Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Quỷ Tiêu

Qua ngòi bút sắc sảo của nhà văn Hoàng Ưng, nhân vật Thẩm Thăng Y dần xuất hiện như một trang anh hùng tinh thông kiếm thuật không kém các nhân vật võ hiệp Lệnh Hồ Xung, và có đầu óc nhanh nhạy không thua Vi Tiểu Bảo, có cái hào sảng của Kiều Phong, văn chương nho nhã của Đoàn Dự. Thẩm Thăng Y không những có tấm lòng thông cảm với con người như nhân vật Tiểu Lý phi đao mà còn có phong cách phiêu nhiên của Sở Lưu Hương. Tiểu Lý phi đao dùng đao, Sở Lưu Hương không dùng võ khí, nhưng Thẩm Thăng Y dùng kiếm, mà còn dùng kiếm bằng hai tay.

Trong bộ sách, Thẩm Thăng Y mang vai trò như một "thanh tra cảnh sát điều tra" các vụ án tày đình của giới võ lâm, đây là sự sáng tạo căn bản làm nên bộ tiểu thuyết võ hiệp này. Sáng tạo này tái hiện những mâu thuẫn thường nảy sinh từ hiện thực xã hội, là những mâu thuẫn của đời sống xã hội được "võ hiệp hóa" và lồng vào kết cấu mạch truyện "gây án - điều tra - phá án". Nhiều nhân vật phản diện trong Thẩm Thăng Y truyền kỳ hệ liệt vì thế có thân phận khá hiện đại, có khi là một "bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ" giỏi thuật dịch dung như Cẩm Cung Thành trong tập Ma đao, dùng tài năng toan cướp ngôi vua; có khi là một ông trùm xã hội đen như Kim Long đường chủ trong tập Đồ long, ngườiđứng đầu một tổ chức tội ác chuyên phạm pháp.

Trong không gian phá án bí hiểm, Thẩm Thăng Y trở thành một nhân vật có chiều sâu và góc cạnh riêng, giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, không có thù hận để báo phục, không có ham muốn để bon chen. Nhân vật này chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh giác với con người.

***

Thẩm Thăng Y truyền kỳ hệ liệt gồm 24 "vụ án" có liên quan với nhau được xuyên suốt bởi một nhân vật là hiệp khách Thẩm Thăng Y, gồm:
1. Ngân kiếm hận. 2. Thập tam sát thủ. 3. Bạch Tri Thù. 4. Tương Tư phu nhân. 5. Họa Mi Điểu. 6. Vô Song phổ. 7. Phượng hoàng kiếp. 8. Thiên đao. 9. Thất dạ câu hồn. 10. Vô Trường công tử. 11. Ngân lang. 12. Tử vong điểu. 13. Ngọc thanh đình. 14. Đồ long. 15. Quỷ tiêu. 16. Quỷ huyết u linh. 17. Huyết biển bức. 18. Truy lạp bát bách lý. 19. Phong lôi dẫn. 20. Ma đao. 21. Lôi đình thiên lý. 22. Khô lâu sát thủ. 23. Tiêu hồn lệnh. 24. Phong thần thất giới.

***

Mù lạnh hương bay.

Hương mai.

Hơi mù từ dưới khe, giữa rừng bốc lên, hương từ bên đường núi thoảng tới, bãi đất vuông mười trượng đều nằm trong hơi mù làn hương.

Đã gần lúc mờ sáng, nhưng chưa đến lúc mờ sáng.

Trong làn hơi mù, chợt vang lên một âm thanh vô cùng kỳ quái.

Âm thanh ấy giống như tiếng rắn khua đuôi, tiếng tằm ăn dâu, tiếng ve đập cánh, đáng sợ, âm trầm, kỳ dị.

Mùa đông sắp hết.

Nhưng chưa hết.

Lúc này rắn còn ngủ đông, còn xa mùa tằm ăn dâu, ve đập cánh.

Âm thanh là từ một ngọn tiêu vang lên.

Tiếng tiêu không ngừng thay đổi, sau cùng thổi ra bảy tiếng, hợp thành một khúc điệu hoàn chỉnh.

Đó hoàn toàn không phải là một khúc điệu bình thường. Chỗ trầm giống như rên rỉ than thở, chỗ cao lại như gào thét kêu la.

Rên rỉ đau khổ, than thở thê lương, gào thét hung dữ, kêu la vui vẻ.

Vui buồn mừng giận đều có trong khúc điệu, từng tiếng đều đầy rẫy sức sống mạnh mẽ.

Loại sức sống ấy trong sự cảm nhận của người sống lại e đều làm họ nổi gai ốc.

Đó căn bản cũng như nhạc chương dưới Âm ty, không giống khúc điệu ở nhân gian, lúc đầu giống như ma vương đột nhiên ra lệnh bày tiệc ở Âm ty, ma quỷ vui vẻ kêu la, sau đó yến tiệc bày ra, lần lượt múa hát.

Con người có vui buồn mừng giận, ma quỷ cũng có vui buồn mừng giận, lòng đầy oán giận, dạ ngập bi ai thì rượu ngon thức nhắm tốt trước mặt cũng khó mà có được âm thanh vui vẻ.

Có lẽ chưa ai từng nghe qua nhạc chương dưới Âm ty, nhưng nói đó chính là nhạc chương dưới Âm ty chỉ e cũng không có ai phủ nhận.

Tiếng tiêu vừa vang lên, không khí chung quanh cũng trở nên ngụy dị, trong bãi đất mười trượng vuông chung quanh mường tượng biến thành cõi Âm ty tối tăm đáng sợ, khói mù lãng đãng chung quanh mường tượng cũng biến thành ma quỷ dưới Âm ty đang nhảy múa.

Chẳng lẽ người thổi tiêu là nhạc sư dưới Âm ty sao? Chẳng lẽ ngọn tiêu ấy là của ma quỷ sao?

Ngọn tiêu có thể đúng là của ma quỷ, người thổi tiêu có thể đúng là từ cõi Âm ty tới.

Tuổi khoảng bốn năm mươi, sắc mặt trắng xanh, người thổi tiêu xương thái dương nhô cao, hai gò má không có thịt, khuôn mặt khô đét, hố mắt cũng sâu hoắm, đôi tròng mắt lấp lánh ánh sáng xanh, thoạt nhìn rất giống hai đốm lân tinh trong rừng hoang giữa đêm tối.

Người thổi tiêu thân hình cũng gầy gò, tấm áo trường sam vải đen tuy chật nhưng khoác trên người y cũng vẫn rộng rãi.

Ống tay áo cũng rất rộng, hai bàn tay ngoài tay áo, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên như một bầy giun đang bò, ngón tay lại như móng chim, bên trái năm, bên phải bốn, người thổi tiêu rõ ràng chỉ có chín ngón tay.

Có chín ngón tay cũng có thể thổi tiêu, ngón út bàn tay phải đối với việc thổi tiêu mà nói căn bản là thừa thãi.

Ngọn tiêu nằm ngang trên chín ngón tay, dài khoảng ba thước, đen bóng phát sáng, cũng không biết làm bằng sắt hay bằng gì, nhưng hoàn toàn không phải bằng trúc.

Ngọn tiêu bằng trúc hoàn toàn không thể thổi ra loại âm thanh ấy.

Tiếng tiêu vang ra ngoài núi, ngoài rừng.

Hai bên đường núi, ba mặt bãi đất đều là núi rừng, chỗ đối diện với đường núi là một cái vực, khói mù mênh mông, sâu không thấy đáy.

Bên bờ vực có một tảng đá lớn, màu sắc loang lổ, hình dáng dữ tợn, trong làn khói mù nhìn rất giống một con cóc lớn đang dồn thế chờ phát.

Người thổi tiêu chính đang ngồi xếp bằng trên lưng con cóc ấy.

Tiếng tiêu không ngừng thay đổi, khuôn mặt người ấy lại hoàn toàn không có chút thay đổi, nếu không có ngón tay di động, nếu không có gió thổi bay vạt áo và mái tóc thì trông boàn toàn không giống một người sống, mà chỉ như một tảng đá.

Gió thổi mạnh, gió gấp.

Gió mạnh từ đường núi thổi tới, thổi tan làn khói mù, đưa hương mai tới.

Mùi hương sắp tan mà chưa tan, lại một làn gió nổi lên.

Làn gió này không chỉ đưa tới mùi hương mai, mà còn đưa tới tiếng vó ngựa gấp rút.

Người thổi tiêu ánh mắt lóe lên, tiếng tiêu càng gấp.

Vó ngựa giống như cũng càng gấp rút, từ xa tới gần, từ thấp tới cao, quả thật giống tiếng trống cùng hòa tấu.

Tiếng trống chợt tắt, trong chớp mắt ấy tiếng tiêu cũng ngừng lại.

Con ngựa đã phóng ra khỏi đường núi, phi vào bãi đất trống, người trên ngựa kéo cương, kế đó lập tức nhảy xuống ngựa.

Người ấy mặc một chiếc áo trường sam màu bạc, trên trán bịt một chiếc khăn màu bạc, cao khoảng trên dưới bảy thước, tuổi khoảng trên dưới ba mươi, môi son răng trắng, mắt phượng mày rồng, mái tóc bay phất phơ hoàn toàn không mang một loại khí phái cao sang mà là ngạo nghễ, đặc biệt là giữa chân mày, trong ánh mắt, khí phái ngạo nghễ ấy lại càng rõ ràng.

Ánh mắt ngạo nghễ khinh người lúc ấy đang rơi vào mặt người thổi tiêu.

Đôi mắt xanh rờn rợn như ánh lửa của người thổi tiêu lại không hề động đậy, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, thản nhiên như chưa nhìn thấy.

Người áo bạc cười gằn một tiếng, vung tay vứt sợi dây cương ra, rảo bước về phía người thổi tiêu.

Người thổi tiêu vẫn không có phản ứng gì, tựa hồ người tới hoàn toàn không có quan hệ gì với y.

Người áo bạc lại rõ ràng tới đây vì người thổi tiêu, ánh mắt thủy chung không rời khỏi mặt người thổi tiêu, mãi đến lúc đã tới giữa bãi đất trông mới dừng lại, kế đó lại lập tức cười nhạt một tiếng, nói “Để ngươi phải chờ lâu”.

Trong bãi đất mười trượng vuông chỉ có hai người bọn họ, câu ấy của người áo bạc rõ ràng là nói với người thổi tiêu.

Người thổi tiêu ứng tiếng thong thả buông ngọn tiêu màu đen xuống, vẻ mặt rốt lại đã thay đổi, khóe môi nhếch lên, cũng cười nhạt nói “Không sao”.

“Hiện tại mới đến lúc, ta hoàn toàn chưa tới muộn”.

“Chỉ là ta tới sớm”.

“Ngươi lại không sợ chết, quả nhiên theo lời hẹn tới đây”.

“Sống có gì vui, chết có gì sợ?”.

“Hay cho kẻ sống có gì vui, chết có gì sợ”, người áo bạc đột nhiên cười rộ “Xem ra ngươi quả thật chính là Quỷ Tiêu Phương Huyền”.

Người thổi tiêu cười nhạt hỏi lại “Mới rồi ngươi chưa nghe thấy tiếng tiêu à?”.

“Ta nghe chứ”, người áo bạc khẽ gật đầu “Nếu không phải Quỷ Tiêu Phương Huyền ngươi thì quả thật không có ai có thể thổi được tiếng tiêu ma quái như thế”.

Phương Huyền không lấy đó làm xấu hổ, mà trên mặt lại có vẻ tự đắc “Quỷ tiêu chỉ có một ngọn, Phương Huyền chỉ có một người”.

“Ngươi cũng biết ta là ai chứ?”.

“Người hẹn ta tới đây là Ngân Bằng trong Thập nhị liên hoàn ổ, hòn núi này tuy cũng là thắng cảnh, ngày thường quả thật cũng có người tới du ngoạn, nhưng thời tiết thế này, giờ giấc thế này, chỉ e không có ai có hứng thú như thế, huống hồ mới rồi ngươi lại nói như thế, đương nhiên ngươi là Ngân Bằng trong Thập nhị liên hoàn ổ”.

“Ta chính là Ngân Bằng”, người áo bạc ngạo nghễ ngẩng đầu “Chắc ngươi đã biết ta hẹn ngươi tới đây vì chuyện gì rồi chứ?”.

“Trong thư đã nói”.

“Vậy ắt ngươi cũng biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay”.

Phương Huyền cười nhạt không đáp.

Ngân Bằng cũng cười nhạt một tiếng “Nếu sớm biết có ngày hôm nay, thì lúc đầu cần gì làm như thế”.

Phương Huyền trầm giọng nói “Trước nay Phương mỗ hành sự không bao giờ nghĩ tới hậu quả”.

“Cũng không hối hận à?”.

“Hiện tại nếu cho ta chọn lựa lần nữa, ta cũng sẽ làm như thế”.

Ngân Bằng chợt hỏi “Dường như giữa họ với ngươi không hề có thù oán gì mà?”.

“Ta chỉ là thấy hành vi của họ nhìn không thuận mắt”.

Ngân Bằng cau mày, hỏi qua chuyện khác “Rốt lại họ làm chuyện gì mà khiến ngươi tức giận như thế?”.

Phương Huyền nghiêm trang đáp “Giết người đốt nhà, hãm hiếp cướp bóc, lúc ta nghe tiếng tìm tới, thì vừa khéo nhìn thấy tám người bọn họ đang phân thây bốn đứa nhỏ năm sáu tuổi dưới đao”.

“Té ra là chuyện vặt ấy”, hai hàng chân mày của Ngân Bằng nhíu lại nãy giờ giãn ra “Những người họ giết có quan hệ gì với ngươi?”.

“Hoàn toàn không có quan hệ gì”.

“Vậy là ngươi Trên đường thấy chuyện bất bình phải không?”.

“Có thể nói như thế”.

Ngân Bằng ngạc nhiên nhìn Phương Huyền “Theo chỗ ta biết thì Phương Huyền ngươi hoàn toàn không phải là người trong đạo hiệp nghĩa”.

“Phương Huyền ta nhất sinh hành sự chỉ dựa vào sự thương ghét của mình, vốn chẳng có cái gọi là phân chia tà chính”.

“Ngươi là thấy chuyện ấy không thuận mắt à?”.

“Không ai thấy thuận mắt cả, tuy Phương Huyền ta thổi quỷ tiêu nhưng rốt lại vẫn là một người, vẫn có nhân tính”.

“Vậy là nói họ không phải là người, không có nhân tính phải không?”.

“Chẳng lẽ không phải sao?”.

Ngân Bằng cười nhạt, lại hỏi qua chuyện khác “Trước đó ngươi có biết tám người bọn họ là dưới quyền của Ngân Bằng ta, là thuộc hạ của Thập nhị liên hoàn ổ không?”.

“Còn chưa động thủ thì họ đã trưng ra cái bảng hiệu Thập nhị liên hoàn ổ, tiếc là trong mắt Phương Huyền ta thì Thập nhị liên hoàn ổ vẫn chưa là cái gì”. Phương Huyền lạnh lùng cười một tiếng “Đối với người rút đao xông tới quyết ý giết ta, thì trước nay ta cũng chỉ có một cách là đưa y xuống suối vàng”.

“Cách hay!”, Ngân Bằng nghe thấy lại vỗ tay cười lớn, hỏi “Vậy ngươi có biết một trong tám người ấy là biểu đệ của Ngân Bằng ta không?”.

Phương Huyền cười nhạt nói “Vị biểu đệ ấy cũng không quên đưa ra tên của vị biểu huynh ngươi đâu”.

“Ủa, Thập nhị liên hoàn ổ ngươi cũng không coi vào đâu, chẳng trách gì ngươi cũng chẳng coi Ngân Bằng ta ra gì”.

Phương Huyền chỉ cười nhạt.

Ngân Bằng nói tiếp “Thật ra trong tám người ấy chỉ có bảy người phơi xác tại chỗ dưới ngọn quỷ tiêu của ngươi, còn một người tuy cũng không thoát được, nhưng sau khi thả bồ câu truyền tin mới vì bị thương nặng mà mất mạng, nên ta mới biết hung thủ là ngươi”.

Phương Huyền nói “Trở đi nhất định ta sẽ cẩn thận hơn”.

Ngân Bằng nói tiếp “Thuộc hạ trong Ngân Bằng ổ có cả trăm cả ngàn người, thiếu đi tám người vốn không hề gì, vấn đề là trong tám người ấy lại có biểu đệ của ta, cho dù vị biểu huynh ta chịu bỏ qua, nhưng cô mẫu ta nhất định cũng không chịu”.

“Cho nên hôm nay ngươi hẹn ta tới đây phải không?”.

“Xuống Bách gia tập phía nam nhất định phải đi qua chỗ này, nhân lợi thành tiện, nhất cữ lưỡng đắc”.

“Đối với ta mà nói thì cũng thế”.

“Ủa? Dám hỏi ngươi cũng định tới Bách gia tập một chuyến à?”

“Bớt rườm lời đi”, Phương Huyền chợt quát khẽ một tiếng.

“Ta và ngươi quả thật cũng đã rườm lời hơi nhiều”, Ngân Bằng giọng nói chợt lạnh lẽo, lạnh lùng nói “Bây giờ nên thế nào, đại khái cũng không cần ta với ngươi phải rườm lời nữa rồi”.

“Không cần đâu”, Phương Huyền ứng tiếng thong thả đứng lên trên tảng đá.

Ngân Bằng tay phải lập tức nắm chặt chuôi thanh trường kiếm bên hông, nói “Ngươi xuống hay là ta lên đấy?”.

Phương Huyền nói “Trên này thì một người cũng đã khó khăn, hai người không có chỗ đặt chân, để ta xuống vậy”, câu nói vừa dứt, thân hình cao gầy của Phương Huyền đã từ tảng đá phất phơ lướt xuống.

Ngân Bằng thanh kiếm cũng đồng thời tuốt ra khỏi vỏ.

Thanh kiếm ấy không khác gì bình thường, nhưng hộ thủ lại là một con đại bằng màu bạc đang giương cánh bay.

Nét chạm trổ vô cùng tinh xảo, con đại bằng màu bạc ấy rực rực như sống, toàn thân lại thấp thoáng màu huyết hồng, giống như đã nhuộm không ít máu tươi.

Thanh kiếm này quả thật đã giết không ít người, thân kiếm tuy không dễ đọng máu lại, nhưng những nét chạm trổ trên con đại bằng bằng bạc lại dễ lưu lại vết máu.

Thanh kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ, trong làn khói mù có thêm mùi máu tanh, khói mù lãng đãng từ từ tan ra, mường tượng như quần quỷ cõi Âm ty cũng hoảng sợ dưới thanh kiếm.

Ngân Bằng một kiếm để giữa ngực, ánh mắt rơi xuống sống kiếm, người và kiếm trong chớp mắt ấy mường tượng đã trở thành một chỉnh thể không thể tách rời.

Phương Huyền nhìn thấy, đôi mắt xanh rờn rợn như ánh lửa đột nhiên ngưng kết, buột miệng nói “Hay!”.

Ngân Bằng cười nhạt nói “Ngươi tới hay ta tới?”.

Phương Huyền ngọn quỷ tiêu rũ xuống, nói “Ngươi thì có hề gì, ta thì có hề gì?”.

Ngân Bằng trả lời bằng hành động, nghiêng người một cái, cả người lẫn kiếm cùng rung lên sấn vào soạt soạt soạt liên tiếp đánh ra ba kiếm.

Chỉ nghe ba tiếng soạt soạt soạt rít gió vang lên, cũng không khó tưởng tượng ba nhát kiếm ấy mau lẹ tàn độc thế nào.

Cũng đúng lúc ấy, một tràng tiếng tiêu xé không khí chợt vang lên.

Ngọn quỷ tiêu của Phương Huyền đón gió vung mau, không khí lọt vào ống tiêu, phát ra một tràng tiếng tiêu ghê rợn.

Bảy nốt đều vang lên, nhiếp hồn đoạt phách, tiếng tiêu chưa dứt, ống tiêu đã liên tiếp rung lên ba lần, hất tung ba kiếm phóng tới, lại rung lên một cái, vút một tiếng điểm thẳng vào yết hầu Ngân Bằng.

Ngọn tiêu vạch được nửa đường, keng một tiếng động lạ, đầu ống tiêu đột nhiên bật ra một lưỡi đao sắc dài khoảng nửa thước, rộng bằng ngón tay.

Tiêu chưa tới, mũi đao đã tới trước!

Nếu thanh kiếm của Ngân Bằng chỉ đón đỡ ngọn tiêu, thì không khó gì sẽ bị thương dưới lưỡi đao sắc đột nhiên xuất hiện.

Thanh kiếm của Ngân Bằng quả nhiên chỉ đón đỡ ngọn tiêu, thanh kiếm của y tuyệt nhiên không chậm hơn ngọn tiêu của Phương Huyền, chỉ hất lên một cái đã điểm vào ngọn tiêu, nhưng không đỡ được thanh đao sắc đột nhiên vọt ra.

Xoẹt một tiếng, lưỡi đao sắc trong chớp mắt ấy đã rạch ra một vết thương tóe máu.

Vết thương trên cạnh cổ Ngân Bằng, rốt lại y thân trải trăm trận, phản ứng mau lẹ, đồng thời với lúc nhìn thấy lưỡi đao, giữa chớp mắt trong khe sợi tóc ấy đã tránh được không bị đâm vào chỗ yếu hại trên yết hầu.

Phương Huyền một đòn đắc thủ, cổ tay phải lập tức co lại, ngọn tiêu lật lại trong tay, lưỡi đao cũng lật theo ống tiêu.

Chỗ lưỡi sắc dính máu hướng tới yết hầu Ngân Bằng.

Đó là chuyện xảy ra như tia lửa nhoáng lên, nhưng Ngân Bằng tựa hồ đã biết trước, vừa tránh khỏi một đòn trí mạng vào yết hầu, thân hình cũng lập tức lùi lại, lúc ngọn đao trên lưỡi tiêu xoay lại, thân hình y ít nhất cũng đã cách đó một trượng.

Tay toái y bất giác vuốt lên cổ một cái, vuốt ra đầy máu tươi, nhìn thấy bàn tay đầy máu, y lại buông tiếng cười “Hay cho Quỷ tiêu hành hiệp trượng nghĩa, đè mạnh hiếp yếu, trong ngọn tiêu giấu lưỡi đao, đả thương người ta lúc bất ngờ, chẳng lẽ đó là hành vi của bậc chính nhân quân tử à?”.

“Chẳng phải ta đã nói nhất sinh chỉ hành sự theo sự thương ghét sao?”.

“Lần này thì ta nhớ rồi”, Ngân Bằng cười hung dữ nhảy xổ vào, cả người lẫn kiếm lăng không đánh tới Phương Huyền.

Tiếng xé gió vang lên, trong gió tà áo phần phật bay tung, một đòn lăng không đánh tới này hung dữ không gì sánh bằng, Ngân Bằng quả thật giống như đã biến thành một con đại bằng.

Phương Huyền nhìn thấy rất rõ, nghiến răng một cái, cả người lẫn tiêu cũng lăng không vọt lên, bắn vào Ngân Bằng.

Ngọn đao trong ống tiêu và thanh kiếm trong chớp mắt ấy chạm nhau trên không, choang một tiếng bắn ra một chùm tia lửa, hai cái bóng người vừa hợp đã phân, Ngân Bằng bay tung lên không, Phương Huyền thì rơi mau xuống đất.

Vừa chạm đất, Phương Huyền lại loạng choạng lùi lại hai bước, trong hai bước ấy, Ngân Bằng lại lăng không đánh xuống.

Phương Huyền đã lùi lại lùi.

Ngân Bằng thì ngửa cổ cười rộ không ngớt, thân hình vừa rơi xuống lại tung lên, liên tiếp đánh xuống ba lần.

Người này không chỉ tiếng cười điên cuồng mà thế kiếm cũng điên cuồng, một kiếm đánh ra thành ngàn hàng thanh, lại giống như cánh, mỏ, móng của chim đại bằng cùng lúc đánh xuống, cho dù đón đỡ hay né tránh, cũng tuyệt đối không cho người ta có thể đứng nguyên tại chỗ.

Phương Huyền rõ ràng đã nhìn thấy nên vừa rồi mới thẳng thắn đón tiếp một đòn lăng không đánh xuống ấy của Ngân Bằng.

Một đòn đánh đỡ ấy vừa xong, đã phân cao thấp, Phương Huyền công lực rõ ràng không bằng Ngân Bằng, lại thẳng thắn đón tiếp lần nữa thì không khó gì bị lực đạo trên thanh kiếm làm chấn động bị thương, Phương Huyền rõ ràng cũng nhận ra điểm ấy, nên vừa lùi lại lùi.

Thân hình y tính ra cũng còn mau lẹ, ba lần Ngân Bằng lăng không đánh xuống tuy lần sau mau hơn lần trước, nhưng vẫn đuổi theo không kịp.

Chỉ tiếc sau lưng y là vực núi, y đã lui lại ba lần, nhiều lắm cũng chỉ lùi được thêm lần nữa.

Ngân Bằng nhìn thấy rất rõ, lại ra đòn lần thứ tư.

Lần này có thể Phương Huyền không đón đỡ, nhưng đòn sau nếu Phương Huyền vẫn không đón đỡ, thì sẽ rơi xuống vực sâu.

Còn có thể lùi lại lần nữa, Phương Huyền lại lùi lần nữa, đang lùi đột nhiên vọt lên không.

Vọt một cái lên một trượng tám, Phương Huyền lại trở thành phía trên đầu Ngân Bằng, Ngân Bằng còn dưới đất, thu thế kiếm lại, đang định lăng không đánh đòn thứ năm, Phương Huyền đã lăng không lật người một cái, đầu dưới chân trên, từ trên phóng xuống, lưỡi đao sắc bén trong ngọn tiêu thuận thế phóng xuống đầu Ngân Bằng.

Ngân Bằng vẫn như không biết, đến khi lưỡi đao vừa tới, thanh kiếm của y cũng kịp thời đón đỡ.

Soảng một tiếng, đao kiếm vừa hợp đã phân, người cũng vừa hợp đã phân, Phương Huyền lăng không lật người một cái, Ngân Bằng cũng mượn lực dùng lực, nhưng thân hình bay chênh chếch nhẹ nhàng như một con chim, tiếng áo phất xé không khí vang lên rồi im bặt, hai người gần như đồng thời thu thế lại.

Phương Huyền sắc mặt lập tức thay đổi.

Cái lật người ấy của y vốn phải rơi xuống sau lưng Ngân Bằng, nhưng lúc ấy chỉ nhìn thấy khói mù dưới vực mông lung, chứ hoàn toàn không thấy bóng Ngân Bằng.

Lúc nghiêng người lướt đi một vòng, Ngân Bằng đã vòng ra sau lưng Phương Huyền.

Hai người thân hình đã thay đổi lại thay đổi, kết quả vẫn không thay đổi, Ngân Bằng mà ra đòn lần nữa, nếu Phương Huyền không đón đỡ, thì nhất định không rơi xuống vực không xong.

Ngân Bằng thu thế lại, thanh kiếm giơ cao, dáng vẻ như đang chuẩn bị lăng không ra đòn.

Mời các bạn đón đọc Thẩm Thăng Y Truyền Kỳ Hệ Liệt tập 15: Quỷ Tiêu của tác giả Hoàng Ưng.