Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Vợ Ơi! Anh Biết Lỗi Rồi!

Trong tình yêu, ai lại không từng trải qua những phút giây hờn ghen, ích kỷ và có đôi khi vấp phải những lỗi lầm đáng tiếc. Tình yêu không phải chỉ cần những mật ngọt, hương hoa, tình yêu cần cả sự bao dung và tấm lòng vị tha cao thượng. Chỉ có trái tim mới cảm hóa được trái tim, chỉ có tình yêu thực sự mới đủ sức xóa tan những nghi ngờ, ghen tuông ích kỷ, mới phá vỡ được lớp sương mù bao phủ trong mỗi trái tim yêu.

Số phận trêu ngươi đẩy đưa hai con người trẻ tuổi có chung một bi kịch gia đình đến bên nhau và gắn kết với nhau bởi mối tình trong sáng. Sự thật vỡ lở, tình yêu liệu có hóa giải hận thù? ("Tình yêu và thù hận")

Nghi ngờ đứa con gái bé bỏng không phải là con ruột của mình, Lâm đau khổ và bế tắc tột cùng, anh quay sang đối xử lạnh nhạt và tệ bạc với người vợ trẻ mà anh vốn tin tưởng và yêu thương hết mực. Sóng gió nổi lên, tình yêu và hạnh phúc đứng chông chênh bên bờ vực thẳm. Liệu nghi ngờ của Lâm là có căn cứ hay chỉ do lòng ích kỷ và sự ghen tuông mù quáng?… "Vợ ơi anh biết lỗi rồi", tên truyện ngắn và cũng là tựa đề của tập truyện, không chỉ giản đơn như một lời xin lỗi chân thành tha thiết của người chồng với người vợ trẻ, đó còn là một sự thức tỉnh kịp thời, đúng lúc của niềm tin. Niềm tin giúp tình yêu không còn đi lạc lối.

Những câu chuyện trong cuốn sách với những đề tài không hề mới, vẫn là những chủ đề muôn thủa của tình yêu rất nhẹ nhàng, giản dị nhưng lại khiến người ta xúc động. Với những người đã và đang yêu, nó khơi dậy nhiều cảm xúc thân thuộc mà dường như ai cũng từng một lần trải nghiệm. Với những người chưa yêu, cuốn sách mở ra cả một thế giới tình yêu đa sắc màu, đa cung bậc, có lãng mạn đắm say, có hạnh phúc ngọt ngào và có cả những nỗi buồn, những khúc quanh, dấu lặng. Một thế giới phong phú, hấp dẫn và lôi cuốn sẽ không khiến bạn hối tiếc khi bước chân vào khám phá.

***

Con nhỏ khó ưa !

- Này chú, chú có thể nhường cho cháu chỗ này được ko?

Tôi ngước lên, một con nhỏ mặc đồng phục học sinh, hình như là của cấp III, đeo cặp quai chéo, mái tóc búi lọn nhỏ, phất phơ mấy lọn tóc con, hơi rối. Có lẽ nó vừa đi học về. Con bé vẫn hướng đôi mắt nhìn tôi.

- Nhưng vẫn còn bàn trống mà cô bé! – Tôi đáp, những tưởng rằng con bé sẽ nhận ra và đi tìm chỗ ngồi khác, ai dè:

- Vì còn chỗ cháu mới bảo chú nhường lại bàn này cho cháu chứ. Đây là chỗ ngồi quen thuộc của cháu. Và cháu chỉ muốn ngồi ở chỗ quen thôi.

- Nhưng đây là chỗ duy nhất còn có ổ cắm sạc điện. Chú cần làm việc với cái laptop của chú mà giờ nó lại sắp hết điện. –

Tôi hếch chỉ cái laptop trên bàn. Thực ra tôi có thể đứng dậy và nhường lại chỗ này cho con bé, vì tôi cũng chả gấp gáp đến độ phải làm việc ngay trong khi đang được ngồi nghỉ tại một quán cà phê yên tĩnh thế này. Nhưng tôi không thích tí nào hay chính xác là tôi ghét cái cách nó nói chuyện và đề nghị tôi nhường bàn. Nếu không phải là quá đáng thì nói thật tôi thấy chẳng ưa gì con nhỏ này.

Con bé vẫn giương đôi mắt nhìn tôi. Thật là, nó một con nhóc cùng lắm là học 11, 12 trong khi tôi đã 30 tuổi đầu. Âý thế mà nó dám nhìn một người lớn tuổi hơn mình bằng ánh mắt đó. Thật ko thể chấp nhận đc.

- Chú nói, cháu ko hiểu sao?

Ngay lập tức, tôi thấy nó đi đến cái bàn bên cạnh, quẳng cặp sách vào ghế một cái “bụp” rồi kéo mạnh một chiếc ghế khác ngồi vào đó. Và tôi nghe thấy rõ mồn một lời con bé lầm bầm: “Đồ ông già nhỏ mọn!” Cái gì? Ông già nhỏ mọn ư? Nếu nó nói là “Thằng cha nhỏ mọn” thì có lẽ tôi chả thấy gì đâu. Nhưng đằng này nó lại bảo tôi là “Đồ ông gìa”. Nói thật, tôi tuy đã 30 tuổi nhưng ai cũng bảo tôi là trẻ hơn so tuổi và đẹp trai, phong độ hơn khối thằng cha bằng tuổi mình. Vậy mà, con bé đó lại dám kêu tôi là “ông già”, thật chẳng biết nhìn người tí nào. Nhưng thôi, tôi người lớn không chấp trẻ con làm gì.

Tôi nghe thấy tiếng hút nước chùn chụt từ cái bàn bên cạnh. Con gái con đứa chẳng biết tệ nhị gì cả. Rồi chợt, tiếng ống hút gặp đá rít mạnh. Tôi quay sang nhìn, cốc sinh tố sữa chua của con bé đã cạn sạch trong khi cốc nâu đá của tôi gần như vẫn còn nguyên hay cùng lắm là vơi đi 1, 2 thìa. Con nhỏ bước ra khỏi bàn, túm lấy cái cặp và trước khi rời khỏi nó vẫn ko quên tặng tôi một cái lườm cháy da mặt.

Oan gia ngõ hẹp.

Sau ngày đụng độ phải con bé đó, tôi không biết có phải nó độc mồm độc miệng rủa tôi không nữa, mà tôi liên tiếp gặp chuyện bực mình. Nhất là cái chuyện mẹ tôi, bà cứ liên tục càu nhàu tôi chuyện đến giờ này mà vẫn chưa có bạn gái. Nói thật, xung quanh tôi thì không thiếu nhưng khổ nỗi, tôi chỉ mải miết với công việc, hơn nữa tôi biết họ chẳng thể làm vừa ý mẹ tôi đâu. Bà ấy quá kĩ tính.

- Tối mai, con sẽ đi gặp mặt một người. Đó là con gái một bà bạn cũ của mẹ.

- Gặp mặt? Con không có thời gian đâu!

- Sao lại không? Mẹ không cần biết con bận gì, nhưng việc gặp mặt con phải đi. Con nghĩ, mẹ bỏ bao nhiêu thời gian ra để tìm vợ cho con là rảnh lắm à. Mẹ nói rồi đó.

Đấy, tôi quên không nói thêm, ngoài việc kĩ tính ra mẹ tôi còn hơi độc đoán, có lẽ tôi thừa hưởng điều này từ mẹ. Và tất nhiên, tôi phải đi gặp mặt người ta theo sự ép buộc và sắp đặt của mẹ tôi. Đúng 8h tối, tôi có mặt tại khách sạn mà mẹ tôi đã đặt chỗ trước, tay còn phải cầm theo một quyển báo – ám hiệu mà hai bên dùng để tìm ra nhau. Tôi nhìn xung quanh phòng, duy chỉ có một cô gái ngồi đúng bàn mà mẹ tôi đã đặt chỗ trước và đang chúi mũi vào một tờ báo, hình như là hoa học trò thì phải. Tôi đã phải bật cười với ý nghĩ, cô ta lớn thế mà vẫn còn đi đọc tờ báo dành cho tuổi mới lớn thế ư. Và ngay sau đó tôi tìm được câu trả lời.

- Tôi có thể cùng đọc báo với bạn ko? – Đó cũng là ám hiệu mà mẹ tôi dặn phải nói nếu gặp người ta trước.

- Tất nhiên, nếu điều đó làm bạn thấy vui. – Đúng là câu ám hiệu tiếp theo rồi. Tôi khẽ cười vì đã tìm ra người ta dễ dàng, ko mất nhiều thì giờ của tôi. Nhưng ngay sau đó, tôi gần như ko thể cười nổi. Và con bé đó hình như cũng thế. Sau khi nói xong câu ám hiệu và đặt quyển báo xuống, nó tròn xoe mắt nhìn tôi. Một cái nhìn chẳng mấy thiện cảm gì dành cho tôi.

- Ko phải thế chứ! – Tôi chỉ biết thốt lên câu đó.

Con bé nhếch miệng cười khẩy tôi.

- Ko ngờ lại là ông! Thật là có duyên gớm!

Mời các bạn đón đọc Vợ Ơi! Anh Biết Lỗi Rồi! của tác giả Nguyễn Bích Hồng.