Ra mắt độc giả lần đầu tiên vào năm 1985, được chuyển thể thành phiên bản hoạt hình năm 1989 bởi Studio Ghibli và phiên bản điện ảnh năm 2014, những câu chuyện về cô phù thủy Kiki không ngừng được yêu mến suốt ba thập kỉ qua.
Câu chuyện bắt đầu ở một ngôi làng xa thật là xa giữa núi đồi trùng điệp có một cô phù thủy nhỏ sống cùng ba mẹ trong một căn nhà gỗ xinh xắn. Cô phù thủy ấy tên Kiki, vừa tròn 13 tuổi, một cột mốc vô cùng quan trọng đối với một phù thuỷ bởi nó đánh dấu hành trình tự lập đầu tiên. Mặc cho bố mẹ hết sức lo lắng thì với Kiki mơ mộng đây lại là một chuyến phiêu lưu kì thú.
Bạn đồng hành của Kiki trong cuộc hành trình là mèo đen Jiji - một chàng mèo đen điệu đà gắn bó với Kiki ngay từ khi hai đứa sinh ra. Nếu Kiki là cô bé đầu óc lúc nào cũng trên mây trên gió, "màu mè" kiểu con gái, thì Jiji lại chững chạc hơn rất nhiều. Chàng mèo đen - như một "người đàn ông đích thực", thường xuyên nhắc nhở cô bé nhớ điều này điều kia, đưa ra cho cô bé những lời khuyên đúng lúc thậm chí nhường nhịn và chiều theo những ý tưởng bất ngờ nảy ra từ bộ não mộng mơ của cô chủ mình.
Cùng với Jiji, cô phù thủy nhỏ đã quyết định ở lại thành phố Koriko - một nơi hoàn toàn mới mẻ lạ lẫm mà sẽ rất khó khăn Kiki mới thích nghi được.
Lần đầu tiên trong đời, cô phù thủy nhỏ phải đối mặt với những quyết định quan trọng: Sống ở đâu? Làm gì để sống? Điều này là đúng hay sai?… Những câu hỏi gợi mở những vấn đề tưởng như thật đơn giản khi còn nằm trong vòng tay gia đình, có bố mẹ ở bên để bảo vệ hay nâng đỡ, bỗng chốc trở thành điều mang tính sống còn. Có sợ hãi, có hoang mang, nhưng cô phù thủy nhỏ, bằng sự lạc quan không giới hạn, đã nhanh chóng vượt qua được chuỗi ngày khó khăn ấy.
Và Dịch vụ giao hàng phù thủy đã ra đời.
Hài hước? Có hài hước. Hành động kịch tính? Có hành động kịch tính. Rùng rợn ma quái? … Có vẻ sẽ có. Thuộc thể loại "slice-of-life" giản dị, Dịch vụ giao hàng của phù thủy Kiki là những trang trong cuộc sống thường ngày tưởng bình yên mà đầy ắp các biến cố của cô phù thủy nhỏ lí lắc. Mỗi trang trong cuộc sống ấy được ghi lại trong một chương sách - mà lối kể và trình bày của tác giả Kadono Eiko đã biến nó trở thành một “nhiệm vụ” cần Kiki giải quyết. Nhiệm vụ này nối tiếp nhiệm vụ khác, cho đến khi "phá đảo".
Trong nhiều tình huống, Kiki khiến bạn bật cười vì sự lãng đãng và tò mò đáng yêu của cô nàng. Nhưng cái cách Kiki tìm cách giải quyết những rắc rối ấy, lại phản ánh thái độ nghiêm túc và chân thành. Đó là thái độ mà bất kì ai, chứ không riêng gì một cô bé phù thủy cưỡi chổi trên trời, cần có khi chịu trách nhiệm về công việc của mình.
Và rồi sau tất cả, Kiki luôn giải quyết ổn thỏa những rắc rối có thêm những bài học mới, trải nghiệm mới đặc biệt là những người bạn mới. Là hai vợ chồng người chủ tiệm bánh mì Kéo-Búa-Bao hiếu khách, cô bạn Mimi thích ra vẻ người lớn, cậu bạn Chuồn chuồn mọt sách ngượng ngùng… và sẽ còn rất nhiều, rất nhiều người bạn tuyệt vời đang chờ đợi cô bé trên chặng đường phía trước. Chuyến hành trình tự lập tưởng chừng như chỉ đơn độc hai chủ tớ, bỗng thành chuỗi ngày tràn đầy niềm vui, sự quan tâm và sẻ chia của những người bạn.
Với nội dung được chuyển ngữ bởi dịch giả Vũ Anh - cái tên quen thuộc với các độc giả yêu thích văn học Nhật Bản và phần minh họa theo phong cách hiện đại được thực hiện bởi Kawako Giang Nguyễn, Dịch vụ giao hàng của phù thủy Kiki là một bộ sách bạn nên - hoặc buộc phải có trong mùa Xuân này.
***
“Jiji này! Tới thành phố Koriko rồi! Cậu thấy không?”
Kiki chỉ tay về phía trước. Lúc này, trông thành phố Koriko như đang trôi trên nền trời màu tím huyền ảo giữa ánh tà dương. Cứ mỗi khi màn đêm vừa buông xuống, nơi được thắp đèn đầu tiên trong thành phố, chẳng đâu khác chính là tháp đồng hồ.
Chỉ mới đi xa có một thời gian, mà sao Kiki thấy nhớ thành phố này khủng khiếp. Cô bé nhớ từng con đường, góc quanh, nhớ từng mái ngói và những người mà cô bé đã may mắn được gặp.
“Lúc mới đến thành phố này năm ngoái ấy, trông tớ giống một đứa con nít lắm nhỉ?”
“Chắc thế.”
Ngồi phía sau đuôi chổi, mèo ta tặc lưỡi liên hồi.
“Gì mà tặc lưỡi ghê thế?”
“Có gì đâu. Tại thấy sau một năm cậu cũng có chút thay đổi. Xấu tính đi ấy.”
“Đồ vô duyên!” - Kiki cúi rạp người xuống, bắt đầu tăng tốc.
Mặt trời giờ đã khuất hẳn dưới đường chân trời phía xa. Giữa khoảng trời màu tím sẫm cao vợi, mặt trăng bạc hiện ra, kiều diễm tựa chân mày của một thiếu nữ xinh đẹp.
“Hôm tớ xuất phát trăng tròn vành vạnh chứ đâu có khuyết thế này nhỉ?”
Kiki hạ thấp cán chổi, chuẩn bị tiếp đất. Phía ngoại ô thành phố giờ đây đã trở thành một màu tối đen. Những cái cây khổng lồ phủ đầy lá đứng san sát nhau đầy ma quái.
“Ối! Đau quá!” - Kiki bỗng hét lên. Chân cô bé đang vướng vào cái gì đó.
“Méo!” - Jiji cũng xù hết lông mèo lên.
“Có cái gì vừa sượt qua mặt tớ.”
“Hình như có cái gì đó chích tớ thì phải?”
Kiki hoảng hốt quay đầu nhìn về phía sau. Trên đỉnh ngọn cây có một cái bóng trăng trắng đang lấp ló. Trong lúc Kiki còn đang ngơ ngác, cái bóng đó lại ném thêm thứ gì đó vào mặt cô bé.
“Chết tớ rồi!” - Kiki đưa hai tay lên che mặt. Cây chổi bay mất lái, lao thẳng xuống đất. Chiếc chuông Kiki mang về làm quà cho cậu bạn Chuồn Chuồn kêu leng keng khi đống hành lí bị rơi từ trên cao xuống.
“Méo!” - Jiji kêu lên thảm thiết. Kiki cố với tay bắt lấy cán chổi nhưng không tới. Cây chổi bay đang lao thẳng xuống đất với tốc độ chóng mặt.
“Hướng này! Kiki! Mau bám lấy mấy cành cây!” - Jiji lấy hết sức bình sinh cào cào lên váy cô chủ mình ra hiệu. Kiki cố gắng vươn tay hết cỡ, cuối cùng cũng bám được một cành. Kết quả là cả hai chủ tớ bị treo toòng teng như áo trên giá phơi đồ. Chỉ là tiếp đất thôi mà chẳng khác gì một pha nhào lộn đáng sợ trong gánh xiếc.
“Thành công rồi! Thành công rồi!” - Tiếng reo vui sướng vang lên phía trên đầu hai đứa. Ngước mắt nhìn lên, Kiki thấy một thằng bé mặc áo pijama màu trắng, vắt vẻo trên đỉnh ngọn cây, vừa lắc lư vừa cười đắc thắng.
“Em bắt được lũ gián rồi chị ơi!” - Thằng bé hét lớn. Ngay lúc đó, có ánh sáng phát ra từ ngôi nhà sát bên cạnh cái cây. Thêm một cô bé nữa mở toang cửa chạy ra, trông điệu bộ rất ư bực bội:
“Lại quậy phá nữa rồi. Em có thôi mấy cái trò này đi không?”
“Em mới bắt được hai con gián, một con bự một con nhỏ đây. Chị xem đi!”
“Gián ư?”
Kiki thấy thằng nhóc này thật quái đản. Đảo mắt thăm dò tình hình, bất chợt cả Kiki lẫn cô bé vừa xuất hiện bốn mắt nhìn nhau chăm chú. Trông trạc tuổi Kiki, nhưng bộ dạng cô bé kia nom khắc khổ lắm.
“Chào buổi tối.” - Kiki nói một cách hết sức miễn cưỡng. “Tuy bị treo trên cành cây nhưng tụi này không phải là gián đâu nhé.”
Cô bé đứng phía dưới gật đầu ra chiều thông cảm.
“Đừng có điêu! Các người là một lũ gián thành tinh. Chứ không sao lại ăn vận đen đúa từ đầu đến chân thế này?” - Thằng bé vừa cãi lại, vừa tiếp tục rung lắc các cành cây.
“Ối! Làm ơn đừng lắc nữa mà!” - Kiki nói lớn. Nhưng đã quá muộn. Sau một tiếng rắc, cả mèo cả người đã nằm một đống dưới nền đất lạnh. Mông Kiki đau điếng. Cô bé lo lắng nhìn quanh tìm Jiji thì thấy cu cậu toàn thân cứng đơ, mắt mở to thao láo. Kiki hoảng hốt, kéo râu mèo ta vài cài để cấp cứu. Sau khoảng chục lần, cuối cùng Jiji cũng thở được vài cái yếu ớt.
“Các cậu ổn chứ?” - Cô chị của thằng nhóc nghịch ngợm nhìn cả hai bằng vẻ mặt lo lắng.
Kiki đưa tay vỗ vỗ sống lưng đau nhừ, vật vã đứng dậy tự giới thiệu “Tớ là…”
“Á! Tớ biết rồi! Cậu là cô phù thủy đang nổi tiếng khắp thành phố này phải không?”
Khi thấy Kiki gật đầu, gương mặt cô bé bỗng bừng sáng:
“Ở khu này lâu lâu cũng có mấy người trong thành phố đến chơi. Họ nói cậu mở dịch vụ giao hàng bằng chổi bay. Còn khen cậu bay giỏi nữa.”
Nhưng khi nhận ra bộ dạng lấm lem đất cát của cô phù thủy nhỏ, nụ cười trên khuôn mặt người chị bỗng méo đi một chút.
“Đừng nói là cậu vừa mới bị rơi xuống đây nhé!”
“Còn gì nữa.”
Kiki ngượng ngùng đỏ mặt, không quên lấy tay phủi hết đống bụi đất còn dính trên người mình.
“Là em bắn rơi bọn họ đấy. Chị thấy em có giỏi không nào?” - Giọng của thằng bé nói vọng xuống từ đỉnh ngọn cây khiến cô chị giật bắn người, chợt nhớ ra tình hình hiện tại.
“Yaa ơi! Em đừng có leo cây nữa. Nguy hiểm lắm!”
“Ai mà sợ chứ.” - Thằng bé tiếp tục đu người qua một cành cây khác, ra vẻ thách thức.
“Ông trăng ơi ông trăng hỡi! Cháu sắp chạm đến ông rồi. Là lá la…” - Thằng nhóc vừa đưa hai tay lên trời vừa hát, không ngừng nhún nhảy. Tay thằng nhóc cầm cái ná cao su mà vung vẩy loạn cào cào.
“Chết rồi! Lỡ nó nhảy mạnh quá làm cành cây bị gãy là tiêu đời.”
“Không sao đâu. Cậu nhớ không, tớ làm dịch vụ giao hàng mà. Bây giờ tớ sẽ bay lên bắt thằng nhóc xuống cho cậu nhé. Mặc dù trời tối thui thế này thì cũng hơi khó bay một chút.”
Vừa nói vừa cười khúc khích, Kiki leo lên chiếc chổi bay và đạp chân lấy đà. Vút một cái là cô bé đã đến được đỉnh ngọn cây. Cô bé túm lấy cạp quần của thằng bé tinh nghịch mà lôi xuống.
“Không! Thả ta ra!” - Thằng nhóc không chịu thua, vùng vẫy dữ dội. “Chị ơi! Cứu em! Em sắp bị gián ăn thịt rồi.”
“Này! Chị có phải là gián đâu mà em sợ.” - Kiki khẽ xuống giọng thuyết phục nhẹ nhàng, tiếng cô bé nhẹ như tiếng xào xạc của những chiếc lá cây khi gió thổi qua.
“Nhưng nhìn từ đầu đến chân, chị đen xì thế cơ mà. Em không biết đâu. Mau trả lại ông trăng cho em! Trả lại ông trăng tròn cho em!”
“Hả? Trả lại mặt trăng tròn? Tớ chẳng hiểu gì cả.” - Kiki ngơ ngác nhìn về phía cô chị đang đứng bên dưới.
“Tớ xin lỗi.” - Lúc bấy giờ, cô nhóc ấy mới lí nhí nói.
“Thằng nhóc này là em trai tớ. Nó thích mặt trăng lắm. Đặc biệt là trăng tròn. Nhưng cậu biết đấy. Trăng khi tròn khi khuyết là bình thường. Vậy mà nó cứ nằng nặc bắt tớ giải thích là tại sao mặt trăng lại khuyết, tại sao mặt trăng lại biến mất. Làm tớ muốn phát điên ấy chứ. Bởi vì thế nên tớ mới buột miệng giải thích là do mặt trăng bị một con gián đen khổng lồ đem giấu đi nên nó mới không nhìn thấy.”
“Ra đó là lí do nó lấy ná bắn tụi này.”
Kiki ngó xuống cái chân đang sưng tấy vì một lí do hết sức nhảm nhí mà đau lòng.
“Meo meo…” - Jiji bắt đầu rên rỉ. Mèo ta cố gắng cọ quậy chiếc đuôi vẫn căng cứng nãy giờ. “Thôi chết, đuôi tớ bị gãy rồi!”
Cô chị hoảng hốt, đưa tay vuốt đuôi mèo liên tục, ra vẻ tạ lỗi.
“Mau trả ông trăng đây!” - Thằng bé cứ nắm vạt áo của Kiki mà giằng.
“Lại lên cơn ăn vạ rồi đấy.” - Cô chị thở dài.
“Cũng do ba mẹ mình đi công việc suốt, nên mình phải cố gắng tìm cách trả lời những thắc mắc của em trai… Mà phải chi nó hỏi những chuyện bình thường giống bao đứa trẻ khác như cây cỏ chim muông thì còn đỡ. Đằng này nó toàn hỏi về thiên văn, nên mình cũng mù tịt…
… Lúc trước, bà mình có đến thăm. Thấy nó thế này nên bà cũng cố giải thích là do mặt trăng làm từ pho mát nên đã bị bọn chuột gặm mất. Mà thằng bé không phục. Vì nó nói là chuột không có cánh thì làm sao bay lên trời mà ăn mặt trăng được.”
Mời các bạn đón đọc Dịch Vụ Giao Hàng Của Phù Thủy Kiki Tập 2 của tác giả Kadono Eiko & Vũ Anh (dịch) & Bích Phương (dịch).