Nanakusa 16 tuổi sống nhàn nhã trên một hòn đảo nhỏ cách biệt, nơi chẳng có gì hơn ngoài thị trấn nhỏ dưới một ngọn núi. Cậu đã tỉnh dậy ba tháng trước, và nhận ra mình là một trong những người bị bỏ lại đây cho tới khi tìm được “thứ đã đánh mất”. Những lời kỳ quặc đó chẳng khiến Nanakusa bận tâm, bởi lẽ cậu là một anh chàng bi quan thượng thừa, luôn chuẩn bị trước điều tồi tệ nhất, mà chuyện này thì cũng đâu đến nỗi nghiêm trọng. Thế rồi ngày nọ, một cô gái xuất hiện và khiến cuộc sống mới của Nanakusa đảo lộn.
Đó là Manabe, cô bạn thời thơ ấu của cậu, đồng thời cũng là người lạc quan bậc nhất thế giới. Không chịu đựng nổi sự hiện diện của cô nàng, cậu quyết định tìm “phù thủy” ngự trị trên đỉnh ngọn núi nhằm thuyết phục bà ta đưa Manabe đi.
***
Review “Hãy đi đi xanh biếc” – Yutaka Kouno - Kim Tuyền:
Phải chăng, để có thể trưởng thành chúng ta đều cần vứt bỏ chính mình vào một lúc nào đó?
Và quyển sách này đã làm tôi phải suy ngẫm, về tuổi trẻ, về bản thân và về những phần thiếu sót còn tồi tại của chính mình.
Câu chuyện diễn ra trên một hòn đảo kì lạ và đầy bí ẩn, nơi được gọi là “thùng rác” – chỗ ở của những con người bị vứt bỏ, nơi mà chính họ phải tìm thấy được thứ đã mất mới có thể trở về - đảo Bậc Thang.
Đảo Bậc Thang là nơi được quản lý bởi bà phù thuỷ - một người không ai biết có thật sự tồn tại hay không. Ở đây có hơn hai nghìn người, đều là những người bị “vứt bỏ”. Ví như cô giáo có chứng sợ hãi trường học, cô bạn khó khăn trong giao tiếp, cậu bạn thích nối dối hay Nanakusa – một cậu thanh niên có tính cách bi quan.
Nanakusa đã đến đảo Bậc Thang được 3 tháng, cậu không quá hoảng loạn vì phần ký ức bị lấy mất, cũng không quá khó để chấp nhận việc bản thân là “thứ bị vứt bỏ”, cậu đã nghĩ rồi cậu sẽ tiếp tục sống như thế, một cách bình yên tại đảo Bậc Thang và không trở về. Cho đến lúc cậu gặp lại người con gái đó.
Manabe Yuu.
Một con người luôn cho cái đúng là đúng, đơn thuần đến mức dễ làm người khác hiểu lầm. Và Nanakusa không thể hiểu được tại sao Manabe lại có mặt tại đây – hòn đảo của những người bị vứt bỏ, một điều cậu không thể nào chấp nhận.
Nanakusa đến và đảo Bậc Thang liên tục xuất hiện nhiều xáo trộn, một cậu bé lớp 2 đã đến đảo, trong khi cư dân nhỏ nhất là cấp 2. Rồi những hình vẽ và những dòng chữ kì lạ liên tiếp xuất hiện trên Bậc Thang, hé mở bí mật của chính nơi này.
Đảo Bậc Thang thực sự là đâu, và điều những cư dân ở đây đánh mất thực sự có thể tìm lại?
Tác giả đã dẫn dắt người đọc đến một suy nghĩ rất khác trước khi “bùm” hé lộ kết cục hoàn toàn bất ngờ. Một câu chuyện đều nhịp ở phần đầu và chứa nhiều bất ngờ ở đoạn cuối.
Tuy nhiên, không biết do lỗi chính tả hay lỗi dịch thuật mà trong tác phẩm có những đoạn câu chữ rất dài dòng, rối và khó hiểu. Điển hình như: “Tôi nghe thấy tiếng cô ấy hỏi “Có chuyện gì thế, Nanakusa?” nhỏ nhỏ từ tai nghe điện thoại đang cầm trên tay nên lại đưa tai nghe lên tai”…v..v..
***
Có những thứ chẳng bao giờ có thể đi đâu được. Cái xích đu đã gỉ sét, chiếc vòng cổ của chú chó đã chết, tấm giấy khen tít sâu trong ngăn kéo tủ, những khung xương mẫu trưng bày trong viện bảo tàng, tình yêu của những kẻ nhút nhát, bầu trời đêm thân thuộc… Tất cả chỉ nằm yên ở một chỗ. Chúng thu mình trong ký ức như những người đang co ro trước cái lạnh mà không hề suy tính gì đến tương lai, tuy thật buồn tẻ nhưng cũng có đôi chút bình yên trong đó. Và ít nhất là chúng không còn làm tổn thương đến bất cứ thứ gì nữa.
Thật may mắn là cuộc sống thường nhật của tôi cũng như vậy.
Cuộc sống thường ngày của tôi vẫn đang diễn ra như thế và chẳng có gì phải buồn phiền cả, mọi sự bình thản, lặng lẽ như khi một tập phim kết thúc, lời kết hiện ra và hứa hẹn ngày mai sẽ chiếu tiếp, còn khán giả thì chờ chạy hết phần giới thiệu vai diễn rồi đứng lên, rời khỏi ghế ngồi.
“Cậu rất giống tôi đấy.” Con mèo sống một triệu lần nói.
“Giống ở chỗ nào?” tôi hỏi.
Con mèo sống một triệu lần nhăn nhó cười như thể đang đau khổ lắm.
“Có vẻ như cậu cũng muốn sống mà tránh né tình yêu.”
Anh ta là một thanh niên cao gầy, trông như cái cột đèn đường với đôi chân dài, và đội một chiếc mũ to màu đen. Tôi nghe nói anh ta hơn tôi một tuổi nên chắc phải mười bảy tuổi rồi, nhưng trông anh ta không có vẻ gì giống là đang đi học cả. Anh ta thường ngồi trên sân thượng của trường học, vừa giở cuốn sách mượn được từ thư viện vừa uống nước ép cà chua đựng trong hộp giấy.
Chúng tôi ngồi sóng vai trên nền bê tông lạnh ngắt, dựa lưng vào tay vịn thép trắng. Tôi chợt nghĩ sắp đến lúc phải mặc thêm áo khoác rồi đây. Nhất là khi đứng trên sân thượng của một ngôi trường được xây ở lưng chừng núi, nơi không có gì để cản gió. Bây giờ đã là giữa tháng Hai rồi. Từ giờ trở đi mỗi ngày trời sẽ càng lạnh thêm.
“Rốt cuộc thì tôi đã chẳng thể yêu ai được cả.”
Con mèo sống triệu lần nhấp môi vào cái ống hút của hộp nước ép cà chua rồi lại nhả ra ngay.
“Hoặc cũng có thể, từ đáy lòng, tôi chỉ yêu có mình cô ấy thôi. Tôi cũng không biết nữa. Tôi chẳng còn nhớ gì nên thế nào thì cũng như nhau cả.”
Anh ta không phải là mèo, đương nhiên rồi. Và chắc chắn, anh ta cũng không sống đến cả triệu lần. Nhưng dù kiếp trước anh ta là gì, anh ta đã sống đến lần thứ bao nhiêu thì cũng chẳng can hệ gì đến tôi. Anh ta đã tự xưng là “Con mèo sống một triệu lần” thì cứ coi là như vậy đi, tôi nghĩ.
“Cậu đã bao giờ tưởng tượng về nhân sinh của một con mèo nuôi hay chưa?”, anh ta hỏi tôi.
“Nếu là mèo thì không thể gọi là nhân sinh[1] được.”, tôi trả lời.
“Tôi vẫn chưa quen lắm với ngôn ngữ của loài người. Cậu bỏ qua cho tôi nhé.”
“Ừm, tôi cũng xin lỗi.”
“Tôi thích những người thẳng thắn. Mà dù ở đâu thì chắc cũng không có người nào lại không thẳng thắn với một con mèo nuôi đâu nhỉ.”
“Thế bây giờ anh đang được ai nuôi?”
“Làm gì có chuyện đó. Ở đây thì chỉ có mèo bị vứt bỏ và người bị vứt bỏ thôi.”
“Buồn nhỉ.”
“Đúng vậy. Nhưng vẫn còn tốt hơn vạn lần cuộc sống của một con mèo nuôi. Có lẽ nhanh chóng rũ bỏ sẽ tốt hơn là cứ quyến luyến mãi những mảnh vỡ của một tình yêu đã kết thúc.”
“Tôi thì không thể tưởng tượng được thứ gọi là tình yêu đã kết thúc.”
“Cậu cứ như thể đang nói chuyện trong mơ vậy.”
“Cũng có thể là như thế”, tôi đáp.
Rồi tôi bâng quơ nhìn lên bầu trời và nghĩ. Nếu nói là như mơ thì cuộc sống ở đây mới là như mơ.
Trên cổng chính của trường chúng tôi treo tấm biển: “Trường cấp 3 Kashihara - Cơ sở 2”. Tôi không nhớ đã nghe cái tên này thốt ra từ miệng ai nữa, nhưng ở một hòn đảo nhỏ bé nơi chỉ có duy nhất một ngôi trường, thì trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày chẳng ai gọi nó bằng cái danh từ riêng ấy cả, chỉ cần gọi là trường học cũng đủ rồi.
Hòn đảo này tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Đối với chúng tôi, thế giới hầu như chỉ gói gọn trong hòn đảo nhỏ bé rộng chừng bảy kilômét vuông mà 70% diện tích của nó là vùng đồi núi không có người sinh sống. Tôi đã đến đảo này được gần ba tháng rồi nhưng vẫn hoàn toàn chưa cảm nhận được cuộc sống thực sự ở nơi đây.
“Đối với mèo nuôi thì được yêu cũng là một loại công việc. Mà cái gì đã thành công việc đều mệt mỏi cả, nên tôi đã chán ngấy với việc được yêu rồi.”, Con mèo sống triệu lần nói.
“Anh như đang nói chuyện trong mơ vậy.”, tôi trả lời.
Anh ta chỉ nhún vai và bỏ qua tai lời tôi vừa nói.
“Tôi đã sống một triệu lần, và cũng đã một triệu lần nghĩ về hạnh phúc.”
“Thế anh đã nghĩ ra được câu trả lời chưa?”
“Nếu tôi mà nghĩ ra được thì tôi đã chẳng phải nghĩ đến cả một triệu lần.”
“Đúng vậy nhỉ.”
“Nhưng ít ra thì tôi cũng đã có được chút linh cảm gì đó, ý tôi là sự cảm nhận thế nào được gọi là hạnh phúc đó.”
“Anh cũng nói được khá đấy chứ.”
“Con mèo nào chẳng biết nói. Cậu đã từng gặp con mèo nào mà không biết nói chưa?”
“Thế nào nhỉ? Mèo bình thường thì đâu có biết nói.”
“Im lặng cũng là nói đó.”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt như thể muốn hỏi “Cậu không hiểu cả điều bình thường đó à?” Anh ta nhấp môi vào ống hút của hộp nước ép cà chua rồi lại trở lại câu chuyện.
“Chúng ta cảm nhận được gió là do nó đang chuyển động. Thử tưởng tượng có một lá cờ màu vàng, trên đó có ghi chữ “hạnh phúc” thật to, nhưng nó lại ở một nơi rất xa, trên đất liền thấp thoáng phía bên kia biển, nếu không có gió thổi thì nó cũng chỉ rũ cụp xuống mà thôi.”
“Nhưng dù ở một nơi đã đủ đầy rồi đi nữa mà cứ chỉ ì ra một chỗ mãi thì cũng không thể gọi là hạnh phúc. Nhìn lá cờ tung bay, chính chuyển động đó mới là bản chất của hạnh phúc.” Con mèo sống triệu lần tiếp tục câu chuyện.
“Tôi hiểu điều anh muốn nói.”
“Thứ gọi là hạnh phúc, nó ngược hoàn toàn với việc được là một Con mèo nuôi, cậu có nghĩ thế không?”
“Và nó cũng ngược hoàn toàn với hòn đảo này.”
Ở đây chúng tôi không đi đâu được cả. Hoặc là trong ý niệm của tôi chưa hề có sự kết nối với bất cứ nơi nào khác.
“Đúng vậy.” Con mèo sống triệu lần nheo mắt, chun mũi cười.
Sau đó chúng tôi nói tiếp những chuyện không đâu vào đâu. Ví dụ như sự khác nhau giữa tự do của một con mèo và tự do của gió, rồi cách nghĩ của những loài động vật không biết tiếng người. Đại khái là anh ta cứ nói suy nghĩ của mình còn tôi thỉnh thoảng chỉ thêm vài câu vào những câu chuyện ấy. Chắc là bình thường anh ta chỉ toàn đọc sách một mình nên đôi lúc cũng muốn có ai đó đến nghe những câu chuyện của anh ta. Tôi thì chỉ thích thỉnh thoảng đệm thêm vài câu, nhất là những câu không cụ thể, không ảnh hưởng đến thực tại, vô thưởng vô phạt, vì thế mà Con mèo sống triệu lần có vẻ cũng mến tôi.
Nhưng cũng đã sắp hết ngày rồi. Không chịu nổi cái lạnh nữa, tôi đứng lên.
“Cậu đã về rồi à?”
“Ừ. Ngày mai tôi sẽ lại qua đây nữa.”
Rồi chúng tôi nhanh chóng chào tạm biệt nhau.
“Tạm biệt anh.”
“Tạm biệt.”
Lúc này, trước mắt Con mèo sống triệu lần là bầu trời hoàng hôn, mặt trời đang lặn nhường chỗ cho một biển sao sáng lấp lánh. Thành phố nhỏ hiện ra như một chú mèo con đang nằm cuộn tròn vậy. Mái nhà có cái màu đỏ, có cái màu xanh nhưng tường thì quá nửa là màu trắng. Tôi cũng có chút băn khoăn không hiểu vì sao người ta lại chọn một màu dễ bị bẩn như vậy cho tường bên ngoài. Tất cả phần sáng của tường đều đang nhuốm màu đỏ nhạt phản chiếu của hoàng hôn. Đây đó những cái bóng đậm màu cũng đã nhạt dần đi. Kéo thẳng dài từ thành phố ở dưới chân núi lên là những bậc thang dẫn lối đến ngôi trường của chúng tôi đang nằm ở lưng chừng núi.
Nơi đây được gọi là đảo Bậc Thang. Các bậc thang còn kéo dài lên đến tận đỉnh núi, nghe đồn là ở trên đó có căn nhà nơi bà phù thủy đang sống, nhưng có đúng là như vậy không thì tôi cũng không chắc.
•••
Đây là câu chuyện về đảo Bậc Thang.
Trên đảo này có khoảng hai nghìn người đang sinh sống. Ở đây có rất ít cửa hàng nên nhiều khi cũng cảm thấy bất tiện, nhưng bù lại thì nơi đây ít xảy ra sự vụ gì, và trong những đêm quang đãng có thể ngắm nhìn, tận hưởng bầu trời tràn ngập ánh sao. Chúng tôi vẫn đang sống yên bình ở đây, và cũng không ai có thể ra khỏi hòn đảo này.
Không ai biết tại sao chúng tôi lại đến đây. Tất cả mọi người đều mất đi hoàn toàn ký ức về lúc đó.
Ví dụ như tôi, tôi không có chút ký ức nào về những sự việc trong khoảng bốn ngày. Tôi đến đảo này vào khoảng cuối tháng Tám. Tôi chỉ còn nhớ đến lúc tầm ngày hai mươi lăm tôi ra khỏi nhà để đi đến hiệu sách và đang định đi cắt ngang qua công viên ở gần đó. Và ngày tôi nhớ được tiếp theo là ngày hai chín, khi tôi đã đứng trên bờ biển của đảo này mà chẳng hiểu nguồn cơn thế nào. Chắc chỉ có thể hiểu chuyện này như chuyện cô bé Alice cứ mải chạy theo con thỏ mà bị rơi xuống hố. Người dân ở trên đảo này chắc cũng vì mải chạy trên con đường của mình, không chú ý mà bị lạc vào đây.
Có vẻ như nơi này là đảo của những người bị vứt bỏ. Tôi nghe đồn như thế. Nhưng do ai, bằng cách nào mà bị vứt bỏ thì không ai biết. Quả thực khó có thể nghĩ được là ở xã hội hiện đại này lại có thể tồn tại cái gọi là đảo để vứt con người đến đó. Nhưng không hiểu sao khi nghe giải thích “Nơi đây là đảo của những người bị vứt bỏ” thì tôi lại có thể dễ dàng bị thuyết phục bởi những lời nói đó ngay. Đặc biệt, tôi đã chấp nhận “À, tôi là một người bị vứt bỏ” mà chẳng một chút buồn hay xáo trộn gì. Rồi tôi còn nghĩ rằng mười sáu tuổi rồi mà không có đến một chỗ ở thì cuộc sống sẽ thật khó khăn, như thể tôi đang nghĩ chuyện của người khác chứ không phải là của mình vậy. Có lẽ khi ấy tôi chưa thực sự cảm nhận được thực trạng của mình.
Thực tế tôi hầu như không gặp phải vấn đề gì về chỗ ở, đồ ăn, thức uống. Từ đó đến nay, tôi đã sống gần ba tháng khá yên bình. Hàng ngày tôi đến trường học, ngôi trường duy nhất trên đảo, sống trong ký túc xá nằm ở dưới chân núi, khi thích thì làm thêm vài việc đơn giản và thỉnh thoảng nói chuyện với Con mèo sống triệu lần trên sân thượng. Nghĩ lại thì thấy giờ đây mỗi ngày trôi qua còn ổn định hơn cả trước khi đến đảo.
Nơi gọi là đảo Bậc Thang này có rất nhiều điều bí ẩn.
Không ai có thể trả lời chính xác nơi này đã được hình thành như thế nào, là nơi như thế nào. Thậm chí dù không phải là chính xác thì cũng không nghe thấy câu chuyện nào có sức thuyết phục về nó cả. Có người thì bực tức nói nơi đây là thế giới của kiếp sau, sau khi chết đi. Lại có người khác rất hưng phấn nói rằng đây là cơ sở thực nghiệm mà chính phủ đã bí mật tạo ra. Cũng có lời đồn rằng đây là đảo của công ty chuyên nhận lại những con người thừa, không còn cần thiết nữa với giá cao. Cũng có người cho rằng đây là giấc mơ. Dù thế nào thì tất cả cũng đều là những câu chuyện không có căn cứ.
Tôi cũng có một giả thuyết về hòn đảo này, một giả thuyết không có tính thực tế bằng hoặc hơn câu chuyện về thế giới của kiếp sau, sau khi chết, đó là do không có người cứu chứ không phải như lời đồn rằng có công ty chuyên nhận lại những con người thừa với giá cao. Nhưng có lẽ tôi sẽ không nói chuyện này với bất cứ ai. Tôi thậm chí cũng không muốn hiểu rõ sự thực về hòn đảo này. Con mèo sống triệu lần đã nói rằng chính sự chuyển động mới là bản chất của hạnh phúc. Nhưng tôi không thấy ghét sự tĩnh tại, ổn định ở nơi đây. Đây có thể là nơi xa với hạnh phúc nhưng nó cũng là nơi xa với cả bất hạnh. Mà không có bất hạnh thì cũng có thể nói rằng đó chính là hạnh phúc chứ.
Hòn đảo này, ít nhất là trong hiện tại, cũng vẫn đang trong sự tĩnh tại ổn định, vì thế tôi sẽ không đi tìm kiếm sự thật về đảo Bậc Thang làm gì cả. Tôi nghĩ vậy đấy.
Nhưng, điều kỳ lạ đã phá vỡ cuộc sống hàng ngày ổn định của tôi xảy ra vào lúc 6 giờ 42 phút, sáng ngày mười chín tháng Hai. Vào rạng sáng của ngày giao mùa sang đông, khi hơi thở ra đã giống như làn khói trắng, tôi đã gặp cô ấy. Ngay phút giây nhìn thấy gương mặt đó, tôi đã cảm thấy có một thứ gì lớn lao sắp thay đổi. Đó là sự thay đổi tôi không mong muốn.
Cô ấy là Manabe Yuu.
Câu chuyện này chính thức bắt đầu từ lúc tôi gặp cô ấy.
Mời các bạn đón đọc Hãy Đi Đi, Xanh Biếc của tác giả Yutaka Kouno & Nguyễn Thị Thúy Hương (dịch).