Bay như mây em trôi trong trí nhớ anh
Mắt như vệt sáng ẩn trong chòm lá
Vệt sáng cười chớp xanh màu mạ
Anh đứng rình trong quán cà phê
Con thú xinh đẹp ngồi trước mặt
Em như chim bay qua rừng chồi thấp
Anh ngắm mà không bắn được em
°
Bay như mây em trôi trong đời anh
Tóc như sóng đen xô vào ngực anh
Chạm vào môi anh hương thơm hoa lài
Răng đều như hạt bắp giấu trong bao xanh biếc
Hạt bắp cắn ngón tay anh như chim chích
Cắn hoài không đau.
°
Tóc hối hả bay trong gió chiều
Bay trên dòng sông đen mênh mông
Bay trong gió đêm âm thầm như chim
Tóc ấm áp như lông ngực thú rừng
Như gió nồng nàn cuối Hạ
Em cuống quýt như muà xuân hối hả
Đi về giữa đêm đông
°
Ngón tay ấm áp và say đắm
Móng nhọn sơn đỏ cấu trên da
Em là con chim phượng đậu trên vai anh
Hôn anh bằng cái mỏ đỏ như son
Mổ vào hồn anh nhặt những nổi buồn
Như con tấm nhặt hạt đậu
Cánh chim xoè như mái vòm um tùm
Che hạt mưa ngâu lất phất bay
°
Em ở đâu hiện về đây
Ôm anh, đêm mưa lạnh căm
Má áp lên vai, em không còn là chim
Em là công chúa mặc áo đỏ
Vết son đậm in lên cổ
Hôn và xoá
Hôn và xoá
Nhưng dấu răng thì không xoá được
Vết cắn thấm vào tim
Bật lên thành tiếng kêu: anh yêu em,anh yêu em
Kêu thét giữa đêm tĩnh mịch.
### Ngọn lửa bỏ quên
Người tiền sử nuôi ngọn lửa trong hang
Như nuôi loài chim bé nhỏ
Con chim hiền lành xòe đôi cánh đỏ
Lung linh trên gương mặt người
Người tiền sử nuôi ngọn lửa bằng cành khô
Bằng vỏ cây và rong rêu
Vô cùng kính cẩn, vô cùng yêu dấu.
°
Anh cũng có một ngọn lửa trong trái tim rướm máu
Cháy lên từ khi gặp em
Cũng nhỏ nhoi như một cánh chim
Bay trong ký ức
Em không nuôi ngọn lửa của anh bằng cành khô
Không bằng vỏ cây và rong rêu
Em nuôi nó bằng những lời độc ác
Bằng những tảng băng ném vào giữa mặt
°
Ngọn lửa của anh cháy trên những đắng cay
Cháy trên những tảng băng bốc khói
Ngọn lửa câm suốt đời không nói
Mà cháy hoài hắt hiu mong manh
Mà sáng hoài giữa cuộc đời anh.
°
Em biết không lửa là thần thoại
Vừa mới mong manh như một bông hồng
Chợt biến thành biển đỏ
Lửa nuốt cả một khu rừng
Lửa tung hoành trên đồng cỏ
Rồi chợt lụi tàn nằm thoi thớp thở
Như một cánh chim bị thương giữa tro than
Lửa dũng mãnh và vô cùng yếu đuối
Lửa hoang dã kể từ thời mông muội
Lửa cần bàn tay người, lửa cần chở che
Xin hay cho
Xin em hãy cho một chút vổ về.
°
Người tiền sử ôm ngọn lửa trong lòng
Như ôm con thơ cho bú sữa
Như ôm người tình giữa đêm mênh mông
Chạy trốn cơn mưa giông.
°
Em bỏ quên ngọn lửa của anh
Trước thềm nhà em
Bên cạnh đóa hoa khô héo.
Em đặt ngọn lửa của anh giữa trời lạnh lẽo
Hoàng hôn mùa Hạ mưa bay mưa bay
Ngọn lửa bỏ quên không một ai hay
°
Ngọn lửa buồn bã cháy trên điếu thuốc
Có một mình anh giữ lửa trên môi
Nhớ em day dứt nhớ hoài không thôi
Ngọn lửa bảo anh ngủ đi! ngủ đi!
Nhưng anh vẫn thức, nhưng anh vẫn nhớ.
°
Nhưng anh vẫn thấy em đi trong gió
Có gì vui buồn sao không nói đi
Suốt ngày lặng lẽ, suốt đời lặng lẽ
Lòng tự ái của em mênh mông như bể
°
Anh nhớ có lần em nói với anh
Có ai ôm tôi thì tôi sẽ ấm
Anh cũng muốn liều thử ăn trái cấm
Sao em không cho, sao em bỏ đi?
Sương phủ vây em lạnh run ngón tay
Có gì cho em ngoài ngọn lửa này
Anh cầm trên tay, anh ôm trong ngực
Sao em bỏ đi giữa trời giá rét?
***
Đào Hiếu (sinh năm 1946), tên khai sinh: Đào Chí Hiếu. Các bút danh khác: Biển Hồ, Đào Duy. Hiện ông là hội viên Hội nhà văn Việt Nam.
Đào Hiếu, sinh ngày 10 tháng 2 năm 1946 tại Tây Sơn, tỉnh Bình Định.
Ông sớm gia nhập phong trào sinh viên cách mạng tại Quy Nhơn.
Năm 1968 ông gia nhập Đảng Cộng sản Việt Nam.
Năm 1970 ông bị bắt quân dịch và trở thành binh nhì sư đoàn 22 Quân lực Việt Nam Cộng hoà.
Sau sáu tháng, ông trốn vào Sài Gòn bắt liên lạc với Tổng hội sinh viên hoc sinh để tiếp tục hoạt động chống Mỹ đến ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Ông tốt nghiệp cử nhân văn chương trước 1975 tại Sài Gòn. Từng làm phóng viên báo Tuổi Trẻ và Nhà xuất bản Trẻ.
Hiện Đào Hiếu sống và viết tại TP. Hồ Chí Minh.
Truyện dài