Truyện Mắt Xanh Mê Hoặc là một trong những truyện siêu khủng của Sa Gia Tiểu Bối, bạn đọc sẽ không phải thất vọng khi đọc truyện này.
Truyện xoay quanh một câu chuyện tình yêu đẹp, người yêu của em luôn nở nụ cười, luôn ôn nhu khi gặp em. Vì một khi đã yêu nhau thì tất cả trong mắt họ đều đẹp.
Tại sao anh lại yêu em đến như vậy, tại vì em có một sức hút mãnh liệt khiến anh phải điên đảo….
***
MẮT XANH MÊ HOẶC
Tác giả: Sa Gia Tiểu Bối
Thể loại: Hiện đại, siêu ngọt, siêu sủng, sắc, HE
Độ dài: 44 chương
Tình trạng: hoàn
------------------
Câu chuyện nói về mối tình ngọt ngào giữa Loan Tiêu Tiêu và Ngải Đăng. Chuyện tình giữa cô tiểu thư xinh đẹp và anh chàng tổng giám đốc mang dòng máu lai của dòng họ Magnus.
Loan Tiêu Tiêu từ nhỏ đã như một cô công chúa vô ưu vô tư trong sự bảo bọc, che chở của cha mẹ và anh trai, cho đến một ngày cô bé gặp được một cậu bé mắt xanh đang đứng đơn độc một mình. Vốn tính tình cởi mở, cô cứ nằng nặc lôi kéo cậu bé ấy về nhà mình.
Có lẽ là duyên phận, dù chỉ ở bên nhau trong mấy ngày ngắn ngủi cũng đã làm trái tim lạnh giá của Ngải Đăng cảm thấy ấm áp, nhưng ấm áp không kéo dài được bao lâu thì anh đã phải rời đi.
Nhìn nước mắt Loan Tiêu Tiêu rơi vào ngày mưa tầm tã năm đó, miệng vẫn không ngừng gào lên tên anh làm tim anh đau nhói, nhưng biết làm sao khi bản thân còn quá bé nhỏ, anh không thể chống lại được thế lực của cha mình. Ngải Đăng tự nói với bản thân sẽ rất nhanh, rất nhanh thôi anh sẽ quay lại tìm cô công chúa nhỏ của mình.
Thời gian cứ thế trôi qua, khi cả hai đã trưởng thành, ý nghĩ không ngừng quay lại cố hương tìm người xưa cứ bùng cháy trong lòng anh. Cho đến khi anh nhìn thấy bức tranh về đôi mắt màu xanh của tác giả G. Anh lại không ngừng tìm kiếm về tác giả đó, giống như anh có thể nhìn thấy hình bóng của cô bé ngày xưa thấp thoáng ở người vẽ tác phẩm đó. Và linh cảm của anh hình như chưa bao giờ sai.
Nhưng Ngải Đăng lại không biết rằng sau sự cố anh rời đi năm xưa, Loan Tiêu Tiêu trải qua cú sốc quá lớn dẫn đến hôn mê khiến cho Loan Tiêu Tiêu hoàn toàn quên đi quá khứ, quên đi chàng hoàng tử Ngải Đăng ngày bé của cô. Trong ký ức mơ hồ cô chỉ có thể thấp thoáng thấy một đôi mắt xanh u buồn và cô độc, đó cũng là lý do Loan Tiêu Tiêu đặc biệt yêu thích màu xanh.
…………..
“Chúng tôi không thương con bé? Lời này từ đâu nói vậy, chẳng lẽ bảo con bé đi làm sớm chính là không thương nó sao?” Loan Thần Thiên có chút tức giận, cảm giác giống như nói chuyện với người không nói lý lẽ vậy.
“Đúng vậy”
…………..
Truyện này siêu siêu ngọt, siêu sủng, sủng một cách quá đáng luôn. Sóng gió gì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi vì cuối cùng hai người vẫn hạnh phúc bên nhau. Truyện này chống chỉ định với những ai không thích kiểu nữ chính bánh bèo, yếu đuối nhé, vì đọc chịu không nổi đâu. Nam chính thì đúng chuẩn soái ca rồi. Truyện tương đối nhẹ nhàng, thịt thà cũng chút chút, thích hợp đọc thư giản.
---------------
Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105
Des by Họa Qúy Phi
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban
***
"Anh là ai?"
Loan Tiêu Tiêu nghiêng cái đầu nhỏ, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nanh đưa đến người con trai trước mặt , bộ dạng anh ta cũng thật khá nga, con mắt là màu lam , so với Thần Thần còn xinh đẹp hơn.
Thấy nam hài không đáp lời, Loan Tiêu Tiêu lau nước miếng, vươn ngón tay mập mạp "Cho em chạm vào anh được không?"
Người con trai vẫn không nhúc nhích giữ nguyên tư thế vừa rồi, chẳng lẽ anh ta đồng ý? Trong mắt Loan Tiêu Tiêu toát ra tia hưng phấn , bàn tay chậm rãi hướng về phía trước, cũng sắp đụng tới lông mi của anh rồi, thật dài thật dài nha, còn dày đen, giống như búp bê Baby mẹ đưa cho cô.
"Phanh"
Loan Tiêu Tiêu té ngã ngồi ở trên mặt đất, hoàn toàn không nghe được tiếng khóc như anh mong muốn. Ngải Đăng có chút nghi hoặc ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hướng cô gái ngồi dưới đất . Mái tóc ngắn đen mượt, được đính bởi chiếc nơ con bướm màu đỏ rực rỡ, bởi vì ngã sấp xuống có chút méo mó , trên khuôn mặt hồng nhuận xuất hiện một đôi mắt to trong veo như nước, cái miệng nhỏ nanh đang cười toe toét nhìn anh. Chiếc váy công chúa màu trắng tinh khiết lúc này đã lấm bẩn, chân bị xây xát đỏ ửng ra một chút tơ máu. không khóc! Ngải Đăng cảm thấy cô cùng các cô bé khác có chút không giống nhau, cô gái khác bị anh đẩy ngã đều đã khóc lớn không chỉ chạy đi tìm người lớn, mà sau đó ba ba và mẹ của đứa bé này sẽ vội vàng tìm đến, nhưng sau khi nhìn thấy anh, lại sẽ a dua phê bình con của mình, Ngải Đăng nheo mắt lại, hiện lên một tia khinh thường, đám người ngu xuẩn. Loan Tiêu Tiêu vỗ vỗ bụi bẩn trên váy , thật cẩn thận chống tay đứng lên.
"Anh không thích người khác chạm vào anh sao? Thần Thần cũng không thích, có điều Thần Thần sẽ để cho em chạm vào nha!"
Loan Tiêu Tiêu có chút đắc ý, nhìn Ngải Đăng cười nhẹ nhàng. Ngải Đăng nhíu mày, không thích cô lấy anh và người khác so sánh với nhau, nghiêng đầu sang chỗ khác, hi vọng cô là tự nhiên biết hiển nhiên lập tức rời đi. "Anh có đói bụng không, em có bánh ngọt mẹ em làm nè, em cho anh ăn nhé?" Tay nhỏ bé mang theo lấy lòng đưa đến trước mắt anh, trong lòng bàn tay mềm mại là một khối bánh ngọt nhìn rất đẹp mắt, bàn tay nhỏ bé đưa về phía trước mời, tiếp xúc đến ngón tay của anh. Dù không thích cùng người tiếp xúc nhưng anh không lập tức rút tay về, độ ấm từ đầu ngón tay nhỏ bé kia truyền đến khiến anh ngây người . Quay đầu, nhìn chủ nhân của bàn tay nhỏ bé .
trên khuôn mặt nhỏ nanh tròn tròn, ánh mắt thật to trong suốt như thủy tinh dường như khát vọng nhìn anh, tràn đầy lấy lòng, tim của anh, mềm nhũn một góc. "Ăn thật ngon , anh thử xem" Trong tiếng nói là nồng đậm làm nũng.
". . . . . ."
Anh chỉ nhìn cô, nhưng lần này lại không đẩy cô ra.
"Hì hì" cô đang chuẩn bị đem bánh ngọt phóng tới trên tay anh, một đôi bàn tay to trắng nõn đưa ra ngoài, ôm lấy cô.
"Thần Thần, em chờ đã lâu nha" Mang theo nồng đậm tiếng làm nũng.
"thật có lỗi" một giọng nam trầm thấp mang theo sủng nịch . Ngải Đăng nhíu mày. Nhìn người ở đối diện so với anh cao hơn vài cái đầu, dễ dàng đem bé kia bế lên. Anh là ai vậy? Bọn họ là quan hệ gì. Cậu bé được gọi là Thần Thần ôm Loan Tiêu Tiêu liền chuẩn bị rời đi, bé cũng không đồng ý, thật vất vả tìm được một người bạn nhỏ cùng chơi đùa, cô mới không cần về nhà đâu.
"Thần Thần, em không muốn về !"
Thân mình nhỏ nhắn ở trong lòng nam hài càng không ngừng giãy dụa muốn xuống dưới.
"Nghe lời"
Mời các bạn đón đọc Mắt Xanh Mê Hoặc của tác giả Sa Gia Tiểu Bối.