Một câu chuyện được viết về những tình tiết mà nhân vật sẽ xảy ra khi thế giới rơi vào mạt thế.
Mọi chuyện được diễn ra vào năm 2028,khi mọi chuyện đang diễn ra bình thường thì đại nạn đột nhiên ập đến. Một màn đêm bào trùm cả thế giới.
“Muốn sống sao? Vậy thì, rút thăm đi nào!”
Một giọng nói không biết từ nơi nào phát ra bỗng ra lệnh cho loài người trên toàn thế giới.
Tống Tân vừa cầm lấy tờ giấy đột nhiên xuất hiện trước mặt liền nghe thấy giọng nói kia: “Đáng thương cho kẻ xui xẻo. Chúc mừng bạn đã rút trúng vé tham gia trò chơi trực tiếp ‘Thế giới chết chóc’. Số thứ tự của bạn là… 3003.”
Trước khi trò chơi bắt đầu, trong khi các người chơi khác bốc thăm đạo cụ toàn bốc được đồ ngon thì Tống Tân chỉ bốc được một cục đá bình thường vô dụng.
Sau đó, cục đá vỡ, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt Tống Tân.
“Người máy trí năng 001. Cài đặt duy nhất: Dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng cũng phải bảo vệ chủ nhân.”
Tống Tân hỏi: “Tỷ lệ thành thật của anh là bao nhiêu.”
“99%.”
Anh trả lời.
“1% còn lại thì sao?”
Người máy trí năng mặt không cảm xúc cả người lại nóng lên, “Người máy trí năng không có tình cảm – Đó là lời nói dối duy nhất tôi từng nói với em.”
***
7 giờ 30 phút sáng. Tống Tân đúng giờ thay quần áo thể thao, đeo tai nghe, ra ngoài chạy bộ theo thói quen.
Lúc này, trên đường đã có khá đông người, đa phần là nhân viên văn phòng và học sinh.
Cô chạy dọc theo lối đi bộ ngoài chung cư, cũng thỉnh thoảng quan sát những người đến đi ngang qua, tự xây dựng thân phận cho họ, trong lòng lặng lẽ vẽ ra rất nhiều kịch bản.
Cô là tác giả truyện tranh, tính cách khá hướng nội, bình thường chỉ ở nhà làm việc. trừ đi tập gym vào hai ngày cuối tuần thì chạy bộ mỗi ngày chính là cách rèn luyện thân thể duy nhất của cô.
Căn cứ vào quần áo cách ăn mặc cùng thần thái của mọi người để vẽ ra câu chuyện cuộc đời họ khiến quá trình chạy bộ mỗi sáng của cô trở nên thú vị, cũng giúp cô tìm được không ít linh cảm sáng tác.
Cứ thế, hơn nửa giờ chạy bộ đã xong.
Cô cầm khăn lau mồ hôi trên trán, đến cửa hàng bánh bao đối diện chung cư, tháo tai nghe, cười nói với ông chủ quán quen: “Ông chủ. Một lồng bánh bao, thêm một cốc sữa đậu nành nóng, mang đi.”
“Được rồi.” Ông chủ cười đáp, vừa cúi đầu đóng gói vừa hỏi: “Chạy thể dục xong rồi đó hả?”
Tống Tân gật đầu, bỏ vừa đúng số tiền vào hộp giấy nhỏ của ông chủ, sau đó đưa tay đón bánh bao cùng sữa đậu nành ông chủ quán đưa.
Ngay khi cô cầm đồ chuẩn bị về, tiếng nhạc từ tai nghe bên trái đột nhiên ngừng.
Cùng lúc đó, trước mắt cô đột nhiên đen như mực.
“Má, chuyện gì thế?!”
Trong bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón, Tống Tân nghe thấy ông chủ hoảng sợ hét to.
Người đi đường xung quanh cũng hốt hoảng nhốn nháo, ai cũng vội vàng lôi di động ra để chiếu sáng. Trên đường cái cách đó không xa vang lên tiếng bùm bùm liên hoàn như đốt pháo. May là phía trước có vạch qua đường nên xe ô tô đi không nhanh, dường như không có thương vong.
Sau đó, tất cả ô tô thoát nạn đều bật đèn xe, cửa hàng và các hộ gia đình trên lầu cũng lần lượt sáng đèn, một lần nữa thắp sáng thế giới.
Ông chủ Cửa hàng bánh bao cũng bật đèn. Tống Tân nheo mắt, xoay người nhìn về phía đầu đường.
Đèn đủ mọi màu sắc chiếu sáng xung quanh, nếu như bỏ qua tiếng gào thét hốt hoảng của mọi người thì không khác gì những buổi tối bình thường.
Nhưng…
Mí mắt Tống Tân giật giật hai cái, cô tháo tai nghe đã không còn tiếng, lấy điện thoại ra cúi đầu nhìn thời gian, 8 giờ 21 phút.
Bầu trời đen kịt không chút ánh sáng, giống như bị một lớp màn sân khấu đen nhánh bao phủ.
Nhưng bây giờ mới hơn tám giờ sáng, bầu trời sao có thể đen như vậy. Càng không thể nào mà chỉ trong chớp mắt đã đột nhiên trở nên đen như vậy.
Tống Tân nghe thấy có người hốt hoảng gào thét: “Tận thế, là ngày tận thế đến đấy! Chạy mau! Chạy mau!”
Một số người bị dọa đến gào khóc, mọi người hoảng sợ nhìn bầu trời đen hơn mực, la khóc không ngừng.
Như con kiến nhỏ bé bị kẻ thù tấn công, bọn họ bắt đầu bối rối chạy loạn.
Mấy giây sau, tiếng nhạc vui vẻ vang tận mây xanh đột nhiên vang lên.
Cùng lúc đó là tiếng nói cũng từ không trung truyền đến…
‘Ten ten ten tèn… Chúc mừng trái đất xinh đẹp màu mỡ trở thành Thế giới may mắn thứ 39 tham gia vào Trò chơi chết chóc trực tiếp! Trong thời gian tới, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua một khoảng thời gian rất vui vẻ và hạnh phúc đó nha! Mau cuồng hoan đi, loài người!’
Đây là một giọng nói rất quái dị. Không, phải nói… Đây là vài giọng nói ghép lại với nhau.
Tống Tân có thể nghe được trong đó ít nhất bao gồm trẻ con, phụ nữ trẻ, đàn ông trung niên và người già.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời đen như mực… Chúng nó, là từ phía trên kia truyền đến sao?
Mí mắt lại nhảy lên một cái, Tống Tân đưa tay dụi, trong lòng sinh ra dự cảm cực kỳ không lành.
Chung quanh tiếng la khóc càng ngày càng to. Mọi người đều sợ hãi, không ít người bắt đầu điên cuồng chạy về phía nhà, dường như chỉ cần vào nhà trốn là có thể an toàn.
Có người ngã xuống, lại bị người phía sau dẫm lên, người đó kêu thảm thiết, muốn đứng dậy, lại bị giẫm đạp hết lần này đến lần khác.
Tống Tân dịch lại gần tường, nhìn đám người đã sợ đến phát cuồng kia.
Đột nhiên bên phải Tống Tân vang lên tiếng nổ “Bùm”. Cô quay lại nhìn, đúng lúc trông thấy một thân thể không đầu ngã xuống.
Thân thể này dường như là một phụ nữ trung niên, phần từ vai đổ lên be bét máu thịt.
“Nổ… Đầu bà ấy nổ!” Một thanh niên hét toáng lên, ngã đặt mông xuống đất.
Tiếng hét hoảng sợ xung quanh to đến điếc tai, những âm thanh này cũng che mất vài âm thanh khác. Cô chỉ có thể nhìn thấy mấy người vừa rồi còn đang la hét chạy trốn đầu đột nhiên nổ như dưa hấu, chớp mắt liền biến thành cái xác không đầu!
Chút thịt nát bắn ra, thậm chí có một con mắt rơi xuống trước chân Tống Tân, còn lăn hai vòng.
Cô cúi đầu đối diện với con mắt ấy, khó khăn nuốt nước miếng một cái.
Mọi người bị cảnh tượng đáng sợ này dọa tới mức quên cả sợ hãi, tất cả đều ngây ra như phỗng mà đứng tại nguyên chỗ.
Ngay sau đó, trên bầu trời lại truyền đến tiếng cười của nó….
Giọng nam nói: “Haiz, đừng sợ hãi như vậy, chúng ta chỉ làm mẫu cho các ngươi thấy hậu quả của việc không nghe lời mà thôi. Được rồi, không nói nhiều nữa.”
Giọng trẻ con trong trẻo non nớt cười hì hì nói: “Muốn sống sót sao?”
Giọng nữ thoải mái cười ha ha kèm theo đó là giọng người già tang thương khàn khàn: “Vậy thì, rút thăm đi.”
Vừa dứt lời, trước mặt Tống Tân…. Phải nói là trước mặt tất cả mọi người đều đột nhiên xuất hiện một trang giấy màu trắng lơ lửng trên không.
Giọng trẻ con có chút nghịch ngợm lại vang lên: “Trong vòng mười giây mà không bốc sẽ tèo đó nha! “
Bốn giọng nói đồng thời bắt đầu đếm ngược: “Đếm ngược bắt đầu, mười, chín…”
Tống Tân mím môi, từ từ vươn tay, nắm lấy phần dưới trang giấy.
Trang giấy vừa bị cô đụng vào lập tức mất đi khả năng bay lơ lửng, vốn là trang giấy trắng lại tỏa ra ánh sáng trắng, khi ánh sáng biến mất thì đếm ngược giờ vừa lúc đếm tới một.
Lúc này, không có ai chết.
Tống Tân nhìn chung quanh một vòng sau đó lại nhìn về phía trang giấy, chẳng biết từ lúc nào trên trang giấy đã xuất hiện một biểu tượng màu bạc.
Biểu tượng này nhìn giống như chữ D viết hoa, phía trên thêm một dấu gạch ngang.
Một giọng nói nghe có chút hả hê vang lên trong đầu cô.
“Kẻ xui xẻo đáng thương. Chúc mừng bạn đã rút trúng vé tham gia trò chơi trực tiếp ‘Thế giới chết chóc’. Số thứ tự của bạn là… 3003.”
Tống Tân chỉ kịp nhíu mày, mắt liền hoa, ngay sau đó chỉ còn lại một vùng trắng xóa.
Bốn phía chỉ toàn màu trắng đến chói mắt, ánh sáng cực mạnh khiến người không mở nổi mắt.
“Người chơi Tống Tân, giới tính nữ, tuổi 22, chiều cao 163cm, nhóm máu… Lưu thông tin cá nhân ghi thành công.”
“Quy tắc trò chơi sẽ được đưa trực tiếp vào não người chơi trước khi trò chơi bắt đầu lần đầu. Sau đây, xin mời các người chơi bốc thăm đạo cụ. Đạo cụ có rất nhiều chủng loại nhé, đây chính là thời khắc chứng kiến vận đỏ đen của mọi người! P/S: Đưa đầu qua đây người ta buff cho một cái nào~ “
Giọng nói vừa dứt, một lỗ đen đường kính khoảng mười phân đột nhiên xuất hiện trước mặt Tống Tân…. Nhìn rất giống lỗ đen vũ trụ.
“Mời người chơi đưa tay vào trong, bốc thăm đạo cụ. Thời hạn mười phút, trong vòng mười phút ai không bốc thăm đạo cụ, lập tức loại!”
Hai chữ ‘loại bỏ’, khiến Tống Tân lập tức nhớ tới những người qua đường nổ đầu mà chết vừa rồi.
Cô nhìn chằm chằm lỗ đen, càng nhìn càng cảm thấy, đây giống như một cái miệng rộng ăn thịt người. Nhưng cô không có quyền lựa chọn, chỉ có thể chầm chậm đưa tay, thò vào bên trong đó.
Cùng lúc đó, trong thế giới thật, trước mắt những người không rút trúng vé đều xuất hiện một màn hình chia làm chín màn hình nhỏ.
Chín hình là chín người chơi đứng trong không gian màu trắng…. Bọn họ có người nhìn chằm chằm vào lỗ đen do dự, có dần đưa tay vào.
Mời các bạn đón đọc Cuồng Hoan Đi! Loài Người của tác giả Tòng 0.