Bạch Nguyệt không được tốt lắm, qua lời các nhân vật giang hồ thì là kiểu mưu mô tính toán, lạnh lùng lại còn suốt ngày bắt người giang hồ vào làm quan đi đánh giặc. Nên trong mấy bộ trước hai bạn kiểu bị đẩy ra ngoài vòng bạn bè giao thiệp của nguyên team giang hồ ý, lúc nào cũng bị đề phòng, ngay cả em trai ruột được cưng hết mực và trọng thần được sủng ái cũng nghĩ Sở Uyên sẽ vì duy trì hoàng quyền mà không từ thủ đoạn, thấy tội giùm Uyên. Đến Đế vương công lược nguyên cái dàn phụ bên Tây Nam quá là ưng luôn, lúc nào cũng xem Uyên như người nhà, như con cháu, như chị dâu, mà không xa cách em ấy vì thân phận Hoàng đế. Mà nhờ có bên ấy tích cực trợ giúp thì mối quan hệ hai đứa mới được như này, phải gọi là hao hết tâm lực vì xấp nhỏ =)))) Đoạn Dao em Đoạn Bạch Nguyệt chính là nhân vật cưng nhất bộ này, đáng yêu dã man lại ngoan hết nấc, bị ca ca ăn hiếp hoài nhưng chạy đôn chạy đáo vì con đường cưới được Hoàng thượng về nhà của ca ca, bình thường cãi nhau như gì nhưng lúc nào cũng đau lòng ca ca mình số khổ, thương ‘chị dâu’ số dzách luôn, hiểu chuyện lại không annoy như ‘ai kia’ em Sở Uyên (xin lỗi kiểu ngạo kiều này mình nuốt không nổi may mà không xuất hiện gì nhiều). Nam sư phụ thì tuy ngang ngược khùng khùng nhưng thương đồ đệ hết mực, gì cũng nghĩ cho hai đứa, thậm chí hy sinh cả mạng mình vì muốn đồ đệ hạnh phúc. Tình cảm thân tình của Tây Nam phủ khiến người ta cảm động không kém gì tình cảm của Nguyệt và Uyên, thứ tình cảm mộc mạc giản dị không màu mè. Nhớ mãi tình tiết Sở Uyên sau chiến dịch cuối cùng trở về, ghé qua vương phủ Tây Nam, Sở Uyên nằm trên ghế ngủ say, Tứ Hỉ công công nhìn thấy liền nghĩ ‘thật đúng là về nhà, nên an tâm tự tại như vậy’, miêu tả rất đúng cảm giác của mình. Không thể quên Tứ Hỉ công công đáng yêu tri kỉ luôn che giấu cho Hoàng thượng và Đoạn vương; Lưu đại nhân chuyên gia làm mai làm mối nhưng lúc nào cũng bênh hoàng thượng cute cực, cả bạn thân thân ai nấy lo Tư Không Duệ suốt ngày bị Đoạn Bạch Nguyệt lấy thư tình cũ ra dọa dẫm nữa..

Nói chung không ngờ truyện này Ngữ Tiếu Lan San lên tay quá, tạo nhân vật viết tình tiết ổn phết, đánh trúng lòng tui (chứ đọc lướt mấy truyện trước không phải gu, đọc ‘Đồng quy’ thì nhân vật không hợp gu lại còn quá lan man dài dòng nên drop luôn). Bộ này đã đưa Đoạn Bạch Nguyệt và Sở Uyên vào danh sách ‘Những cặp đôi yêu thích’ của tui rồi đó, thích cả đôi luôn. Hơn nữa, bạn edit làm rất tốt, dịch ổn và đúng nghĩa, khiến cảm xúc khi đọc cũng tròn đầy, cần nhiều editor như thế.

Đọc ở đây

P/s: đề cử mấy bộ hoàng đế công mà tui thích như Đế đài xuân, Đương niên ly tao, Sửu hoàng, Quyền hoạn, Mạch thượng hoa khai, Sát Phá Lang.

***

Tên truyện: Đế vương công lược
Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San
Cổ trang, vương quyền tranh đấu, có hài có bi, ôn nhu tình thánh công x (hơi) biệt nữu tình thánh thụ (nghe đồn mấy bộ trước là tiện công tiện thụ, bị dân tình chửi ầm).
Mình đã chán Ngữ Tiếu từ lâu vì truyện ngày càng dài và dai. Giang hồ chỉ đọc bộ đầu mà đến giờ cũng chả nhớ gì ngoài hai nhân vật chính, bởi vậy đắn đo rất lâu mới đọc Đế vương công lược.
Đoạn Bạch Nguyệt và Sở Uyên vốn là hai kẻ tình trong như đã. Duyên phận đẩy đưa khiến thế tử Tây Nam Vương và thái tử Đại Sở dù chẳng nhiều cơ hội gặp nhau nhưng cảm tình nồng đậm, lại vì thân phận ràng buộc quá nhiều mà phải ép lòng làm ngơ. Một kẻ ra vẻ dửng dưng, một người dù hy sinh cho người kia rất nhiều lại giả như mình hám lợi. Thế nhưng, yêu nhau đến thế thì làm sao kiềm được, nhất là khi Sở hoàng biết rõ Đoạn vương gia đã vì y hy sinh biết bao nhiêu… Họ cùng nhau nam chinh bắt chiến, đem lại bình yên cho Đại Sở. Cuối cùng, thiên tử đại hôn, toàn dân vui mừng.
Đọc đoạn đầu dù thụ không hề đáng ghét nhưng mình vẫn bất bình cho công. Ừ thì làm hoàng đế cũng bị bó buộc nhiều thật nhưng biệt nữu quá sức như thế thì tội công quân quá. Mãi đến khi thụ phát hiện ra người ta chịu cổ trùng hành hạ mười năm vì mình bạn mới bắt đầu mềm mỏng và lộ rõ tình cảm. Đúng cái kiểu công bị ngược thân làm thụ bị ngược tâm.
Chưa kể càng về sau càng lộ rõ anh Nguyệt mới là vai chính. Mình thích quá trời thích luôn. Đọc bao truyện của Ngữ Tiếu hình như chỉ độc nhất truyện này là công được làm nhân vật quan trọng nhất, kẻ thù anh xử, vấn đề anh giải quyết, nhân vật phụ cũng xoay quanh anh. Tuyệt!
Truyện có nhiều người dễ thương lắm. Nhất là đệ đệ Đoạn Dao và sư phụ Nam Ma Tà của công, luôn ủng hộ và yêu thương anh vô điều kiện. Xem tình cảm họ dành cho nhau cảm động không kém tình cảm công thụ đâu.
Edit: Haerie

***

[REVIEW] [Đam mỹ] ĐẾ VƯƠNG CÔNG LƯỢC – Ngữ Tiếu Lan San

” GIANG SƠN ĐẠI SỞ NÀY, TỪNG CHÚT TỪNG CHÚT MỘT LÀ CỦA CẢ HAI NGƯỜI.”

Đoạn Bạch Nguyệt nguyện vì người mình thương, dằn lòng nỗi nhớ nhung xa cách trăm dặm, ở nơi biên cương làm một Tây Nam Vương, dốc sức vì người trấn giữ giang sơn. Đoạn Bạch Nguyệt nguyện vì người chịu đựng nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm của Kim Tàn Tuyến suốt mười năm, cũng nguyện vì người đó mà cam chịu bị mang tiếng xấu là kẻ lòng lang dạ sói, dã tâm soán ngôi hoàng đế.

Đoạn Bạch Nguyệt cho đi thật nhiều, mang đau đớn cũng thật nhiều. Khi luyện xong Bồ đề tâm kinh, toàn thân Đoạn Vương mang độc, mặt bị hủy dung, sợ chạm vào người thương sẽ khiến người ấy gặp nguy hiểm, vì vậy Đoạn Bạch Nguyệt đau đớn chịu đựng, dốc lòng muốn trốn tránh người ta cả đời, muốn để người ấy quên mình đi, tương lai sống một cuộc đời thanh thản, yên vui không có mình là được. Năm ấy chỉ vì một phong tín hàm của người thương được gửi tới từ nơi Vương thành xa xôi, Đoạn Vương bất chấp mình đang bế quan luyện công, cãi lời sư phụ mình xuất quan sớm, xuất quân bình loạn đất nước, hậu quả khiến tâm mạch trọng thương, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Đoạn Bạch Nguyệt tự nguyện làm tất cả, là vì người hắn thương. Cho dù là vậy, Đoạn Bạch Nguyệt chưa bao giờ thật sự muốn Sở Uyên phải báo đáp mình cái gì. Sở Uyên từng nghĩ mình lợi dụng Đoạn Vương quá nhiều lần, nhưng Đoạn Bạch Nguyệt chỉ nói:

“Ngươi tình ta nguyện, vì sao phải gọi là lợi dụng. Nếu trong lòng ngươi không có ta, đó mới là lợi dụng.”

Sư phụ Nam Ma Tà của Đoạn Bạch Nguyệt từng nói, ông ấy muốn đóng một cái bảng có hai chữ “Tình Thánh” dát vàng lấp lánh mà treo lên trước cổng Tây Nam Vương Phủ, hoặc cũng có thể làm thêm một cái treo lên người Đoạn Vương =o= . Đoạn Nương Nương cũng được thiên hạ công nhận, danh hiệu Tình Thánh này hắn xếp thứ hai, không ai dám xếp thứ nhất =))

Tình cảm của Sở Uyên dành cho Đoạn Bạch Nguyệt, tuy ngoài mặt không cho đi quá nhiều thứ, cũng không trả giá nhiều như Đoạn Vương, nhưng với tư cách một bậc Đế Vương, tấm lòng của Sở Uyên, chân tâm của Sở Uyên, từng lời tưng câu Sở Uyên nói, từng cử chỉ, hành động dành cho Đoạn Vương đều rất yêu thương, luôn đặt người yêu trong lòng mình. Nụ hôn đầu của hai người, cùng với lần đầu tiên ấy, đều Sở Uyên chủ động.

Từng lời nói của Sở Uyên đều làm người đọc day dứt. Khi biết Đoạn Bạch Nguyệt toàn thân mang độc, mặt bị hủy dung muốn trốn tránh mình cả đời, Sở Uyên đã nói :

” Nếu cần thêm năm năm, vậy trẫm liền trở về vương thành đợi thêm năm năm, nếu năm năm sau lại có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, liền đợi thêm mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm. Nếu hắn muốn trốn trong băng thất cả đời, trẫm sẽ ở vương thành chờ hắn cả đời ”

“Trẫm có thể chờ ba năm thì cũng có thể chờ ba mươi năm, nếu hắn muốn trốn cả đời, trẫm liền chờ hắn cả đời, người nào chết trước người đó thắng. “

Sở Uyên khóc vì sợ Đoạn Bạch Nguyệt gặp nguy hiểm, khóc vì nỗi đau Kim Tàn Tuyến người yêu phải chịu đựng ròng rã mười năm mà mình không biết, khóc vì chứng kiến người yêu chịu đau đớn mà mình chẳng thể làm được gì, khóc vì cảm thấy mình nợ Đoạn Bạch Nguyệt quá nhiều, có lẽ cũng chưa từng khóc vì điều gì khác. Giang sơn là trách nhiệm của Sở Uyên, nhưng Đoạn Bạch Nguyệt mới là nỗi bận tâm trong lòng Sở Uyên. Là một bậc đế vương muốn lưu danh sử sách, nhưng vì Đoạn Bạch Nguyệt, Sở Uyên bằng lòng ngự giá thân chinh, dẫn quân khai chiến với một cổ quốc khác chỉ để tìm về thuốc giải cho người thương. Và cũng bởi vì muốn cuối cùng có thể ở bên người đó, Sở Uyên bằng lòng nuôi dưỡng con của kẻ thù, để nó kế thừa ngôi vị Hoàng Đế mà tổ tiên truyền lại.

Cả hai trải qua muôn trùng sóng gió, cuối cùng cũng được như nguyện mà đại xá thiên hạ,thiên tử đại hôn, chân chính ở bên nhau. Lần đầu gặp nhau khi cả hai chưa đầy mười tuổi, thế nhưng một phút khuynh tâm, hơn ba mươi tuổi mới có thể an ổn cùng nhau trải qua phần đời còn lại. Đoạn Bạch Nguyệt từng nói rằng, mọi chuyện đều đã qua rồi, có lẽ, ông trời tạo ra tất cả những khó khăn này, chính là thầm muốn thử thách họ. Chỉ cần vượt qua những đắng cay này, hết thảy còn lại đều là tư vị ngọt ngào.

Cách hai người thể hiện tình yêu thương cho nhau thật sự rất cảm động. Rượu Phi Hà mà Đoạn Bạch Nguyệt tự tay cất, cả đời này cũng chỉ cất cho một mình Sở Uyên. Từng cái cụng trán nhau , một cái ôm dịu dàng, cọ má, xoa mũi nhau, hay Đoạn Nương Nương vỗ về Sở hoàng ngủ, hoặc đôi khi Đoạn nương nương bị Sở hoàng thượng ngắt lỗ tai.

Một tình yêu đẹp, đẹp hơn mọi thứ trân kì dị bảo trên đời này.

01.09.2019

Mời các bạn đón đọc Đế Vương Công Lược của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.