Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Bán Linh Hồn Cho Ác Quỷ

Cuốn sách mở ra trước mắt người đọc hàng loạt cảnh tượng kì vĩ, huy hoàng, từ Los Angeles hào hoa với kinh đô điện ảnh Hollywood đến Las Vegas tráng lệ cùng những casino rực sáng thâu đêm. Nhưng ẩn sau chuyến du lịch tưởng chừng như món quà trời ban ấy là hàng loạt âm mưu chồng chéo, một chuỗi những sự việc trùng hợp đến mức người ta cho rằng đó là sự sắp đặt cố ý.
Tình thân, tình yêu, trách nhiệm xen lẫn trong nỗi hư vinh phù phiếm, liệu rằng những người trong cuộc có đang vùng vẫy để thoát ra hay bản năng vị kỷ bị đánh thức, trao trái tim cho tội ác? Và một khi ác quỷ thức tỉnh, tất cả rồi sẽ đi về đâu. Mỗi trang sách là những câu hỏi để ngỏ dành cho lương tâm: Ai là kẻ đánh cược tất cả? Ai là ác quỷ của ai? Cuối cùng, không phải cuộc sống của chúng ta vẫn tiếp diễn hay sao?

***

Tác giả KIYA từng du học 7 năm tại Anh, có kinh nghiệm học tập và làm việc phong phú, ưa thích phiêu lưu mạo hiểm và đặc biệt hâm mộ tác gia trinh thám người Nhật Higashino Keigo.
Thể loại sở trường cuả KIYA là trinh thám. Tính đến thời điểm hiện tại, tác phẩm của KIYA đã được đăng trên hơn 10 trang tạp chí, được xuất bản thành sách và nhận được rất nhiều sự yêu mến từ độc giả.

***

Trong nhà vệ sinh trên chuyến bay từ TQ sang Mỹ, hướng dẫn viên Lý Tĩnh phát hiện cô gái Kỷ Tiểu Lộ đã chết. Kỷ Tiểu Lộ là một trong số thành viên mà Lý Tĩnh chịu trách nhiệm dẫn đoàn. Ngoài những du khách khác, trên chuyến bay còn có anh trai của Lý Tĩnh là Phó Gia và hai cảnh sát sân bay là Đinh Duy Thiên và Nghiêm Túc. Vì xảy ra vụ án chết người chưa thể điều tra được là đột tử hay sát nhân, máy bay buộc phải quá cảnh ở Fukuoka (Nhật Bản) rồi mới đến Las Vegas theo lịch trình. Hai cảnh sát TQ đi theo đoàn đã hợp tác hiệu quả với cảnh sát các nước khác trong quá trình điều tra vụ án.

Tuy tên tác giả gợi suy nghĩ đến Nhật nhưng cần nói liền rằng đây là truyện trinh thám ngôn tình TQ, phần ngôn tình nhiều hơn phần trinh thám dù tác giả đã cố gắng xây dựng bầu không khí tương đối căng thẳng kết hợp với những tình tiết đan xen rắc rối trong vụ án. Diễn tiến trong hiện tại có liên quan sâu xa từ quá khứ. Động cơ gây án quen thuộc, lúc nào cũng là vì báo thù hoặc vì yêu (yên tâm mình không spoil đâu). Có cảm giác sách không nhất thiết phải dày đến thế, truyện không nhất thiết phải kéo dài đến thế, mà vì có nhiều đoạn hơi lê thê, chi tiết thay vì diễn tả tâm lý nhân vật thì lại hơi thừa thãi, có thể viết theo kiểu súc tích ngắn gọn hơn. Những âm mưu, thủ đoạn trong truyện có phần dễ đoán (nhưng mình cũng nhớ ở đâu đó có câu rằng “Bí ẩn nào đã được giải đáp mà không trở nên đơn giản”) nên quyển sách không mang đến hiệu quả giải trí cho lắm, phần suy luận không đem lại ấn tượng sâu cho độc giả, duy chỉ có sổ tay công tác của cảnh sát Đinh Duy Thiên là toát lên được chút tư chất của vị này.
Truyện được kể bằng ngôi thứ nhất xưng “tôi”, là hướng dẫn viên Lý Tĩnh. Cô gái 20 tuổi này sẽ là lý do khiến các độc giả ghét đọc trinh thám ngôn tình sẽ càng ghét thể loại truyện này hơn. Lý Tĩnh 20 tuổi mà đã dẫn tour được ba năm, tự xưng đã đi khắp Đông Tây Nam Bắc, càng không ngần ngại tự cho rằng mình “trẻ tuổi, xinh đẹp, thông minh như tôi” (trang 77), quả thật khiêm tốn đáng ngưỡng mộ, xong đến trang 114 thì thành thật khai báo là “từ nhỏ tôi đã vô ý bất cẩn”, lại là thành thật đáng ngưỡng mộ. Với kinh nghiệm trong ngành hướng dẫn du lịch như thế, cô gái này cư xử y như gái mới lớn, dẫn đoàn đi nước ngoài mà thường xuyên đánh giá bình phẩm từ ngoại hình đến tính cách các thành viên trong đoàn của mình, cách đối xử nói năng với khách cũng không có chút gì là đã được đào tạo qua ngành Hospitality. Trong bối cảnh có du khách chết đáng ngờ trong nhà vệ sinh máy bay, Lý Tĩnh vẫn còn tâm trạng sa chân vào chuyện yêu đương với cảnh sát Đinh Duy Thiên, đồng thời vừa hưởng thụ sự chăm sóc của anh trai Phó Gia vừa không ngừng nhớ lại “ôi sao hồi trước anh trai ghét mình lắm mà”. Trinh thám ngôn tình viết cho đối tượng độc giả nữ trẻ tuổi nhưng có nữ nhân vật chính như thế thì phản tác dụng. Motip một nữ được nhiều nam chìu chuộng đã quá quen thuộc đến mức nhàm chán, nên nếu áp dụng vào truyện thì phải thật sáng tạo.
Trang 158 có cảnh một thành viên trong đoàn hỏi Lý Tĩnh rằng “Giá cả ở đây có đắt lắm không?”, cô ấy trả lời rằng “Không sao, chúng ta chỉ đến tham quan, tiêu nhiều hay ít đều do anh quyết định”. Theo mình, trả lời như vậy là đúng như chưa đủ. Nếu là một hướng dẫn viên giàu kinh nghiệm và quan tâm đến khách, cô ấy phải chỉ dẫn sao cho khách có thể hưởng nhiều dịch vụ ở địa điểm đó với mức giá hợp lý, tránh cho khách khỏi bị viêm màng túi một cách lãng phí hoặc vô nghĩa.
Thứ gọi là tình cảm giữa Lý Tĩnh và Đinh Duy Thiên trong truyện này với mình khá giống kiểu “thấy mới mẻ thì thích, chán thì bỏ”. Tiến triển nhanh đến mức khó lường, lại là sau một vụ án mạng mà lẽ ra Lý Tĩnh cũng phải thuộc diện tình nghi. Nói đến tình nghi, truyện cũng không có cảnh cách ly các nghi phạm để thẩm vấn, không thấy nói đến khám nghiệm pháp y hay điều tra hiện trường gì cả. Ở bìa gấp trước của sách có dòng ghi rằng “KIYA là người hâm mộ cuồng nhiệt tác giả trinh thám Higashino Keigo”, ghi như vậy có hai mặt lợi và hại. “Lợi” là nếu độc giả của “Bán linh hồn cho ác quỷ” cũng là fan Keigo thì sẽ rất hăm hở đọc (và phát hiện truyện này không có “chất Keigo” cho lắm), còn “hại” là nếu độc giả cuốn này không phải fan Keigo, sức nặng của thành kiến sẽ khiến họ mang tâm lý nghi ngại trước khi đọc.
Nhìn hình bìa, độc giả có thể đoán được ngay rằng cuốn này là truyện trinh thám TQ. Chủ thể trong hình bìa tuy được vẽ khá đáng sợ (nhìn biết ngay là đã chết) nhưng không đúng lắm so với điều được kể trong truyện. Trang 62 có chỗ viết nhầm “Thôi Tập Lương” thành “Thôi Vệ Lương”, trang 64 mình cho rằng có chỗ viết nhầm “Kim Lâm” thành “Khương Lệ”, trang 119 thay vì “chó cùng dứt dậu”, kết quả Google cho mình cụm từ “chó cùng rứt giậu”. Ngoài những chi tiết vừa kể thì tổng thể được dịch thuật tốt, chữ in dễ đọc. Điều thú vị đọng lại trong mình sau khi đọc cuốn này là về “MGM BRAND hotel Las Vegas”. Khi tìm kiếm hình ảnh về cụm từ trên bằng Google Image, mình đã rất ấn tượng với độ vĩ đại của quần thể khách sạn – sòng bạc này, tuy vậy, ấn tượng thì ấn tượng nhưng mình hoàn toàn chưa có mơ ước được đi du lịch đến nơi đó.
(Sea, 8-12-2019)

Camellia Phoenix

***

"Khi tôi đẩy cửa nhà vệ sinh và nhìn thấy Kỷ Tiểu Lộ thì cô ấy đã là một cái xác chỉ còn vương hơi ấm.

Dĩ nhiên, lúc chuyện này mới bắt đầu, tôi không hề hay biết gì.

Nhìn qua, cô ấy có vẻ rất lạnh, chiếc chăn dành cho hành khách màu đỏ sậm bọc lấy thân thể bên trong bộ đầm trắng, cổ rụt lại, đầu gục xuống, mái tóc dài đen nhánh để lộ ra bên ngoài, rũ xuống tới tận đầu gối. Tôi vốn chỉ nghĩ là cô ấy đã quên khóa cửa, vậy nên cũng không tiến đến chào hỏi gì mà cứ thế đi ra. Nhưng Kỷ Tiểu Lộ không hề nhúc nhích.

Lúc xoay người đi ra, chiếc thẻ hướng dẫn viên du lịch của tôi do bị vướng vào then cửa đã kéo giật cổ tôi lại.

Vào lúc ấy, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi dám chắc là đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy rồi.

Tôi quay người lại, tưởng như muốn ngừng thở.

Tôi không dám tự ý làm gì hết. Sự kết hợp ba màu đỏ, trắng đen trên người cô ấy đánh thẳng vào thần kinh thị giác yếu ớt của tôi. Trong cái không gian nhỏ hẹp này, tôi đứng còn cô ấy ngồi; tôi nhìn thẳng còn cô ấy thì gục đầu, tôi chờ đối phương có phản ứng nhưng ngay đến lông mi Kỷ Tiểu Lộ cũng không thèm chớp.

Tôi chậm rãi đưa ngón tay trỏ chọc chọc vào vai cô ấy để thăm dò, nhưng người vẫn bất động.

Ngón tay tôi run run chuyển qua phần giữa mũi và môi trên.

Không có hơi thở!

Tôi không thể nghĩ hay nói bất cứ điều gì trong vòng năm tới sáu giây tiếp theo. Sau quãng thời gian đó, tôi muốn hét lên nhưng cảm giác buồn nôn lại xông tới, và bị chặn nghẹn lại tại yết hầu. Hành động đầu tiên của tôi là che miệng lại và lao ra ngoài nhà vệ sinh, cố gắng tìm một chiếc túi nôn ở nơi gần nhất để nôn ra cho bằng hết.

May là đúng lúc đó có một tiếp viên hàng không đi ngang qua chỗ tôi. Tôi cố sống cố chết bám chặt lấy cánh tay cô ấy, mãi cho tới khi thoát khỏi chỗ đó.

Vài phút sau, tiếp viên trưởng cùng hai cảnh sát hàng không mặc thường phục nhanh chóng dựng rào tạo thành một khu vực cấm khẩn cấp tại đuôi cabin. Sau một loạt các bước kiểm tra, bọn họ thông báo cho tôi với vẻ mặt nghiêm trọng, đây tuyệt đối không phải là đạo cụ đóng phim hay một trò đùa dai chết tiệt nào cả, mà là một người đã chết, chính xác thì đây là một cái xác thật sự.

“Không có dấu hiệu của sự sống.” Họ đã nói như vậy. Tôi run cầm cập khi nhận lấy chiếc cốc giấy mà tiếp viên hàng không đưa tới, đồng thời đi cùng nữ tiếp viên sang một nhà vệ sinh khác để súc miệng. Mãi cho tới khi tiếng nước ào ào chảy ra, tôi mới bình tĩnh lại được đôi chút.

“Cô thế nào rồi?” Sau lưng tôi đột nhiên có người lên tiếng hỏi, đồng thời đưa cho tôi một tờ giấy.

Hiển nhiên là trong lúc này, tôi cũng chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến mấy thứ phép tắc xã giao, mà chỉ cố vuốt vuốt phần ngực rồi nghiêng người nhận khăn tay, lau khô xong mới để ý nhìn lại phía sau. Người đàn ông đứng sau lưng tôi không phải ai khác mà chính là một trong hai tay cảnh sát hàng không vừa tham gia kiểm tra hiện trường.

Tôi lắc đầu. Lẽ nào tôi còn có thể nói rằng mình vẫn ổn? Tôi là người đã phát hiện ra một cái xác! Là xác người chết! Người chết lại là một cô gái trẻ da vàng tóc đen, về tuổi thì cũng chẳng chênh với tôi là mấy. Hơn nữa chúng tôi còn ngồi cùng trên một chuyến bay, tới cùng một địa điểm, Los Angeles, Mỹ.

Tay cảnh sát hàng không này có vóc dáng cao lớn, nhìn qua có vẻ giống con lai, anh ta tự giới thiệu, “Tôi họ Đinh, tên là Đinh Duy Thiên. Tôi muốn nói chuyện với cô một lát”.

Tôi gật đầu. Bây giờ tôi cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Ngoại trừ việc cổ họng có cảm giác hơi nóng rát và đau thì tôi phải thừa nhận là tình trạng sức khỏe của mình vẫn khá ổn.

“Hành khách chú ý, tôi là cơ trưởng của chuyến bay này. Vì lý do đặc biệt của hành khách trên máy bay, chúng ta sẽ tạm thời hạ cánh tại sân bay Fukuoka1*, Nhật Bản. Passengers attention please2*!…”

*Nguyên gốc để là 福岡空港 tức Phước Cang Không Cảng, hay còn gọi là sân bay Fukuoka, mã FUK, là một sân bay quốc tế ở thành phố Fukuoka, Nhật Bản, được thiết kế theo tiêu chuẩn sân bay hạng nhì..

*Tiếng Anh: Hành khách chú ý..

Đoạn thông báo bất ngờ này đã tạo nên một sự hỗn loạn không nhỏ, một vài người bắt đầu đứng ngồi không yên, lớn tiếng hỏi tiếp viên hàng không.

“Ôi, có chuyện gì thế?”

“Em ơi, máy bay làm sao vậy?” “Mẹ ơi! Máy bay bị hỏng sao?”

“Chuyện này là thế nào? Các người giải thích cho rõ ràng đi!”

“Tôi là phóng viên. Tôi yêu cầu được phỏng vấn”

“…”

Một lần nữa, tiếng phát thanh trên máy bay lại tiếp tục vang lên, “Các hành khách xin chú ý, tôi là tiếp viên trưởng của chuyến bay này. Xin quý khách vui lòng ngồi yên tại vị trí, thắt dây an toàn và điều chỉnh lưng ghế của mình theo tư thế thẳng đứng. Quý khách vui lòng tắt các thiết bị điện tử, bao gồm máy tính xách tay và điện thoại di động. Xin chú ý, các chỉ tiêu và thông số của máy bay đều bình thường. Xin quý khách vui lòng phối hợp để chúng tôi có thể chuẩn bị tốt cho việc hạ cánh…”

Tôi đi theo vị cảnh sát hàng không họ Đinh này ra ngoài cabin tới khu vực dành riêng cho tiếp viên hàng không rồi ngồi xuống, thắt chặt dây an toàn. Tôi lấy gương trang điểm từ chiếc túi xách in hình Sói xám3* mang theo bên người ra soi. Trong gương là hình ảnh phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của tôi, giống như người vừa trải qua một thời kỳ đấu tranh với căn bệnh hiểm nghèo. Tôi cố gắng để nói gì đó, “Anh muốn hỏi gì? Tôi nhất định sẽ phối hợp, chỉ có điều tôi thực sự không rõ chuyện gì cả”.

*Nhân vật Sói xám trong bộ phim hoạt hình Cừu vui vẻ và Sói xám, là một bộ phim hoạt hình dài tập của Trung Quốc. Bộ phim nói về một nhóm cừu sống ở Thảo nguyên Xanh và câu chuyện xung quanh con sói vụng về muốn ăn thịt chúng..

Đinh Duy Thiên gật đầu, “Cô không cần sợ, trước tiên cứ nói qua cho tôi biết một số thông tin cơ bản về cô đã, sau đó mới nói thêm một chút về quá trình phát hiện cái xác đó”.

“Tôi là Lý Tĩnh, hai mươi tuổi, vâng, tôi là một hướng dẫn viên du lịch.”

Quá trình phát hiện xác chết… Tôi cố gắng tập trung vào những lời mà tay cảnh sát họ Đinh này đã nói. Đến bây giờ tôi vẫn không thể ngăn đầu ngón tay của mình ngừng run rẩy, hiển nhiên là tinh thần của tôi vẫn chưa phục hồi sau cơn hoảng loạn vừa rồi. Hoặc có thể nói, linh hồn của tôi vẫn còn ở đang ở bên bờ biên giới của trạng thái “du thần4*”. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, cắn chặt ngón tay cái bên trái giữa hai hàm răng. Sau mấy lần cắn, tôi phát hiện ra ngón tay của mình đã bị nghiến đến bật máu.

*“Du thần” (out of body experience - OBE) là trải nghiệm khi một người dường như nhận thức thế giới từ một vị trí bên ngoài cơ thể vật lý của họ..

Tôi nuốt nước miếng, “Vừa nãy khi đi nhà vệ sinh, tôi… tôi nhìn thấy… tôi…” Tôi biết mình nói như vậy nghe thật ngớ ngẩn nhưng tôi còn có thể nói thế nào đây? Sự thực là tôi đã phát hiện ra một xác chết trong nhà vệ sinh, và nhanh chóng khai báo về vụ việc này trong thời gian ngắn nhất, không hơn không kém. Nếu coi những chuyện đã xảy ra với người phụ nữ xấu số đó giống như một cuốn từ điển Oxford thì tôi cũng chỉ là một người nào đó vô tình ngó thấy mác giá tiền gắn ở cuối sách mà thôi.

Vị cảnh sát hàng không trẻ tuổi, sở hữu một bộ râu lún phún tiến về phía này rồi hỏi Đinh Duy Thiên, “Đội trưởng, bây giờ phải làm thế nào?”

“Yêu cầu hành khách trở lại chỗ ngồi, căn cứ vào đó, đối chiếu danh sách để tìm ra danh tính của người mất tích.” “Rõ.”

Đinh Duy Thiên lại cố gắng dùng một cách thức khác để dẫn dắt tôi, “Sau khi đi vào nhà vệ sinh, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là cái gì? Hoặc là nghe được cái gì? Cửa phòng vệ sinh đó có khóa lại không? Khi tới đó, cô bắt gặp người nào không? Cô hãy cố gắng nhớ lại, sau đó nói lại với tôi”.

“Khi đi vào tôi không nhìn thấy người nào hay thứ gì đặc biệt, cũng không nghe được âm thanh lạ nào. Cửa nhà vệ sinh không khóa hẳn, tôi chỉ đẩy một cái là mở được luôn.”

Tiếng phát thanh lặp đi lặp lại nhắc nhở hành khách, máy bay đã tới gần sân bay Fukuoka. Chỉ có điều máy bay chưa hạ cánh ngay mà hình như còn đang đợi lệnh từ mặt đất.

Từ góc nhìn của tôi, lông mày của Đinh Duy Thiên đã rướn lên như một ngọn đồi nhỏ. Nhưng mà tôi còn có cách xử lý nào khác đâu? Những gì tôi khai báo đều là sự thật.

“Cô cố gắng nhớ lại xem, lúc đó đèn báo của nhà vệ sinh sáng hay tối?”

“Tối.”

“Tức là nhà vệ sinh trong tình trạng có thể sử dụng?” “Đúng vậy.”

Tôi thở dài. Âm thanh máy bay chạy trên đường băng vang lên, tiếng thở dài của tôi cũng bị nhấn chìm trong đó, dường như hoàn toàn tan biến.

Trong cabin có tiếng người kêu to, “Nhìn kìa! Có rất nhiều cảnh sát ở dưới kia!”

Không cần nhìn ra ngoài cửa sổ tôi cũng có thể đoán được, trên đường băng, nhất định đang có một nhóm đông cảnh sát đứng chờ chúng tôi.

“Đội trưởng, đã xác nhận được danh tính của người chết.” Vị cảnh sát có hàng râu lún phún lại quay lại báo cáo với Đinh Duy Thiên.

Mời các bạn đón đọc Bán Linh Hồn Cho Ác Quỷ của tác giả Kiya & Phong Uyển (dịch).