Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Khu Rừng Kỳ Diệu

Khu rừng kỳ diệu kể về Jimmy, một em bé chín tuổi người Mỹ mắc chứng mộng du. Trong một lần đi tàu hỏa cùng cha mẹ, khi con tàu tạm dừng lại để sửa chữa, Jimmy đã rời khỏi tàu trong cơn mộng du và bắt đầu một chuyến phiêu lưu kỳ thú suốt năm tháng dài với các bộ lạc thổ dân da đỏ Ojjbwa và Cree. Trong thời gian đó, từ một chú bé văn minh, yếu ớt, Jimmy đã trở nên khỏe mạnh, sử dụng thành thạo ngôn ngữ của bộ lạc mà em đồng hành, và cũng học hỏi được rất nhiều điều lý thú trong cuộc sống giữa vùng hoang dã, nơi chỉ có rừng rậm, sông suối, cây cối, các loài chim và thú hoang dã. Em biết yêu quý và trân trọng thiên nhiên, và học được từ những người thổ dân da đỏ chất phác nhưng cao quý cách nhìn cây cối và muông thú như những con người.

Jimmy đã trở về nhà bằng cách nào, và em đã hòa nhập lại với nếp sống văn minh ra sao? Những người lớn có chia sẻ với Jimmy những gì em đã trải qua hay không?

***

Stewart Edward White (1873 – 1946) là một nhà văn Mỹ nổi tiếng. Các tác phẩm hư cấu và phi hư cấu của ông đề cập tới các cuộc phiêu lưu mạo hiểm, các chuyến du hành với đầy ắp những kiến thức về cuộc sống ngoài trời và lịch sử tự nhiên, thông qua một giọng văn súc tích và hài hước. Ông thu lượm được những kiến thức này qua trải nghiệm của chính bản thân cũng như qua các cuộc phỏng vấn với những người từng hành nghề mua bán da thú, những tay săn vàng và những người mở đường ở miền viễn bắc. White cũng tự minh họa cho một số sách của ông.

***

Có một lần, khi James Ferris mới lên năm tuổi, nó lẳng lặng trèo xuống giường, rảo bước trên đôi chân trần qua phòng ngủ xuống phòng khách, và cuối cùng chỉ tỉnh lại với tiếng gọi giật giọng của bà mẹ hoảng hốt khi nó sắp bò qua cửa sổ lên cái mái dốc của hiên nhà. James nhận một cái phát vào mông ngay sau đó, dù nó chối cãi rằng nó chẳng biết gì về việc ấy. Khoảng một năm sau, nó rời khỏi cái giường trong toa tàu, và nếu không có người khu khuân vác chặn lại, nó đã bước ra khỏi con tàu đang chạy. Năm lên bảy tuổi nó làm cho cả gia đình thất kinh hồn vía bằng cách trèo xuống bốn tầng nhà theo lối thoát hiểm của một khách sạn. Sự cố lần thứ ba này buộc mẹ nó phải suy nghĩ. Sau đó ít lâu, mọi chuyện hoàn toàn sáng tỏ, rằng Jimmy Ferris là một người mắc chứng mộng du.

Jimmy không biết chuyện này. Ba mẹ nó cho rằng tốt nhất là cứ để yên tình trạng đó. Những cuộc dạo chơi ban đêm ít khi tái diễn, và sau khi gia đình đã biết căn bệnh của nó, không bao giờ nó bị đánh thức nữa. Trên thực tế, cho tới năm lên chín tuổi, vào lúc câu chuyện này mở ra, nó đã thực hiện sáu cuộc du hành trong mơ như thế.

Ngoài khuynh hướng không may này, nó chưa hề khỏe mạnh bao giờ.

Nỗi đam mê của nó luôn là cuộc sống ngoài trời, và đó hẳn là điều tốt nhất đối với nó; nhưng mẹ nó quá lo âu về nó. Bà thực thi quyền giám sát chung đối với các món đồ vật như những cục tẩy, những dải vải flanen, bánh xốp và cháo bột yến mạch. Điều này khiến Jimmy tin rằng con người khả tử sẽ chết đứ đừ nếu chân anh ta bị ướt hoặc nếu thực đơn hằng ngày của anh ta thay đổi rất thất thường. Tự nhiên là một cậu bé sẽ làm theo khuôn mẫu tinh thần do mẹ nó định ra, và mẹ của Jimmy thì luôn băn khoăn lo lắng. Thật sự, vào thời điểm này bà đang tưởng tượng rằng buồng phổi của Jimmy bị yếu, vì thế không còn gì khác để làm ngoài việc tất cả bọn họ phải chuyển tới Monterey trong mùa hè và Santa Barabara trong mùa đông. Vì tham vọng lớn lao nhưng luôn bị cản trở của Jimmy là được nhìn thấy “khu rừng lớn”, nó rất đỗi vui mừng.

Họ lên đường tới đó bằng tàu hỏa của công ty đường sắt Canadian Pacific vào đầu tháng Năm. Jimmy ngồi cạnh cửa sổ suốt cả ngày, kinh ngạc ngắm nhìn miền thôn quê Canada, những dải rừng, vô số hồ nước. Ở phía bắc hồ Superior, nó ngạc nhiên thấy rằng vẫn còn nhiều tuyết trong những chỗ trũng, và trên thực tế, một xế chiều nọ, một đợt bông tuyết lớn trắng tinh bắt đầu rơi chậm chạp, ngoằn ngoèo qua bầu không khí. Jimmy vô cùng kinh ngạc. Một cơn bão tuyết giữa tháng Năm!

Suốt cả buổi chiều, nó áp mũi vào kính cửa sổ, mắt mở to với sự bí ẩn của khu rừng. Nó chỉ có thể nhìn vào bên trong rừng chừng mười bộ, nhưng ai biết ở mé ngoài đó còn có thứ gì? Tâm hồn náo nức của nó hình dung ra những thung lũng, những suối nhỏ, những khe xanh, và lũ thú hoang. Xuyên dọc qua vùng đất đó là Lối Mòn Dài dẫn tới những vùng đất săn da thú. Ở Sudbury, khi trời đã xế, nó đã thoáng trông thấy một người áp tải hàng ló ra khỏi khu rừng. Người đàn ông đó đội một cái mũ lông có cả một cái đuôi vắt vẻo sau gáy! Ông ta trùm lên người một tấm chăn dài, thắt lại bằng một cái thắt lưng đỏ, và đôi bàn chân xỏ vào một đôi giày da hươu! Tâm hồn của Jimmy phi nhanh trên những dặm xa của Lối Mòn Dài và sau khi lên giường ngủ, nó đã mơ thấy con đường. Cả nó cũng du hành trong Những Vùng Im Lặng.

Khoảng năm giờ sáng, con tàu dừng lại một lúc vì bánh xe không thế bám vào những thanh ray trơn trợt trên con dốc. Đường ray trước đầu máy nhanh chóng được phủ cát. Năm phút sau, tình huống đó đã được khắc phục.

Nhưng trong cuộc tạm dừng đó, đã có chuyện xảy ra. Jimmy Ferris, đang du hành trên Con Đường Mòn trong tưởng tượng, đã đi xuôi xuống lối đi giữa toa tàu, bước xuống bậc thang lên xuống của con tàu đúng vào lúc đầu máy lấy được đà; và lúc này nó đang mò mẫm một cách vô phương hướng qua màn tuyết rơi, qua những ngọn đồi trọc chập chùng, chỉ mang một đôi dép lê, mặc một cái quần soóc, và chiếc áo ngủ, tin chắc trong đầu rằng nó đang khám phá vùng Bắc Cực.

Mời các bạn đón đọc Khu Rừng Kỳ Diệu của tác giả Stewart Edward White.