Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Biên Giới Vô Hình

Vĩnh Huy giật mình choàng tỉnh, tiếng chuông điện thoại réo vang kéo anh khỏi giấc mơ quái ác. Anh bước xuống giường khi trái tim trong ngực anh đập thình thịch và hơi thở hổn hển.

Vĩnh Huy vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng nhưng anh chẳng nhớ mình thấy gì mà sợ hãi đến thế. Tuy nhiên anh vẫn đưa tay nhấc điện thoại lên như một phản xạ và liếc nhìn vào chiếc đồng hồ dạ quang, cây kim ngắn đã vượt qua con số một.

Ai lại gọi mình vào giờ này chứ? Vĩnh Huy gấp gáp nói nhanh vào máy:

- Alô!

"Đoành!" Một tiếng nổ vang trong ống nghe khiến anh bàng hoàng ngơ ngác.

Có chuyện gì đang xảy ra ở đầu dây phía bên kia, không kiềm được sự nôn nóng, anh hét to vào ống nghe:

- Alô!

Không ai trả lời nhưng có những hồi chuông văng vẳng vọng lại cùng tiếng chó tru nghe thật man dại.

Vĩnh Huy rùng mình, anh áp sát ống nghe vào tai, cố nhận rõ những gì bên kia nhưng chỉ nghe tiếng mưa gió rít bên tai.

Anh đứng bất động nhìn dãy số hiện ra trên máy với đầu óc căng thẳng tột cùng. Số máy điện thoại vừa gọi đến anh hoàn toàn xa lạ khi đã rà soát lại trí nhớ của mình…

Nhưng tại sao ai đó lại gọi anh? Kẻ đó ở đâu và điều gì đã đến cùng với chuỗi âm thanh quái đản chẳng báo hiệu điều gì tốt lành?

Vĩnh Huy nhếch môi dập ống nghe xuống. Nhưng rồi anh lại nhấc lên khi nghĩ giữa đêm khuya như thế không phải bỗng dưng có người gọi cho mình… phải chăng đấy là lời cầu cứu?… Hay người vừa gọi là…

Nhấn mạnh số máy của tổng đài, Vĩnh Huy giật mình khi nhận được giọng nói của cô gái trực:

- Số máy ông vừa hỏi là của tu viện Thérésa.

Vĩnh Huy ngạc nhiên:

- Ồ! Cám ơn cô.

Anh ngắt máy và nhìn ra bên ngoài.

Trời đang mưa, những hạt nước theo gió đập mạnh vào kính cửa chảy ngoằn ngoèo dưới những ánh chớp lóe sáng từ màn đêm cùng tiếng sóng ầm ầm vỗ vào ghềnh đá.

Tu viện Thérésa ở gần eo biển bên kia đồi, Vĩnh Huy từng có lần đến đó. Anh đâu quen ai ở đây, sao bỗng có người gọi mình như thế?

Màn đêm đen tối và thời tiết bên ngoài khiến anh thoáng chút đắn đo.

Nhưng không hiểu tại sao trong thâm tâm anh muốn mình phải đến đó. Dường như có một mãnh lực vô hình nào đang thôi thúc Vĩnh Huy.

Khoác nhanh chiếc áo đi mưa và luồn nhanh cây đèn pin vào túi, Vĩnh Huy đẩy cửa bước ra ngoài mặc cho gió mưa quật vào mặt.

Cảm giác lạnh buốt làm Vĩnh Huy thoáng rùng mình, anh kéo cao cổ áo và chui vào chiếc Mazda.

Vĩnh Huy bậm môi và cho xe lướt qua những đoạn đường trơn trượt dù biết như thế sẽ nguy hiểm với mình nhưng anh vẫn cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ. Nếu anh đến chậm, sau này sẽ ân hận.

Luồng ánh sáng từ chiếc Mazda trườn tới trước như cố xé toạc màn đêm đen và đoạn đường đẫm nước.

Vĩnh Huy ghìm chặt tay lái, chỉ cần một sơ suất nhỏ với tốc độ liều lĩnh thế này thì mọi chuyện sẽ chấm hết.

Khi cây kim ngắn trên mặt đồng hồ chỉ số hai, dưới những tia chớp từ bầu trời, tu viện Thérésa hiện ra trong tầm mắt. Vĩnh Huy cảm thấy lòng nhẹ nhõm dù đầu vẫn căng thẳng chưa biết mình phải đối diện với chuyện gì khi đến nơi.

Đang căng mắt nhìn tới trước, anh giật mình khi thấy một bóng người chạy dưới cơn mưa với vẻ hốt hoảng, ngược về phía anh.

Đúng là có chuyện không bình thường rồi. Vĩnh Huy nhả chân ga, chiếc Mazda chạy chậm dần. Ánh đèn xe đập thẳng vào mặt kẻ ấy.

Vĩnh Huy sững sờ khi nhận ra đó là một cô gái, nét mặt hoảng loạn… tóc bết vào mặt vì gió mưa và giống hệt Chiêu Dung, người yêu của anh đã mất tích trong một tai nạn đắm tàu…

Ồ! Lẽ nào là nàng? Vĩnh Huy mừng rỡ giậm thắng. Chiếc Mazda ngừng lại… Cô gái dường như muốn chạm vào đầu xe và ngước ánh mắt vô hồn nhìn về phía ánh đèn rồi té quỵ xuống mặt đường lênh láng nước.

Đẩy mạnh cửa Vĩnh Huy lao ra ngoài, anh cúi xuống nâng cô gái lên rồi bế vào trong xe.

Thật không ngờ… là em thật sao!

Vĩnh Huy lầm bầm một mình, liếc nhìn nét mặt thanh tú tuyệt đẹp và bộ ngực phập phồng qua làn hơi thở trong bộ quần áo ướt sũng nước.

Cô bị ngất vì lạnh, nhưng điều gì đã xảy ra trước đó.

Tình cảnh bất ngờ làm anh lúng túng vì cô sẽ cảm lạnh mất. Vĩnh Huy lôi cái khăn trong cabin ra lau cho cô rồi vội vàng lấy cái áo của mình đang mặc choàng lên người cô. Cô gái khẽ cựa mình trên băng ghế, đó là dấu hiệu tốt mà nãy giờ Vĩnh Huy vẫn chờ đợi.

Vĩnh Huy khẽ khàng:

- Chiêu Dung! Có thật là em còn sống hay không?

Cô gái vẫn im lìm trong cơn mê thiêm thiếp mặc những lời ngớ ngẩn của Vĩnh Huy.

Bên ngoài, giông gió ầm ì, mưa như trút. Bốn bề sấm chớp chẳng làm anh lo lắng bằng chuyện gì đã xảy đến với Chiêu Dung…?

Nhếch môi cay đắng, Vĩnh Huy nhấn ga cho chiếc Mazda trở về đường cũ.

Mời các bạn đón đọc Biên Giới Vô Hình của tác giả Trần Hồng Ngọc.