Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Mùi Vàng

James Hadley Chase là một nhà văn người Anh. Trong khi tên khai sinh của anh là René Lodge Brabazon Raymond, ông được biết đến với nhiều bút danh khác nhau, bao gồm James Hadley Chase, James L. Docherty, Raymond Marshall, R. Raymond, và Ambrose Grant. Ông là một trong những nhà văn kinh dị nổi tiếng nhất mọi thời đại.

Các tác phẩm của James H. Chase đã được xuất bản tại Việt Nam:

***

Mặt trời nhô lên khỏi đỉnh núi, hắt ánh nắng đầu tiên xuống những ngọn cây, rồi đến những mái tháp của tòa lâu đài.

Hans von Goltz đi đi lại lại trong một căn phòng mà các cánh cửa sổ đã mở toang. Làn gió nhẹ tươi mát, dễ chịu khẽ thổi qua các ô cửa vào phòng, những tia nắng sớm như mơn man trên những bộ đồ cổ và tấm thảm Ba-tư trải sàn nhà. Bữa ăn của bá tước đã được đặt trên một cái bàn nhỏ. Bao giờ ông cũng coi bữa sáng là quan trọng nhất.

Mặc veston xong, ông liền nhấc nắp vung ra, mùi thức ăn xông lên làm ông sảng khoái. Ông ngồi vào bàn để thưởng thức bữa ăn. Ông vừa ăn xong mấy quả trứng thì có tiếng gõ cửa. Bá tước khó chịu nhưng cũng đành cho vào.

Sandeuer, người hầu của bá tước, xuất hiện nơi khuôn cửa.

- Thưa ngài bá tước, nếu ngài cho phép… Thưa ngài bá tước, tôi xin được bẩm với ngài rằng, có một sợi dây treo lơ lửng từ ban công tầng năm.

- Sợi dây à? Thế là thế nào?

- Sợi dây này lấy từ những đoạn dây treo mành. Có lẽ, ngài bá tước muốn xem…

Von Goltz đứng lên tay cầm cốc rượu ra ban công. Ông nhìn sợi dây một lát rồi quay về phòng.

- Anh đã báo cho Silk biết chưa?

- Dạ, thưa bá tước, chưa ạ.

- Báo cho anh ta biết và bảo anh ta đến chỗ tôi ngay.

Sandeuer cúi mình, quay ra.

Bá tước cho rằng bữa ăn có thể bị bỏ dở, nên ông nuốt vội mấy miếng để kết thúc. Khi mồm ông còn đang bị căng ra vì thức ăn thì Silk bước vào. Hắn mặc sơ mi đen, quần đen, đi giầy đen. Von Goltz cảm thấy như Thần chết đang đến.

Silk đứng lại nơi cửa và lạnh lùng nhìn bá tước bằng một con mắt duy nhất.

- Anh đã thấy sợi dây chưa? - Von Goltz hỏi.

- Tất nhiên, tôi nhìn thấy nó cách đây nửa tiếng.

- Thế là anh nói đúng. Tối qua chúng còn ở đây nhưng sau đó đã té vào rừng.

- Có thể.

Silk rít một hơi thuốc.

- Trời đã sáng lắm rồi, tôi nghĩ, ta nên bắt đầu tìm kiếm. Von Goltz đứng lên.

- Như thế là chúng ta không cần mất thời gian để lùng sục trong lâu đài, nếu chúng đang ở trong rừng.

- Phải.

Silk tuôn khói thuốc qua hai lỗ mũi. Von Goltz mở cửa ra và tóm lấy Sandeuer ngoài hành lang.

- Hãy bắt đầu tìm kiếm. Chúng đang ở trong rừng. Tôi nghĩ, không cần thiết phải dài dòng về những việc các anh phải làm. Lôi cổ chúng về đây cho tôi.

Sandeuer toan bước đi thì Silk đã đến sau lưng von Goltz.

- Khoan đã… - Hắn nắm tay bá tước, lôi ông vào phòng rồi đóng cửa lại - Tôi có một ý nghĩ. Tôi muốn anh cùng đi với đám gia nhân.

Von Goltz ngơ ngác nhìn Silk.

- Thế là thế nào?

Silk đột ngột dúi điếu thuốc vào cái gạt tàn.

- Tôi cho rằng chúng vẫn ở trong này. Ta có thể tóm được chúng một cách nhanh nhất nếu ta làm cho chúng tưởng rằng ta đã kéo hết lực lượng vào rừng.

- Thế là chúng ở trong này?

- Chứ còn sao nữa?- Silk nổi cáu, trả lời - Anh thử nhìn sợi dây xem? Đàn ông thì có thể tụt từ dây xuống, nhưng đàn bà thì khó đấy. Vì ta đặt ở mỗi cầu thang một người canh gác nên cho đến bây giờ chúng vẫn ở đấy. Hơn nữa, ở đấy còn cầu thang nào nữa không?

- Không!

- Đúng là chúng còn ở đấy.

Von Goltz trầm tư, xoa bộ râu cằm.

- Nếu vậy, tôi cho người lên tầng năm, tóm lấy chúng. Cần gì phải mất thời gian mà sục vào rừng?

Silk cười.

- Chúng ta không mất thời gian, nhưng chúng ta cần cẩn trọng.

- Tôi chẳng hiểu gì cả. Anh tin rằng chúng ở trên tầng năm thì chúng ta cứ lên mà tóm lấy!

- Và sau đó?

Họ nhìn nhau.

- Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu gì cả - Von Goltz nói.

- Trong tay anh có bốn mươi người, và có thể còn hơn, đúng không?

- Đúng, ba mươi tám đàn ông và năm mụ đàn bà. Nhưng tôi không thấy có liên quan gì vào việc này?

- Tôi muốn toàn bộ số đàn ông vào rừng - Silk nói và châm một điếu thuốc khác - Đàn bà cũng phải biến. Tôi muốn trong lâu đài không có ai cả.

- Thế anh định làm gì?

- Khử thằng Girland. Còn đứa con gái thì ta giữ lại đến khi họ mang các cuốn phim về. Biết đâu thằng Rosnold nói láo. Ngay khi các cuốn phim nằm trong tay ta, ta có thể cho con bé về chầu trời luôn.

- Thế nào? Anh muốn ở đây một mình à? Anh cho thế là hợp lý à? Anh đã biết thằng Girland nguy hiểm lắm cơ mà.

Silk cả cười.

- Nhưng nó chỉ có hai tay trắng. Tôi hoàn toàn không sợ khi chạm trán với nó. Ngay khi mọi người ra khỏi lâu đài, tôi chỉ cần một vị trí thuận tiện để ẩn nấp. Bây giờ nó cần hai thứ: thức ăn và điện thoại. Nghĩa là nó phải xuống cầu thang, khi đó, tôi đợi nó ở một chỗ khuất.

- Có lẽ nên để lại hai, ba người với anh?

Silk nhìn bá tước.

- Anh có dám bảo đảm với tôi rằng, sau đó, không có ai trong bọn họ bép xép không?

Von Goltz hiểu ra.

Mời các bạn đón đọc Mùi Vàng của tác giả James Hadley Chase.