Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Thể loại: xuyên không, gia đấu
Edit + Design: Ndmot99 ????????????
Beta: Yuri318

Bỗng chốc môt ngày nàng lại được xuyên không về cổ đại vào thân xác của Diệp Dung Hoa là môt thiên kim tiểu thư của Diệp gia tộc.

Đáng tiếc là phụ thân mất sớm, không chỉ vậy mà mẫu thân tái giá, bản thân trở thành đứa trẻ mồ côi.

Trên không có huynh đệ giúp đỡ, dưới chỉ có thứ muội ác độc.

Nãi nãi ngoài mặt yêu thương, nhưng thực chất là kẻ máu lạnh vô tình, vì lợi ích gia tộc mà sẵn sàng vứt bỏ người thân.

Bá phụ tàn nhẫn, vì nhi tử của mình mà lợi dụng đứa cháu gái này.

Đường tỷ ngang ngược kiêu ngạo, chỉ mong nàng nhanh nhanh đi chầu Diêm Vương.

Thứ muội liên tục hãm hại vì muốn cướp đoạt phu quân, thay nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Đáng hận nhất là mẫu thân ruột thịt, nhiều năm bỏ mặc nay lại vì kế nữ bảo bối mà đá nàng một cước.

Lúm đồng tiền trên mặt như đoá hoa xinh đẹp, nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh…

Ta không hại người, nhưng nếu các ngươi đã tự mình tới cửa, vậy đừng trách ta vô tình…

Những kẻ nợ ta, từng người từng người đều phải trả giá.

Lấy chồng sao?

Bổn cô nương phải có tiền tài, trái có ruộng đất, cần gì cùng ngươi tranh tới sứt đầu mẻ trán?

Ông trời cho nàng cơ hội, hiện tại nàng có thể ủy khuất bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không phải chính mình…

***

Mây đen dày đặc cuối chân trời, mưa rơi liên tục làm xoa dịu không khí nóng bức của ngày hè, mang tới cảm giác thoải mái dễ chịu cho con người.

Mấy ngày trước, hoa cỏ trong chủ viện Diệp gia còn bị phơi nắng tới mệt mỏi, hiện tại mọi thứ như được bơm thêm sức sống, xuân ý dạt dào.

Mấy tiểu nha đầu ngồi ở góc hành lang vui vẻ trò chuyện.

Cánh cửa mở ra, Trần ma ma mặc áo màu xanh đội ô đi vào. Vạt áo ướt một mảng bà ấy cũng không quan tâm, chỉ vội vội vàng vàng.

Đám nha đầu thấy vậy liền đứng lên, cung kính hành lễ: "Trần ma ma."

Trần ma ma làm như không nghe thấy, chỉ mím môi đi vào. Mấy nha đầu thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Tới cửa, nha đầu canh giữ bên ngoài liền vén rèm. Một đại nha đầu xinh đẹp từ bên trong đi ra, thấp giọng nói: "Trần ma ma đã về." Nàng vừa nói vừa đưa bà khăn tay.

Trần ma ma đưa ô cho nha đầu bên cạnh, sau đó nhận lấy khăn tay lau nước mưa trên người, hỏi: "Hương Vân, phu nhân đâu?"

Hương Vân thành thật đáp: "Phu nhân đang ở trong chờ ma ma."

Trần ma ma gật đầu, lau người thêm mấy cái rồi đưa khăn cho Hương Vân, nhanh chóng đi vào.

Gian phòng bên trong, Diệp phu nhân Kỷ thị mặc áo gấm màu hồng thêu hoa, váy màu xanh cẩm, búi tóc đeo cây trâm vàng phượng ngậm trân châu chống cằm ngồi tựa vào bàn, hai mắt nhắm chặt.

Một tiểu nha đầu quỳ bên cạnh, cầm chùy mỹ nhân nhẹ nhàng đấm bóp cho bà.

Lư hương kỳ lân dịu dàng toả hương, mưa bên ngoài vẫn rơi tí tách, không khí trong phòng yên tĩnh một cách lạ thường.

"Phu nhân." Trần ma ma đi tới, quỳ gối hành lễ.

Hương Lăng mang theo tiểu nha đầu kia lặng lẽ lui ra.

Trần ma ma đứng lên, đi tới rót trà đưa cho Kỷ thị.

Kỷ thị uống một ngụm, ngón tay mơn trớn theo miệng ly, qua một hồi lâu mới lên tiếng hỏi: "Chuyện như thế nào rồi?" Không đợi Trần ma ma trả lời, nét mặt của bà liền trở nên nghiêm túc, "Nhất định không được xảy ra sai sót."

Trần ma ma cúi đầu trả lời: "Phu nhân yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị xong, nô tỳ sợ phu nhân lo lắng nên mới trở về bẩm báo một tiếng."

"Chuyện ngươi làm, ta rất an tâm."

Sắc mặt Kỷ thị vô cùng lạnh lùng, ánh mắt mang theo sát ý. Bà đặt ly trà xuống bàn, quay đầu ngắm mưa bên ngoài: "Ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta, chờ mọi việc xong xuôi, xử lý luôn mấy người kia đi."

"Việc này phu nhân cứ yên tâm." Trần ma ma gật đầu, "Người bên Hải Đường uyển có phải…"

Kỷ thị trầm ngâm một lát mới trả lời: "Trước mắt cứ nhốt lại, sau đó xem ý của lão phu nhân thế nào, dù sao cũng không thể vì đám nô tài đó mà hủy thanh danh của ta ở Diệp gia này."

"Vâng, nô tỳ biết rồi." Trần ma ma nhẹ giọng đáp.

Kỷ thị đưa mắt nhìn đồng hồ cát trong phòng: "Cơn mưa này tới thật đúng lúc, ngươi lui xuống trước đi."

"Dạ, nô tỳ xin cáo lui." Trần ma ma đáp lời một tiếng, sau đó xoay người ra ngoài.

Hương Vân và Hương Lăng cùng đi vào hầu hạ.

Kỷ thị cụp mắt xuống, trên người tỏ ra cổ khí lạnh lẽo. Hương Vân Hương Lăng cúi đầu, ngay cả hít thở cũng cố gắng nhẹ nhàng.

Ra khỏi phòng, Trần ma ma căng ô đi về hướng Tây.

Qua hành lang gấp khúc tới hoa viên, bà một đường đi thẳng tới Hải Đường uyển.

Còn chưa bước vào, bên trong đã truyền tới tiếng khóc lóc: "Tiểu thư, tiểu thư…"

Trần ma ma gác ô dưới mái hiên, đẩy cửa đi vào, nhíu mày nhìn Thạch ma ma đang rưng rưng nước mắt: "Sao vậy? Ngũ tiểu thư chẳng qua chỉ mới hôn mê mấy ngày, người không phải còn tốt lắm sao? Các ngươi khóc cái gì, nếu truyền ra ngoài, lão phu nhân sẽ lột da các ngươi!"

Nhìn chén thuốc đặt trên bàn ngay mép giường, bà ta tiếp tục: "Mau đút thuốc cho Ngũ tiểu thư, uống hết chén thuốc này, Ngũ tiểu thư sẽ nhanh chóng khỏe lại."

Thạch ma ma vội lau nước mắt, duỗi tay kiểm tra: "May mà còn ấm."

Thạch ma ma đứng dậy ngồi xuống đầu giường, ôm thiếu nữ đang hôn mê vào lồng ngực, sau đó kêu Lê Hoa đưa thuốc cho mình. Bà cẩn thận cầm thìa, vừa đút thuốc cho thiếu nữ vừa nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, uống thuốc thôi."

Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, một chút phản ứng cũng không có.

Thạch ma ma đưa thuốc tới miệng nàng, nước thuốc cứ thế chảy xuống, Lê Hoa ở cạnh vội vàng lau khô.

Thạch ma ma gấp tới độ không biết phải làm thế nào.

"Thuốc này phải uống hết mới được." Trần ma ma lên tiếng, "Lê Hoa, ngươi đi lấy cây đũa tới đây."

Lê Hoa gật đầu, nhanh chóng đi tìm cây đũa mang về.

Ba người toát hết mồ hôi mới đút xong chén thuốc cho nữ tử trên giường.

Thạch ma ma và Lê Hoa cơ hồ vui mừng tới muốn khóc, bà cẩn thận đặt nàng nằm xuống giường, chỉnh lại góc chăn.

Sau đó Thạch ma ma đứng dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Diệp Dung Hoa hôn mê nằm trên giường tựa hồ bất an, đầu đột nhiên lắc lư, hai tay thống khổ nắm lấy vạt áo trước ngực.

Thạch ma ma hoảng sợ, vội giữ nàng lại: "Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy?"

"Tiểu thư." Lê Hoa cũng vội nhào tới.

Diệp Dung Hoa nằm trên giường tựa như càng thêm thống khổ, giãy giụa mỗi lúc một mạnh, cả người theo đó run lên, qua một lúc lâu mới dừng lại.

"Tiểu thư, tiểu thư…" Thạch ma ma hoảng sợ gọi, một tay cẩn thận kiểm tra hơi thở của nàng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, không… Không còn thở nữa.

Lê Hoa cũng duỗi tay kiểm tra, sợ hãi mà khóc rống lên.

Thạch ma ma vội lau nước mắt, xoay người cầu xin Trần ma ma: "Trần ma ma, người tốt nhất định sẽ gặp may mắn, ngươi đi tìm phu nhân, cầu xin phu nhân mời thái y tới xem bệnh cho tiểu thư được không?"

Trần ma ma liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngũ tiểu thư Diệp Dung Hoa, nhíu mày hỏi: "Ngũ tiểu thư sao vậy?"

Lê Hoa vừa khóc vừa ôm chặt chân của Trần ma ma: "Ma ma, cầu xin người hãy cứu lấy tiểu thư."

Trần ma ma chán ghét nhìn hai người, bà vươn tay kiểm tra hơi thở của thiếu nữ đang nằm trên giường, lập tức cả kinh mà lui một bước: "Tắt thở rồi!"

"Không, tiểu thư còn thở." Thạch ma ma lắc đầu, vừa rống vừa khóc.

"Trần ma ma, cầu xin ma ma hãy cứu lấy tiểu thư." Lê Hoa cũng ai oán khóc.

"Đám nô tài vô dụng các ngươi, dám chăm sóc chủ tử tới mất mạng." Trần ma ma quay đầu, quát, "Người đâu, đem đám người này nhốt vào phòng củi cho ta."

Mấy bà tử dáng người thô kệch xông vào, chỉ trong chốc lát đã kéo toàn bộ người của Hải Đường uyển đi xuống.

Tiếng mưa tí tách bầu bạn cùng tiếng khóc bi ai, xót xa vô cùng. Tiếng khóc xa dần, nơi này chỉ còn lại tiếng mưa rơi.

Mời các bạn đón đọc Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ của tác giả Tây Trì Mi.