Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Nghịch Thần

Số chương: 20C + 1PN
Editor: Nhinguyen

Nghe nói, mỗi khi Tề Thái hậu của Từ Ninh cung nổi giận chỉ có Uy Viễn tướng quân mới giải quyết được.

"Ai, tất cả các ngươi đều ức hiếp bà lão này, nói thì hay lắm rằng trưa hôm nay mua gà nướng ở ngoài cung, rốt cuộc là gà nướng của ngự thiện phòng, đừng tưởng rằng ai gia không phân biệt được!"

Ngày thường Uy Viễn Đại tướng quân mặc mũ vàng giáp đen, lúc này lạnh lùng tháo giáp quỳ trước mặt Thái hậu, hất tung áo choàng đỏ ra sau lưng, không nhịn được mỉa mai: "Thái hậu mới qua hai mươi mùa xuân, tự nhận bà lão đúng là không biết xấu hổ."

"Hạng Tuế Thiêm! Ai gia nhiều lần ra lệnh để ngươi tiến cung hầu hạ, ngươi nhiều lần kháng chỉ thì thôi, bây giờ còn dám mắng ai gia không biết xấu hổ!"

"Không phải hạ thần không muốn hầu hạ Thái hậu, nhưng Thái hậu có nghĩ tới chuyện này hay không, tiến cung cần phải tịnh thân."

"Ngươi luôn miệng nói yêu quý ai gia, nhưng cuối cùng vẫn tiếc rẻ mấy miếng thịt đó ~ "

Uy Viễn tướng quân Hạng Tuế Thiêm trợn ngược mắt, dường như từng câu từng chữ phải gắng gượng mãi mới nặn được ra: "Thái hậu, nếu ngài vẫn tiếp tục cưỡng ép hạ thần, hạ thần chỉ có thể bảo đảm rằng không đánh chết người."

"À."

Cảnh báo

Nữ chính não tàn, bánh bèo. Cẩu huyết ngập trời.

***

Review NGHỊCH THẦN - fb/ReviewNgonTinh0105

Tác giả: Đào Đào Nhất Luân
Thể loại: cổ đại, hài, sủng, sắc, nam cường, nữ hơi ngô nghê, vô tư, HE
Độ dài: 20 chương + PN
Tình trạng: Hoàn
************
Tề Đan Yên từ khi nhập cung luôn an phận thủ thường, nhờ vào mỗi dịp tấn phong trong hậu cung mà lên được đến Dục Qúy Tần. Lại cũng nhờ việc chẳng mấy khi bước chân ra khỏi cửa mà yên ổn sống ở chốn hậu cung cho đến khi hoàng đế băng hà.
Hoàng hậu “đau lòng” nên quyết định tuẫn táng theo chồng. Tất nhiên trước khi đi theo tiên đế, hoàng hậu đại nhân phải dẹp loạn hậu cung và dọn đường cho con mình kế vị.
Dọn tới dọn lui mới phát hiện vị Dục Qúy Tần này địa vị không cao, không tranh sủng, gia thế nhà mẹ đẻ không lớn, không nắm binh quyền… quả thật rất thích hợp lên làm …thái hậu.
Thế là di chiếu ban ra… Tề Đan Yên bỗng nhiên được lên làm thái hậu, trở thành nữ nhân cao quý nhất hoàng triều. Mọi ngày sẽ được ăn ngon, mặc đẹp, ngồi sau rèm nghe mấy lão già trong triều lải nhải, đợi hoàng đế tự mình chấp chính được thì sẽ “an hưởng tuổi già” trong Từ Ninh Cung. Nhưng Tề Đan Yên đã quên một điều, trong triều ngoài mấy lão quan già còn có một vị Uy Viễn tướng quân nha. Thật là phiền phức.
Hạng Tuế Chiêm – con cháu Hạng gia, từ nhỏ đã theo cha chinh chiến sa trường, dành được vô số công lao, tay nắm binh quyền, phụng chỉ tiên đế phò tá ấu chúa cùng vị thái hậu kia. Nhưng hắn không thể ngờ, hoàng đế ngu ngơ thì đã thôi, tại sao tiền hoàng hậu lại để một nữ nhân “ngu dốt” như vậy làm thái hậu? Còn tiêm nhiễm hoàng đế bằng mấy câu chuyện cổ “ Tây Môn Khánh dụ dỗ Phan Kim Liên”. Uy Viễn đại tướng quân của chúng ta cảm thấy thật đau đầu.
Hắn biết hoàng đế ngu ngơ, thái hậu thì cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, nhưng không ngờ hai kẻ đó lại có thể dễ dàng bị lừa đến mém chút mất mạng. Hắn là trung thần ái quốc tất nhiên phải xả thân bảo vệ hoàng đế cùng thái hậu, nhưng mà bảo vệ thế nào lại bảo vệ “lên đến trên giường”… nhờ như vậy, sự việc “ gian díu” giữa thái hậu và trọng thần mới chính thức bắt đầu.
Tình yêu cấm kỵ trong bóng tối cứ như vậy kéo dài suốt mấy năm cũng có ngày phải bước ra “ ánh sáng”…. Sự việc này thật sự rất giống thái hậu Triệu Cơ và Lao Ái, đến đứa nhỏ cũng đã có thì liệu hoàng đế có bỏ qua?
Hoàng đế không còn là hoàng đế ngu ngốc ngày xưa? Cầm chung rượu độc đứng trước mặt Tề Đan Yên là một con người hoàn toàn xa lạ. Hoàng đế Cừu Chính Hiên thế mà cư nhiên dám bức tử thái hậu, đối đầu với Uy Viễn đại tướng quân, ép hắn phải lấy công chúa Khuyển Nhung làm vợ?
Hạng Tuế Chiêm sẽ đối diện với cục diện này như thế nào? Người phụ nữ hắn yêu nhất, mẹ của con trai hắn đã chết? Vậy thì hãy để máu của hoàng gia tế thê tử của hắn đi ….
Truyện này thật sự chỉ hài hước thôi, cá nhân mình thấy nữ chính đôi khi vô tư quá thành ra như bại não :v hình mẫu của bánh bèo vô dụng điển hình. Nam chính thì vẫn là nam điển hình trong ngôn tình: rất soái nên mọi người không phải lo. Nội dung tuy không có gì mới mẻ, nhưng điểm cộng là vì nữ chính ngô nghê thái quá nên dẫn đến nhiều chuyện hài khó đỡ, cách hành văn hài hước, dễ chịu không gượng ép. Xử lý kết truyện rất khá, hoàng đế diễn rất đạt :v
Truyện hài thích hợp đọc giải trí

***

NGHỊCH THẦN
Đào Đào Nhất Luân
dtv-ebook.com

Tương truyền, Uy Viễn tướng quân vốn không muốn cưới con gái tộc trưởng Khuyển Nhung, nhưng sau khi kết hôn lại cực kì che chở và bảo vệ cô gái kia, còn không cho nam nhân khác nhìn thấy mặt nàng, khi ra ngoài đều để nàng mang khăn che mặt. Có người nói nàng đẹp như tiên nữ, cũng có người nói nàng xấu như Chung Vô Diệm.

Con gái tộc trưởng Khuyển Nhung sinh cho tướng quân hai người con gái, một người con trai, cả 3 người cũng vô cùng thân thiết với con trai mà Uy Viễn tướng quân nhặt được ở biên cảnh như anh em ruột thịt. Mọi người cũng nghi ngờ Quỳ nhi vốn là con của Uy Viễn tướng quân khi đi phương Bắc với con gái của tộc trưởng Khuyển Nhung lén lút sinh ra.

Hoàng đế Nhân Võ Cừu Kính Hiên và hoàng hậu Hạng thị yêu nhau sâu đậm, dĩ nhiên từ chối nạp phi, cho dù bách quan nhiều lần khuyên nhủ, hi vọng hoàng thượng làm phong phú hậu cung, khai chi tán diệp, nhưng hắn vẫn xem như gió thổi bên tai. Hắn cùng hoàng hậu sinh được bảy người con, ba con trai, bốn con gái. Đại Kiền dưới sự trị vì của Nhân Võ hoàng đế, duy trì sự cường thịnh như trước kia, ngoại tộc không còn xâm chiém, bách tính an cư lạc nghiệp, đương kim Thánh Thượng hoàn thành xuất sắc vị trí lãnh đạo được dân chúng yêu mến và tin cậy

Phiên Ngoại

Một

Hạng Vũ nghẹn đã lâu, rốt cục ban đêm không nhịn được nữa hỏi Kính Hiên: “Hoàng thượng, chàng làm sao mà biết đại bá của ta với … Thái hậu?"

Kính Hiên vừa muốn duỗi ngón út ra bỏ vào trong lỗ mũi, đã bị Hạng Vũ đè lại tay, hắn cười hì hì, nói: "Thực ra thì, tửu lượng ta từ nhỏ đã rất tốt, có lần ta cố ý uống say, cái lão già khốn kiếp Hạng Tuế Chiêm đó lại dám vung chân đá văng ta ra ngoài, sau đó ôm thái hậu đưa nàng đi nghỉ ngơi, từ lúc đó ta đã phát hiện ra cái lão già khốn kiếp Hạng Tuế Chiêm có tâm địa gian xảo, nên đặc biệt để ý đến!”

"Chú ý ngôn từ của chàng, ai là lão già khốn kiếp hả?" Hạng Vũ duỗi nắm đấm ra lắc lắc.

"Ta là thằng trẻ khốn kiếp, được chưa?" Kính Hiên cợt nhả nói, "Thái hậu yêu thích Hạng Tuế Chiêm, cho dù là kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra được, ta vừa nói Hạng tướng quân thế nào nhỉ, thái hậu mà nhìn thấy hắn đôi mắt liền vụt sáng lên, rõ ràng là cún con nhìn thấy chủ nhân mà!”

"Nhưng mà tốt xấu gì chàng cũng là hoàng đế, biết bọn họ có tư tình mà chàng lại không có chút tức giận nào sao?”

"Xin hỏi nàng hỏi vậy là đang khích bác ly gián sao?” Khóe miệng Kính Hiên co rúm hỏi ngược lại.

Hạng Vũ lắc lắc nắm đấm lần thứ hai, "Ta chỉ là tò mò hỏi một chút thôi."

"Vốn là có chút tức giận, sau đó ta bị mấy lão cô cô trong cung cưỡng X ta mới phát hiện ra, À! Thì ra lại thoải mái sung sướng như vậy! Chẳng trách không thể nhịn được! Nên ta mới không tức giận” Kính Hiên luôn thích đâm đầu vào chỗ chết nên ăn ngay nói thật.

Nghe nói, đêm đó trong Phượng Ý cung truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương đặc biệt kỳ lạ của Kính Hiên..

Hai

Tề Đan Yên gả tới phủ Uy Viễn tướng quân sau đó thì có thể thoải mái rồi, thật sự là mỗi ngày ngoan ngoãn làm một phu nhân đoan chính, nghiêm túc cẩn thận thêu hoa. Thêu thêu, rồi lại thê thêu, thêu mãi cũng cảm thấy tẻ nhạt , vuốt cái bụng lớn mang thai sáu tháng, bắt đầu chuyển động xung quanh, gặp người thì muốn đánh cược xem thai của mình là con trai hay là con gái.

Cuối cùng là, đoán trai và gái là năm mươi trên năm mươi.

Nàng rốt cục đem cái khó khăn này dâng hai tay cho Hạng Tuế Chiêm. Đêm đó, nàng tắm xong sau đó cả người mềm oặt thơm ngát ôm cổ Hạng Tuế Chiêm hỏi: “Tướng quân, chàng thích con trai hay là con gái?”

"Chỉ cần là do nàng sinh , là con chó ta cũng thích." Phần ôn nhu nhất của Hạng Tuế Chiêm chỉ luôn dùng trên người lão bà ngây ngô ngốc nghếch nhưng cực kì đáng yêu này, bàn tay của hắn to lớn, thô ráp nhẹ nhàng vuốt cái bụng đang nhô lên của Tề Đan Yên, tiểu oa nhi bên trong hình như biết là phụ thân, liều mạng đá, báo hiệu sự tồn tại của mình.

Tề Đan Yên lại sinh con trai, đồng thời nói cho những người đặt cửa đoán là nam nữ kia biết “Những người thắng tiền đều đi tìm tướng quân mà đòi, chàng thua thảm nhất, bởi vì chàng nói ta sẽ sinh một con cún con”.

Mọi người trong phủ tướng quân đều nghẹn họng, tỏ vẻ, tướng quân phu nhân quá cao tay, phẩm chất cá cược quá kém!

Một truyền mười, mười truyền một trăm, trong triều đình, bỗng nhiên có quan chức đặc biệt làm khó dễ hỏi Hạng Tuế Chiêm: "Nghe nói công chúa Khuyển Nhung trong nhà của Hạng tướng quân sinh ra một con cún con, không biết việc này có đúng hay không?”

Kính Hiên đang uống trà, phun toàn bộ lên mặt của Tiểu Tạp tử.

Nghe nói, Hạng Tuế Chiêm vào triều xong trở về phủ thì vẻ mặt giống như bị chó cắn.

Tề Đan Yên đặt tên cho đưa con trai thứ hai của mình là —— Hạng Du Lạc! Ý nghĩa chính là chiến mã đang bùng cháy!

Sau lần đó, Tề Đan Yên lại mang thai hai lần nữa, đều sinh con gái, Hạng Tuế Chiêm vì phòng ngừa nàng lại đánh cược nam nữ với người khác nữa, ra lệnh cưỡng chế cho toàn quý phủ không người nào được phép cá cược với nàng nữa, người nào trái lệnh sẽ đổi tên cho người đó, tên sẽ do Tề Đan Yên ban cho. Lời này vừa nói ra, không còn người nào dám nhắc tới việc cá cược nữa.

Ba

Hạng Tuế Chiêm thuộc trường phái nghiêm khắc, khí thế hiên ngang, nên quản giáo hai đứa con trai vô cùng nghiêm ngặt, một lần phạm sai lầm sẽ được các loại gia pháp hầu hạ, nào là chổi lông gà, roi da, côn nhị khúc, gậy trúc, mạnh mẽ đánh một trận, vô cùng hung hãn, quả thực chính là một gia đình cuồng bạo lực, nhưng đối với hai đứa con gái thì cưng chiều không để đâu cho hết, để mặc cho các nàng ở trên người bò tới bò lui, còn mặc các nàng tết tóc của hắn thành bím, thực sự rất nghịch ngợm, vươn tay nựng nịu đôi chân nhỏ của con, thế là cho qua.

Hạng Chứ Quỳ và Hạng Du Lạc từ trường tư thục trở về với vẻ mặt đau khổ, tự giác đem roi da cầm cẩn thận, Hạng Tuế Chiêm vào triều trở về nhìn thấy hai đứa Hạng Chứ Quỳ và Hạng Du Lạc mỗi người quỳ một bên, chờ đợi hắn bộc phát bạo lực. Dù sao cũng là con ruột của mình, Hạng Tuế Chiêm trước khi đánh người sẽ hỏi rõ ràng mọi chuyện.

Hắn nghiêm mặt, "Xảy ra chuyện gì, trả lời thật đi!”

Hạng Chứ Quỳ và Hạng Du Lạc đưa mắt liếc nhìn nhau, Hạng Du Lạc nói: "Hôm nay là lần đầu tiên con đến trường tư thục, phu tử hỏi tên con là gì, con ngoan ngoãn viết ra cho thầy giáo xem, ông ấy nói con là đang đùa cợt với ông ấy!”

Hạng Chứ Quỳ nói tiếp theo: "Con nghe thấy tiếng cãi vã, con đi qua giúp đệ đệ nói chuyện, kết quả bị thầy giáo phạt sao chép tên của mình một trăm lần!”

Hạng Tuế Chiêm yên lặng cẩn thận thu lại roi da, vuốt cái đầu một lớn một nhỏ của hai đứa con trai, “Lần này vi phụ không đánh các con, đi tắm rửa rồi ăn cơm đi”.

Hạng Chứ Quỳ và Hạng Du Lạc mừng rỡ nhảy lên, sôi nổi bước đi. Ngày thứ hai, bởi vì Hạng Chứ Quỳ không thể đem bài chép phạt đưa ra, nên bị thầy giáo cưỡng chế phạt chép tên mình ba trăm lần, có người nói, hắn khóc vô cùng thương tâm, đồng thời vô cùng ao ước và ghen tỵ đối với người cùng lớp tên Đinh Nhất(1) của hắn.

(1) Đây là tên của Hạng Chứ Quỳ (项翥夔) và Hạng Du Lạc (项爩雒), toàn là những chữ viết rất nhiều nét, nên tụi nhỏ ganh tị với cái tên Đinh Nhất (丁一) đơn giản dễ viết, nhìn thôi đã choáng chứ đừng nói viết, đúng là Tề Thần Thú.

Chuyện phức tạp này, cuối cùng cũng xuất hiện trên người hai đứa con Hạng Mĩ Yểm(项嬍龑) và Hạng Tễ Chân (项齌鷏). ╮(╯_╰)╭

Hạng Mỹ Yểm = Xinh đẹp, cao, và trong sáng.

Hạng Tễ Chân = Cú mèo tỏa sáng.

Mời các bạn đón đọc Nghịch Thần của tác giả Đào Đào Nhất Luân.