Truyện Oan Trái của tác giả Thanh Vân Bạch Thiên mang một câu chuyện tình yêu thương giữa những con người cùng nhưng mưu tính thâm độc đến độc giả.
Đó là sự đáng thương của một nữ nhi là con gái của một vi bang chủ lừng danh trên thiên hạ.
Đó cũng là gia tộc tai tiếng nhất trên giới giang hồ khi mà bang chủ đột ngột ra đi để lại gia đình của mình. Kế đó là sự toan tính thâm độc của những kẻ muốn tạo phản…
***
Rating : 20+
Thể loại : np
*Lưu ý : chống chỉ định cho những ai dị ứng thể loại này , mồm chê nhưng mắt vẫn coi. Xin cảm ơn*
Văn án:
Gia tộc Hắc Huyền nổi danh giàu có ba đời, người đứng đầu gia tộc có quyền quyết định mọi việc. Hắc Huyền Lam, chủ nhân của đại gia tộc giàu có đột ngột qua đời, bản di chúc để lại cho ai vẫn còn là một bí mật, chỉ có đại ca Hắc Huyền Vũ và hai anh em sinh đôi Hắc Huyền Thiên cùng Hắc Huyền Tú biết, khi họ bước ra khỏi phòng, tuyên bố gia gia đã qua đời.
Gia tộc Hắc Huyền có tổng cộng 13 anh em, đứa em gái thứ 13 là Hắc Huyền Ngọc vào lúc gia gia qua đời thì được lệnh của gia gia là phải ra khỏi nhà không được sống trong gia tộc Hắc Huyền.
Chuyện này không có gì là lạ, Hắc Huyền Ngọc chua xót thầm nghĩ, gia gia cũng đã chẳng phải công khai nói cô không thuộc dòng máu Hắc Huyền đấy sao? Trước sau gì cũng phải ra đi, nhưng cô nên đi đâu? Ba ba đã mất, mụ mụ cũng qua đời và mang cô về gia tộc Hắc Huyền này năm cô 1 tuổi. Bốn năm,không dài cũng không ngắn, nhưng cũng đủ để chịu đủ mọi sự ghẻ lạnh của những người mà cô không coi là người một nhà. Gia gia lưu cô đến lúc này cũng là ân nghĩa lớn lắm rồi..cô không trông mong gì hơn.
Lẳng lặng thu dọn , nước mắt Hắc Huyền Ngọc không ngừng rơi, cô đi đâu, về đâu. cô phải làm gì?
''Khụ…'' Một tiếng ho khẽ vang lên cạnh cửa, cô nhìn lên, Thất ca và Bát ca đang đứng đó. Bát ca nhẹ nhàng bước vào vẻ mặt ôn nhu trìu mến, ''Tiểu Ngọc Nhi, anh và Thất ca đã bàn tính rồi, hay em đến nhà bọn anh ở đi, yên tâ,, anh và Thất ca sẽ giấu chuyện này không cho ai biết''
Huyền Ngọc thổn thức ''nhưng đại ca đã nói, nếu ai chứa chấp em xem như tòng phạm..''
Bát ca cười khẽ '' Anh không sợ, anh và em biết nhau từ nhỏ, nếu em không nói, anh và Thất ca không nói, ai sẽ biết?''
Huyền Ngọc cảm động nhào vào lòng Bát ca, khóc nức nở.
Cô không biết rằng tất cả chỉ là một âm mưu…
***
Thể loại: hiện đại, np, sắc, sủng
Lão thái gia qua đời, Đại ca lên làm gia chủ, Hắc Huyền Ngọc không có quan hệ ruột thịt với Hắc Huyền gia, nên cảm thấy cô đơn, lạc lõng, phải cuốn gói ra khỏi nhà. Cũng may, có Thất ca (Hắc Huyền Thiên) và Bát ca (Hắc Huyền Tú) đưa tay cứu giúp. Ai dè đâu 2 người lại là sói đang đói khát =)
Chương 50 có đoạn viết là ba của Huyền Ngọc (ba ruột) không muốn cưới vợ nên ông nội đã phải kêu người “dịch dung” tham gia hôn lễ. Mình thắc mắc vì sao editor lại không chọn từ hoá trang, thay vì dịch dung nhỉ ?
Đoạn ông nội của Huyền Ngọc giải thích vì sao gia tộc Sơn Bản lại bị dính lời nguyện “loạn luân” hơi ảo … Mình nhớ là mình đang đọc hiện đại chứ không phải huyền huyễn …
Ban đầu chỉ có 2 anh em Huyền Thiên – Huyền Tú thôi. Sau đó, Sơn Bản Triệt Nhất đỡ đạn cho Huyền Ngọc và hôn mê và sau đó bị mất trí nhớ (mình không biết có thật mất trí không, hay là ổng cố tình vì khúc đó là hết, xong chuyển qua ngoại truyện cũng không nhắc đến).
Thường thường nam chính rất ít khi bị dìm, nam chính của truyện này cũng vậy. Ai cũng giỏi giang, ai cũng thiên tài, ai cũng chung tình. Chỉ có mỗi nữ chính không có gì đặc sắc cả. Ban đầu dù biết rõ Thiên và Tú không phải là anh ruột của cô nhưng cô vẫn không chấp nhận họ. Tính cách của cô nhu không ra nhu mà cường không ra cường, mình không thích tính cách của nữ chính Huyền Ngọc. Tuy mình hiểu Huyền Ngọc bị nuôi ở nhà, không được tiếp xúc với nhiều người nên hơi e dè, sợ hãi (mình cũng không thấy sợ hãi gì cả, đó là tác giả viết như vậy), nhưng đi học mà bị Lâm tiểu thư đó xé váy xé áo mà không làm gì được cả. Mình thấy hơi thánh mẫu, hơi vô dụng.
Đoạn cuối có khúc 4 người cùng làm… Tội nghiệp đứa bé không có ba mẹ quan tâm quá chừng …
Cho truyện này 2.5/5 điểm thôi. Truyện ngoại trừ sắc ra thì không có gì đặc sắc cả.
***
Đang trong phòng tự học cùng Bát ca, chợt nghe tiếng loa nội bộ vang lên: Mọi người tập trung ở phòng Lão Thái gia, lão thái gia đột nhiên ngất xỉu. Khi Hắc Huyền Ngọc cùng Huyền Tú chạy đến thì Lão Thái gia đã được đưa vào bệnh viện. Mọi người đang xôn xao, bác sĩ bảo tình trạng của Lão Thái gia rất nguy hiểm, không biết có vượt qua nổi không
Hắc Huyền Ngọc sững sờ, đã đến lúc rồi sao? Lão Thái gia nếu còn sống đương nhiên dù người có ghét bỏ nàng như thế nào người cũng sẽ cho nàng ở trong nhà, nhưng nếu người mất đi, ca ca lên nắm quyền, như vậy nàng sẽ làm sao đây?
Huyền Tú đứng ở một bên ôm lấy vai của nàng: “Huyền Ngọc, em đừng lo lắng. Mọi chuyện còn có anh và Thất ca.”
Ba ngày sau, Lão Thái gia đã qua đời, trước lúc lâm chung, Lão Thái gia cho gọi Lão Đại mới từ Na uy gấp gáp trở về, một lát sau cho gọi hai anh em sinh đôi cùng vào.
Tam ca ôm lấy bờ vai của nàng: “Ngọc nhi, em về phòng nghỉ trước đi, ở đây chỉ thêm thương tâm.”
Nàng gật đầu lẳng lặng lui về phòng. Tam ca đi lẳng lặng ở một bên, đột ngột lên tiếng: “Nếu gia gia qua đời, nhà này sẽ do Đại ca làm chủ, mọi chuyện sẽ do anh ấy quyết định, nhưng dù sao chúng ta chỉ là một phần rất nhỏ bé trong ngôi nhà này, có muốn sao cũng không được.”
Nàng gật đầu lặng lẽ.
Khuya, truyền đến một tin, Lão thái gia đã qua đời. Quyền thừa kế được giao lại cho đại ca làm chủ, các anh em khác đều phải phụ thuộc và nghe theo lệnh của đại ca. Hắc Huyền Ngọc lập tức cuốn gói ra khỏi nhà, chuyện xấu của nàng đã không còn giấu được nữa nàng không phải thuộc gia tộc Hắc Huyền, nên không được hưởng bất cứ lợi ích nào từ dòng họ, bất cứ ai có liên can với nàng, đều sẽ bị nghiêm trị.
Huyền Ngọc khóc nấc lên, dù đã đoán trước, nhưng sự việc dù sao cũng quá đột ngột làm nàng không tự chủ nổi, năm nay nàng mới mười bảy tuổi, nàng sẽ đi về đâu. Bất chợt, có một vòng tay ôm choàng lấy người nàng. Nhẹ vuốt ve, nàng gục đầu lên vai người đó khóc nức nở, nàng thầm nghĩ là bát ca, khóc một lúc lâu, ngửi lại mùi hương trên áo, mùi sóng biển và mặt trời. Thất ca! Thất ca đang an ủi nàng, nàng ngạc nhiên mở choàng mắt, trong kí ức của nàng, Thất ca là người cứng rắn, lạnh lẽo, hay trừng phạt nàng mỗi khi nàng làm sai, chỉ có Bát ca mới dịu dàng với nàng.
Thất ca nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói có chút cứng ngắc: “Đừng khóc, không cho phép khóc.”
Bát ca, đứng ở cửa phòng, nhẹ tằng hắng một tiếng : “Thiên, tính sao đây?’’
Thất ca hừ nhẹ: “Em nói đi!”
Huyền Ngọc ngơ ngác, tính gì? Như hiểu thắc mắc của nàng, Huyền Tú bước lại gần nói: “Anh và Thất ca đã tính xong, em chuyển đến nhà của bọn anh đi, vẫn đi học bình thường, nhưng phải do anh và Thiên đưa đón.”
Huyền Ngọc lắc đầu, “Không được, Đại ca đã nói qua, nếu ai chứa chấp em sẽ bị phạt.”
Huyền Tú mỉm cười, búng nhẹ vào mũi nàng: “Cô bé ngốc, thế mới bảo chỉ có anh và Thiên được đưa đón em,em không nói, Thiên và anh không nói, ai sẽ biết.”
Nhưng Huyền Ngọc vẫn băn khoăn. “Rủi như….”
Huyền Thiên cắt ngang, “Không cho phép từ chối.” Huyền Ngọc run sợ, co rút vào lòng Huyền Tú, Huyền Tú trừng mắt nhìn ông anh của mình: “Ai, anh lại dọa Tiểu Ngọc nhi nữa rồi!”
Nhưng Huyền Ngọc vẫn lo sợ, sợ ở chung nhà với hai người anh trai này, thời gian gần đây cô ngủ chung với hai anh, luôn nằm thấy những giấc mộng kì quái. Bất chợt, cô nhớ đến chuyện mới gặp hai anh em cách đây một tháng vào buổi cơm tối.
Mời các bạn đón đọc Oan Trái của tác giả Thanh Vân Bạch Thiên.