Thể loại: Tận thế, dị năng, trùng sinh, HE
Editor, bìa: mèomỡ
Raw: Tấn Giang
Số chương: 135 chương
Trong một đêm động đất, núi lửa, sóng thần, đất liền bị biển nhấn chìm, bình địa biến thành núi, mặt đất biến thành hồ…
Thế giới biến thành bản đồ Sơn Hải Kinh, quái thú trong Sơn Hải Kinh cũng ùn ùn xuất hiện.
Thay vì nói đây là tận thế không bằng nói là loài người từ bá chủ chuỗi thức ăn biến thành một phần của chuỗi thức ăn.
Lục Chân Nghi đã từng thỉnh thoảng mơ về tận thế. Còn bây giờ, cuộc sống của cô và ông chồng thần bí trong tận thế sẽ diễn ra như thế nào đây?
[Chú thích: Sơn Hải Kinh là cổ tịch thời Tiên Tần của Trung Quốc, trong đó chủ yếu mô tả các thần thoại, địa lý, động vật, thực vật, khoáng vật, vu thuật, tông giáo, cổ sử, y dược, tập tục, dân tộc thời kỳ cổ đại.]
***
Lục Chân Nghi ngồi bật dậy. Cô lại nằm mơ.
Mồ hôi ướt đẫm trán.
Cô lau mồ hôi, ngồi thẳng người dậy, bình tĩnh lại.
Cô gần đây mơ rất chân thật, chân thật như thể từng chi tiết đều là thật. Đủ loại quái thú hình dạng kỳ quái, cô liều mạng chạy, Tần Thẩm chạy phía trước cô, lo lắng quay đầu nói với cô: “Chạy nhanh lên, Lục Chân Nghi!” Trên trán anh đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, mặc trên người chiếc áo phông Zara màu đỏ, quần màu xanh quân đội, trên cổ đeo Giáng ma xử bọn họ nhặt được khi đi ra ngoài du lịch mấy tháng trước. Một tay anh bê thùng mì ăn liền, một tay dắt một bé trai vô cùng xinh đẹp tầm ba bốn tuổi. Bé trai theo không kịp bước chân Tần Thẩm, bị anh lôi chạy, thất tha thất thểu lại không kêu tiếng nào, chỉ liều mạng chạy, tiếng thở dốc rõ ràng làm người ta tuyệt vọng, tan nát cõi lòng.
Lục Chân Nghi ở trong mơ cảm thấy tim mình như bị vò nát.
Cô thở không ra hơi, gọi: “Tần Thẩm… Tỷ Tỷ, Tỷ Tỷ chạy không nổi rồi, ném thùng mỳ đi, ôm nó chạy!”
Cô ở trong mơ mệt giống như chạy mấy lần 800 mét, chân nặng như chì, khi thở ngực đau không chịu nổi, nhưng vẫn cố chạy về phía trước.
Sau đó cô vui mừng nhìn Tần Thẩm nghe cô nói xong lập tức ném thùng mì ăn liền ôm lấy đứa bé chạy. Cô yên tâm thở phào, bước chân chậm lại, gần như có thể ngửi thấy mùi hôi thối của quái vật đằng sau. Cô kêu lên: “Tần Thẩm, lát nữa… Đừng lo cho em, anh hãy bảo vệ… Tỷ Tỷ là được rồi…” Giọng nói đứt quãng, khàn khàn tuyệt vọng nhưng cũng kiên quyết vô cùng.
Một cái móng vuốt lớn đập xuống đầu cô, cô tự biết không tránh được, dứt khoát xoay người xông về phía quái vật, quyết định liều chết ôm lấy quái vật cho Tần Thẩm và đứa bé trai nhân cơ hội chạy trốn.
Lúc này chú chó nhỏ Elsa giống Yorkshire cô ôm trong lòng bỗng nhảy ra. Cô trơ mắt nhìn nó biến thành con thú khổng lồ hơn hai mét nghênh chiến quái vật đằng sau. Nó vẫn xinh đẹp như cũ, bộ lông lấp lánh ánh bạc, cho tới khi nó há miệng, bắn ra một tia sét…
… Giấc mơ linh tinh gì thế này. Mà lần nào cũng chân thật giống như thực vậy…
Cô ngồi dậy, chú chó nhỏ Elsa cuộn thành một cục nằm trên đầu gối cô cũng nhập nhèm ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lúng liếng ngập nước khó hiểu nhìn cô, xem cô muốn làm gì. Lục Chân Nghi cười cười, vỗ vỗ cái đầu chỉ to bằng nắm tay của nó, vuốt bộ lông dài mượt mà như tơ, sau đó đứng dậy đi dép lê vào phòng bếp, lấy từ trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng lạnh, uống một hớp lớn.
Elsa đã nhảy xuống giường, bốn cái chân nhẹ nhàng bước trên sàn gỗ, đi tới nằm bên cạnh chủ nhân, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, cái đầu gật gà gật gù nhưng vẫn muốn đi theo cô.
Lục Chân Nghi bỏ chai nước vào tủ, trầm tư. Nghe nói người có trí tưởng tượng phong phú rất dễ nhầm giữa mơ và thật. Cô làm về tổ chức, trí tưởng tượng đương nhiên rất phong phú.
Nhưng cô vẫn cảm thấy mình là bị Tần Thẩm làm hại.
Gặp phải Tần Thẩm thật sự là nghiệp chướng!
Anh thật sự rất cổ quái, như gần như xa, không xác định quan hệ với cô nhưng cũng không cho cô tìm người đàn ông khác. Xem mắt mấy lần đều bị anh phá hỏng, mà chính anh lại không chịu cầu hôn.
Từ khi gặp phải anh, cuộc sống của cô luôn đi lệch quỹ đạo.
Lục Chân Nghi đi ra ban công, nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, châm điếu thuốc, nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Tần Thẩm.
Đó là đầu hạ năm 2006, cũng như rất nhiều bạn trẻ khác, Lục Chân Nghi mới hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp một năm, đảm nhiệm chức vụ tổ chức ở phòng thị trường của một doanh nghiệp nước ngoài, sự nghiệp phía trước rộng mở.
Cô thông minhtừ nhỏ, dễ dàng thiđậutrường cao đẳng kinh tế loại một, sau đó thi nghiên cứu sinh, thuận lợitìm được công việc hài lòng, thu nhập bảy tám ngàn lúc ấy có thể coi là rất nhiều, thuê phòng cũng không đắt đỏ như hiện nay. Cho nên, Lục Chân Nghi sau khi tan làmthường xuyên cùng hai ba cô bạn thân đi dạo phố, dùng nửa tháng tiền lương mua túi xách, tìm vài hàng ăn có vẻ đắt tiền, vài quán bar vẻ ngoàihào nhoáng, nhanh chóng chuyển từ giai cấp sinh viên thành thành phần tri thức tiểu tư sản.
Bây giờ nghĩ lại thấy khi ấy mình đúng là trẻ conngốc nghếch, nông cạn, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Đêm hôm đó, là một cô bạn thân nhất quyết kéo cô đến quán bar gần trường, nói ở đây có một anh chàng đẹp trai đến mức không có thiên lý, giọng hát động lòng người, hơn nữacòn có thể dửng dưng trước tất cả những người muốn làm quen dù là nam hay nữ.Thế cho nên có rất nhiều người đến ủng hộ, quán bar luôn đầy ắp người.
“… Cậuchắc chắnsẽ thích, đó chính là kiểu trai đẹp lạnh lùng. Tuyệt đối hợp khẩu vị của cậu…” Cô bạn đó hưng phấn khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Kết quả sau khi đi vào thì chỉ thấy một tay nghiệp dư. Lục Chân Nghi chỉ vào cậu ca sĩ trên mặt đầy ‘mầm tình’, cố ra vẻ thời thượng nhưng không thành, đang đứng uốn éo hát, nói: “Đây là trai đẹp lạnh lùng kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ mà cậu nói à?”
Cô bạn đen mặt.
Gần đây cũng không có chỗ nào để chơi, hai người đành ngồi xuống uống một ly. Bạn tốt hỏi thăm người pha rượu về cậu ca sĩ đẹp trai lúc trước. Quả nhiên nghe nói người ta đã nghỉ làm mất rồi.
Uống rượu không cũng không thú vị, cho nên uống hết một ly Lục Chân Nghi liền quyết định đi về. Cô ngáp một cái, nói: “Hôm nay mệt rồi, về đi, có thời gian viết báo cáo còn hơn.”
Bạn tốt và cô hai ngày ba bữa lại gặp nhau một lần, hôm nay cũng không có chuyện gì mà buôn, chỉ vẹn vẹn có mỗi chuyện lễ tân công ty hú hý với một nhân viên nam, bị vợ cả đến tận công ty đánh ghen trong một chén rượu cũng đã kể xong mất rồi. Bạn tốt cũng đành vươn vai, uể oái nói: “Thôi được rồi…”
Hai người đứng dậy đi vào toilet, quyết định phóng thích chất lỏng dư thừa vừa uống vào rồi về.
Ba năm, Lục Chân Nghi đến nay còn nhớ rõ toilet ở quán bar kia, cánh cửa khắc hoa giả cổ, ngay cả chốt gỗ cũng giả như thật, bên trong cắm hương đằng điều, cửa bên cạnh là phòng dành cho nhân viên để nhân viên nghỉ ngơi, cho ca sĩ thay quần áo hóa trang.
Một chàng trai vô cùng đẹp trai đang nói chuyện với một người đàn ông giống ông chủ: “Không hát, gần đây muốn xem World Cup. Ông chủ Trịnh hôm nay thanh toán tiền lương cho tôi đi.” Vẻ mặt chàng trai lạnh lùng, hoàn toàn không nhìn ra là fan yêu bóng đá cuồng nhiệt.
Phản ứng đầu tiên của Lục Chân Nghi là có khả năng cao đây chính là cậu ca sĩ đẹp trai lạnh lùng mà bạn cô kể.
Phản ứngthứ hai là vì xem World Cup mà không hát, nhìn lại có vẻ không giống người mê bóng đá, quả nhiên sự cuồng nhiệt của đàn ông đối với bóng đá thật khó hiểu.
Ông chủ hiển nhiên cũng kinh ngạc, ôngta chắc chắncũng không ngờ ca sĩ chính không hát lại bởi vì một lý do tùy hứng như vậy. Ông ta đành tận tình khuyên bảo: “…Hay là cậu xem thời gian biểu diễn có trùng thì tôi sắp xếp lại cho cậu là được…”
Nhưng chàng trai kia không chịu.
Chờ Lục Chân Nghi và bạn tốt từ toilet đi ra vừa hay nhìn thấy ông chủ đang đếm tiền giao cho chàng trai, vẻ mặt bất lực.
Bạn tốt hưng phấn, kéo ống tay áo Lục Chân Nghi: “Đấy, chính là cậu ta!”
Thậm chí còn quyết định lôi Lục Chân Nghi đi về phía đó.
Lục Chân Nghi rất lúng túng.
Nếu như anh ta quả thật hát rất hay cô đương nhiên có thể đứng dưới sân khấu thưởng thức vỗ tay. Nhưng giờ anh takhông hát, cô đến đấy làm gì? Cũng đâu phải fan hâm mộ… Tới xin chữ ký hay tới trêu ghẹo?
Kết quả bị bạn tốt kéo đến bên cạnh, chàng trai kia không nhìn bạn cô mà lại nhìn cô chằm chằm.
Mắt anh ta rất đen, không lớn, xếch dài nhỏ, cảm giác động lòng người rất đặc biệt. Da rất trắng, hình môi rất đẹp, không quá cao, tầm 1m78, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, hoặc cũng có thể trẻ hơn một chút.
Làn da trắng nõn làm nổi bật mái tóc và đôi mắt đen như mực của anh ta, ánh mắt sắc bén như dao.
Lục Chân Nghi vốn đã ngượng ngùng, bị anh ta nhìn chằm chằm như thế càng không biết nói gì.
Kết quả chàng trai kia đã mở lời trước. Anh ta nhìn cô, cười lạnh một tiếng: “Côcó bao nhiêu tiền? Chẳng qua chỉ là một tiểu trí thức, vừa tốt nghiệp, tiền lương cao hơn bình thường một chút đã học người ta đi bar xài tiền bậy bạ? Nếu côcó tiền sao không đi mà mua nhà đi? Năm sau giá nhà tăng thì cô định làm thế nào?”
Lục Chân Nghi sững sờ, bạn tốt sững sờ, ông chủ cũng sững sờ.
Không ai biết anh ta bị chập mạch nào mà lại nói những lời như vậy với một nữ khách hàng trẻ tuổi lần đầu gặp.
Khi Lục Chân Nghi học năm nhất thì cha mẹ sau nhiều năm bất hòa quyết định ly hôn, sau đó họ đều tự xây dựng gia đình mới. Đối với cô con gái thành tích ưu tú, bọn họ cũng yên tâm, không quá quản thúc.
Mà bạn bè Lục Chân Nghi cũng cảm thấy cô là một cô gái rất lý trí thành thục, đáng tin cậy.
Cho nên đã nhiều năm cô không nghe ai trách móc trực tiếp như vậy rồi, mà hơn hết là lại đến từ một chàng trai nhỏ tuổi hơn, không thân cũng chẳng quen.
Nếu không phải bạn tốt và ông chủ đều đang vô cùng kinh ngạc thì cô còn cho rằng mình đã nghe nhầm.
Thậm chí cô còn nhìn bốn phía, xem có phải anh ta nói với người khác không. Nhưng không, mắt anh ta vẫn luôn chăm chú nhìn cô.
Mời các bạn đón đọc Không Lối Thoát (Vị Sinh) của tác giả Bồ Đào.