Nhân kiếp trước, quả đời sau.
Nhân duyên đã lỡ có còn gặp lại?
Ở lại cổ đại, đáp lại tình si của người?
Trở về hiện đại, chăm sóc vết thương lòng của anh?
Một lòng nếu hướng về cả hai người,
Đã như vậy, ở lại cổ đại hay trở về hiện đại?
Đi con đường nào?
***
Ngồi trong phòng họp rộng lớn, tôi nhìn lên bệ diễn thuyết, chậm rãi tự nhủ, bình tĩnh nhìn anh ta, một nụ cười lạnh mê man đậu trên môi.
Cả đời này, tôi đều phải vì người khác mà sống!
Cả đời này, tôi đều phải sắm vai một con búp bê mặc cho người khác thao túng.
Được cha mẹ nuôi nhận về, tôi vứt bỏ bản thân, khôn khéo, vâng lời, tám tuổi – một đứa bé mồ côi, chịu số phận một kẻ ăn nhờ ở đậu.
Để có được tình yêu của anh Lăng, tôi tìm mọi cách, hết sức vì công ty, vẫn bị anh ta quẳng đi như chiếc giày.
Là số phận của tôi? Không! Tôi không tin vào số phận! Anh ta và tôi yêu đương, sau lại tuyệt tình bỏ đi, anh ta trong ngày đính hôn của tôi và người khác hững hờ đối đáp, anh ta với chuyện tôi mất tích nửa năm hoàn toàn chẳng quan tâm. Anh ta đã sớm không còn là anh họ Lăng Lỵ coi tôi như châu như ngọc!
Anh ta có thể tuyệt tình với tôi, tôi cũng có thể vô nghĩa với anh ta! Tôi sẽ khiến anh ta phải giao ra số cổ phần của công ty bị anh ta chiếm! Tôi không sai! Tôi chỉ muốn tìm lại một thứ thuộc về mình! Tuy câu nói hôm ấy của tôi, làm sắc mặt anh ta như đất.
“Hội nghị cổ đông đến đây chấm dứt, cuối cùng, tôi có một chuyện muốn công bố.” Anh Lăng duy trì nụ cười tao nhã, nhìn một vòng quanh phòng họp, cuối cùng, nụ cười dừng lại trên mặt tôi, thành một nụ cười lạnh.
Anh ta luôn tao nhã như vậy, lịch sự và mẫu mực, thật khó mà tin được tiếng tăm vang dội, lãnh khốc vô tình của anh ta ở thương trường, thậm chí, lừng danh ở cả hải ngoại.
“Tôi sẽ chuyển nhượng 8% cổ phần của tôi ở công ty cho tiểu thư Bối Nhi.”
Giọng nói bình tĩnh của anh ta dường như đã châm ngòi cho một quả bom, trong phút chốc, phòng họp bị bao vây trong những tiếng ồn ào không ngớt.
Nụ cười lạnh lẽo trên môi tôi càng sâu, đám hồ li già này có ý gì đây, tôi chỉ lấy lại phần cổ phần của tôi, việc gì phải kinh ngạc?
“Chủ tịch Lăng, xin hỏi khi nào anh định giao quyền kinh doanh?” Lời căn vặn đến từ cha của anh Lăng, dượng tôi.
Nhiều năm qua, anh họ và người dượng quỷ kế đa đoan vì quyền kinh doanh trong công ty không ngừng đối phó lẫn nhau.
Thật buồn cười! Anh Lăng là người thừa kế duy nhất của gia tộc Lăng thị, khi anh họ giao ra cổ phần, dượng cũng chỉ có 25% cổ phần công ty, còn chưa đủ tư cách.
Nhưng…
“Sau cuộc họp lãnh đạo, luật sư riêng của tôi sẽ tới, tôi sẽ giao quyền kinh doanh.” Anh Lăng lạnh lùng, mặt không gợn sóng.
Tại sao lại như vậy? Tôi chỉ lấy lại phần mình, cái đó và quyền kinh doanh có quan hệ gì?
Trong phút chốc, chiếc mặt nạ khinh miệt trên mặt bị tháo bỏ, tôi không ngừng đưa ánh mắt bối rối và nghi ngờ nhìn về phía anh ta, đáp lại tôi là một nụ cười thản nhiên.
“Cháu gái, không ngờ nó lại quyết định như vậy, lúc cháu mất tích, nó bỏ bê công việc, chỉ lo đi tìm cháu, bị ba nó thừa cơ chiếm phần cổ phần của cháu, không ngờ, hôm nay nó vẫn lấy cổ phần của nó đưa lại cho cháu, bây giớ nó chỉ còn 32% cổ phần, làm sao có thể giành quyền kinh doanh với cha nó có tới 33%!”
Lời bác làm tôi như rơi xuống vực sâu.
Anh họ, sao anh lại làm chuyện ngu ngốc đến thế? Vì sao, khi tôi trách anh bỏ mặc tôi sống chết, anh không bận tâm, khi tôi trách anh chiếm đoạt di sản cha mẹ để lại cho tôi, anh không một câu giải thích?
Tôi nhất định phải hỏi cho rõ ràng! Đã quyết định cùng anh ân đoạn nghĩa tuyệt, tôi sẽ không bao giờ vì vài cử chỉ dịu dàng lơ đãng của anh ta mà trầm mê trong đó.
Quên tình cảm, quên yêu đương, đó là quyết định trong khi tôi mất tích nửa năm.
“Anh họ.” Tôi gọi anh Lăng, đang chuẩn bị ra khỏi phòng họp.
Trong căn phòng rộng chỉ còn tôi và anh ta.
“Tôi không cần phần cổ phần đó, khi luật sư còn chưa kịp làm thủ tục chuyển nhượng, dừng lại cả đi.” Cuối cùng, anh ta vẫn là mối uy hiếp của tôi, tôi không cho phép anh ta vì tôi mà lợi ích bị tổn hại.
“Không được, không có số cổ phần đó, những ngày em ở nhà họ Trần không dễ dàng gì đâu.” Anh ta dứt khoát.
Vào nhà họ Trần? Anh ta uổng công rồi. Anh ta cho rằng tôi còn có thể lại vì muốn khơi dậy sự ghen tuông của anh ta, tự ép bản thân chấp nhận vị hôn phu ngạo mạn nông cạn kia?
Tôi định châm chọc anh ta, lại bị một vị khách không mời cắt ngang.
“Lăng Lỵ! Mày muốn bức tao chết sao?” Bạn thân trước đây của anh ta, Sở Hoài.
“Đáng đời mày!” Vẻ mặt anh Lăng luôn luôn tao nhã, bây giờ lại lộ ra vẻ tàn nhẫn tôi chưa từng thấy.
“Mày làm tao phá sản! Trên thương trường, nhà họ Sở không còn đường sống mà về, đến khi nào thì mày mới chịu ngừng tay?” Sở Hoài dường như đã phát điên.
Tôi hít một hơi khí lạnh, không thể ngờ anh Lăng tuyệt tình với Sở Hoài như vậy.
“Trừ phi tao chết.” Lời nói lạnh lẽo như hàn băng đó không ngờ lại có thể thốt ra từ người luôn ôn hòa như anh Lăng! Anh ta luôn luôn như thế? Hay tôi thật sự không thể mang anh ta của bốn năm trước quay về?
Một nòng súng đen ngòm chĩa về anh Lăng, người cầm khẩu súng là Sở Hoài.
“Nổ súng đi! Tao đã sớm sống không bằng chết!” Anh Lăng cười lạnh, nhắm mắt, gương mặt kiên quyết.
Một tiếng súng vang lên, trái tim tôi nghẹn cứng trong miệng.
“Bối Bối!” Tiếng gào thê lương của anh Lăng như xé rách lớp không khí trong phòng.
Ha ha….. Cuối cùng, tôi vẫn đẩy anh ta ra, thay anh ta nhận vết thương…
Anh Lăng, ai nói anh sống không bằng chết? Kể từ bốn năm trước, từ thời khắc anh vứt bỏ tôi, kẻ sống không bằng chết là tôi.
Sống có gì đáng sợ? Chết có gì đáng sợ?
Yết hầu khô nóng, đau đớn như có ai đốt lửa trong đó.
Tôi không chết? Rõ ràng viên đạn kia dường như đã xuyên sâu vào tim.
“Cách cách?” Tiếng gọi kinh hoảng.
Cách cách? Trong phòng bệnh còn bật ‘Hoàn Châu Cách cách’ sao? Làm ơn tắt đi, quê quá!
“Cách cách, người tỉnh rồi?”
Tôi cố gắng mở mắt, một cô gái nhỏ xinh đẹp mặc trang phục đời Thanh đứng trước giường của tôi.
Dạo này bệnh viện đang có phong trào y tá không mặc đồng phục? Lại mặc quần áo nha hoàn? Quá khôi hài.
Tôi cố gắng “Ha ha” cười hai tiếng, không cần biết sẽ doạ đến nha hoàn kia.
“Cách cách, mọi chuyện thương lượng sau, xin người đừng tự sát nữa.” Nha hoàn đã run rẩn quỳ trên mặt đất.
Tự sát? Anh Lăng nói thế? Thật ý tứ.
Nhưng… Hình như hơi kỳ lạ.
Khắp người tôi trừ yết hầu đau nhói, những chỗ khác hoàn toàn bình thường. Tôi nâng tay, tốt, hơi nhức, bèn sờ soạng vết thương bị súng bắn. Ông trời! Sao lại không có một chút đau đớn?
Tôi đứng bật dậy, trong phút chốc giật nảy mình.
Tôi lại mặc phục trang của tiểu thư đời Thanh, trên người không một vết thương.
Sao lại thế này? Ngay cả phòng ở cũng quá cổ kính, không có một chút hơi thở của thời đại tôi sống.
Còn nằm mơ sao? Không! Trong mơ không bao giờ chân thật như vậy.
“Gương! Lấy gương cho tôi!” Tôi hét chói tai.
Cô nha hoàn ù chạy tới vấp ngã, vội vàng đưa gương lại.
Tôi gần như không thể tin vào mắt mình, đây không phải là mặt của tôi! Nét kiều diễm trong vẻ tuấn mỹ, xinh đẹp nhưng quật cường, đây là một gương mặt rất mỹ lệ! Nhưng không phải là mặt tôi!
Không thể tin được, chiếc gương rơi khỏi tay, âm thanh rạn vỡ đập vào tai, đau nhói.
Tôi làm sao vậy? Tôi chết…
Chết không đáng sợ! Nhưng….. Sao tôi có thể ở trong thân xác một người khác?…..
Lại ở đời Thanh….
“Cách cách…..” Nha hoàn càng sợ hãi.
Mời các bạn đón đọc Tôi Là Bảo Bối Của Ai của tác giả Đản Đản 1113 .