Tất cả đều là tình huống hết sức đời thường…
Chỉ là những mẩu chuyện ngắn về cuộc sống giản dị thường ngày, nhưng sao ta thấy đâu đó thật gần tựa như chính ta đang ở trong những mẩu chuyện đó.
Với lối viết nhẹ nhàng và không cần bình luận, các tác giả trong tuyển tập “Truyện cực ngắn Trung Quốc” đã đem đến cho người đọc cảm giác thật thú vị, và đôi khi là cả những suy ngẫm về một thế giới được miêu tả bằng lời.
Chắc hẳn độc giả vẫn còn nhớ sự ấm ức, buồn bực của A Đình, khi cô phát hiện ra chồng mình đang si mê một cô gái khác, mà người đó lại là bạn thân của mình. Lại càng không thể ngờ được, ngay sau đó cô lại có một quyết định gây bất ngờ và đầy kịch tính: “mời tình địch ăn cơm”. A Đình bình tĩnh và nhẹ nhàng trong suốt bữa cơm, lại còn ân cần nhắc nhở cho “tình địch” về làm vợ của chồng mình. Cuộc đối thoại khiến người đọc không khỏi cuốn người đọc vào sự tò mò, mà cho đến kết thúc chuyện mới “bàng hoàng” tỉnh ra khi A Tình- tình địch của cô lên tiếng.
Ảnh bìa cuốn sách
"Anh Nguyên thật may mắn có được một người vợ chu đáo như chị chính là phúc phận của anh ấy! … Chị Đình yên tâm, em sẽ rời xa anh ấy…"
A Đình đã khiến tình địch chẳng còn sự lựa chọn nào tốt hơn là bày tỏ lòng cảm kích trước thái độ của cô, và khôn ngoan rút lui vô điều kiện. Câu chuyện nhẹ nhàng có pha chút sự hài hước, nhưng cũng không quên nhắc mỗi chúng ta hãy luôn nhớ tới như một kinh nghiệm để giữ gìn hạnh phúc sau này.
Đọc tuyển tập "Truyện cực ngắn của Trung Quốc” cũng là dịp để chúng ta được nhìn lại và được cùng suy ngẫm về cuộc sống, về tình thương giữa hơi thở gấp gáp của cuộc sống hiện đại. Một bức thư của người cha để lại cho con gái của mình trước khi qua đời (Của quý để dành), một câu nói đã đem lại sức mạnh cho những bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo (Chúng tôi cần anh sống), hay câu chuyện về cách sống “Làm người" như đang nhắc nhở chúng hãy luôn làm ấm cuộc sống này hơn nữa bằng chính sự thương yêu và tình cảm chân thành.
Đề cập đến cả những vấn đề còn bức xúc trong xã hội. Các tác giả Liêu Quân với truyện ngắn “Dù nghèo đến mấy cũng không thể để…”, tác giả Hám Lôi với câu chuyện “ Bắt cóc tống tiền”, tác giả Úc Thanh với truyện “ Giấy chứng nhận “người””…đã thật nhẹ nhàng nhưng không để đọc giả thoảng qua câu chuyện của mình, khi đề cập tới những vấn đề xã hội còn nóng bỏng với những tình tiết được đưa ra, nhìn nhận và đối diện một cách thẳng thắn, và nghiêm túc.
Sẽ còn rất nhiều điều thú vị cho những ai còn muốn tìm hiểu về cuốn sách này, những tiếng cười hài hước, sự ngây ngô đáng yêu, đặc biệt là những tình huống gây tranh cãi… tất cả đó như muốn nhắc chúng ta giá trị của cuộc sống luôn nằm ở mỗi con người.
***
Mẹ tôi bị ốm phải nằm viện, tôi được giao nhiệm vụ chăm sóc mẹ.
Có rất nhiều người đến thăm mẹ, người nào cũng mang theo hoa quả và thức ăn bổ dưỡng. Gặp ai mẹ cũng nói: “Bác (anh, chị) có lòng đến thăm tấm thân già này, tôi cảm động lắm rồi, còn mang quà cáp làm gì? Hãy mang về cho các cháu ở nhà”.
Tất nhiên chẳng ai trong số họ mang quà về. Mẹ bảo tôi đưa lại cho họ nhưng họ đều lén để lại trên bàn rồi ra về.
Mẹ không thể ăn hết được số hoa quả và thức ăn bổ dưỡng đó bèn bảo tôi ăn cùng. Vừa ăn mẹ vừa hỏi tôi:
- Có ngon không?
Tôi nói:
- Ngon ạ.
Hai ngày sau, anh họ tôi đến thăm mẹ. Anh đi người không, không có hoa quả cũng không có thức ăn bổ dưỡng, tuy nhiên, trước khi về anh rút ra tờ bạc một trăm đồng đặt bên cạnh gối của mẹ. Mẹ vội cầm tiền lên trả lại anh, nhưng anh họ đã quay người bước ra cửa. Mẹ đưa tiền cho tôi, chỉ theo bóng anh họ và nói:
- Nhanh lên!
Tôi cầm tiền rồi chạy đuổi theo, một lúc lâu sau mới đuổi kịp. Anh họ một mực không chịu cầm lại tiền. Tôi cứ nhất quyết nhét tiền vào túi anh, nói:
- Anh cầm lấy đi, đừng để mẹ em thêm buồn nữa.
Anh họ lắc đầu, không biết làm thế nào, đành nói:
- Dì quả là một người tốt.
Tôi hoàn thành nhiệm vụ và trở về phòng. Mẹ hỏi:
- Sao con đi lâu thế?
Tôi nói:
- Anh họ đi nhanh quá, con phải đuổi mãi ra tận gốc cây ngọc lan ngoài kia.
- Thế tiền đâu?
- Con trả lại cho anh họ rồi.
Mẹ đang nằm vội ngẩng đầu lên:
- Thế anh ấy có nhận không?
- Anh ấy nhất định không nhận nhưng con cứ đút trả vào túi anh ấy.
Mẹ nằm phịch xuống, không nói gì cả, chỉ thở dài thườn thượt. Tôi lại gần mẹ:
- Mẹ đau ở đâu ạ?
Mẹ đưa bàn tay gầy guộc, xoa lên mặt tôi và nói:
- Đến bao giờ con mới biết làm người?
Tôi hoang mang hỏi mẹ:
- Con đã làm sai gì ạ?
Mẹ chép miệng, dường như cười mà không cười, nói:
- Mẹ là dì của anh họ con, giờ bệnh tật như thế này, anh ấy cho mẹ một trăm đồng chẳng lẽ không xứng đáng sao?
Tôi chợt hiểu ra, quay người định đuổi theo anh họ. Mẹ kéo áo tôi lại, nói:
- Con lại sai rồi!
Mời các bạn đón đọc Truyện Cực Ngắn Trung Quốc - Mời Tình Địch Ăn Cơm của tác giả Nhiều Tác Giả.