Reng… Reng… Reng… Tiếng chuông cửa reo vang.
Ông Đốc gọi con:
- Côn ơi, ra xem ai, con!
Côn từ trên lầu chạy xuống. Tiếng khách vọng vào:
- Ba có nhà không em?
Côn lễ phép đáp:
- Thưa thầy, có ạ! Mời thầy vào chơi.
Côn dẫn khách vào phòng, ông Đốc đứng dậy bắt tay mời khách ngồi.
Côn giới thiệu:
- Thưa ba, đây là thầy Mạnh, giáo sư vạn vật ở trường con đó ba.
- Hân hạnh được biết thầy – rồi ông quay sang Côn – Con vào rót nước mời thầy, con.
Thầy Mạnh vào đề ngay:
- Thưa ông bà, hôm nay tôi đến đây là để xin phép ông bà cho em Côn đi cắm trại ít bữa ở Đại Lãnh.
- Ủa, thì ra thầy… Có, tôi có nghe thằng Phan nói lại như vậy. Nhưng…
Vừa lúc ấy, Côn bưng nước ra:
- Mời thầy xơi nước.
Côn là con gái duy nhất của ông bà Đốc hiện ngụ tại một biệt thự xinh xắn tọa lạc trên đại lộ Duy Tân, trông thẳng ra bãi biển Nha thành thơ mộng.
Tuy là con gái, nhưng Côn có bản tính nhanh nhẹn gan góc không kém con trai mấy.
Nghe giáo sư Lê Mạnh đề cập đến vụ đi nghỉ hè, bọn trẻ ló đầu ra chờ kết quả.
Thầy Mạnh nheo mắt ra hiệu:
- Phan, Minh, An xuống rồi đấy hả? Ra đây các em.
Bốn đứa trẻ ngồi quanh ông Đốc và giáo sư Mạnh.
Phan, Minh, An là con của bà Liên, chị ruột của ông Đốc. Khi niên học sắp tàn, năm nào cũng vậy, Phan, Minh, An đều náo nức được đến biệt thự Thùy Dương, căn nhà của ông bà Đốc. Bà Liên sinh sống ở trên thành nhưng hàng ngày, ba đứa con vẫn đạp xe đạp xuống tỉnh học.
Năm nay, bọn trẻ dự tính đi Đại Lãnh cắm trại nhưng xin mãi, ông bà Đốc vẫn nằng nặc không chấp thuận.
May mắn thay, giáo sư Mạnh cũng cùng chí hướng nên ông cố nài:
- Vâng, tôi biết ông bà không muốn để các cháu đi cắm trại xa quá, tại Đại Lãnh lận. Các em có nói lại với tôi. Tôi nghĩ đi một ngày đàng, học một sàng khôn, có tôi cùng đi kỳ này, các em không dám nghịch ngợm đâu.
Ông Đốc cười nói:
- Thầy nói thế chớ… Tụi nó nghịch dữ lắm, thầy không chịu nổi đâu – Ông nhìn Côn – Nhất là con Côn, con gái gì mà… bảo coi má làm bếp, chả chịu nghe gì cả.
Bọn trẻ lo lắng chưa biết kết quả đi đến đâu.
Thầy Mạnh tiếp:
- Các em còn nhỏ cả mà, ông bà cứ để cho các em nô đùa. Các em học giỏi cả, tháng nào cũng xếp hạng cao, thế mà ông bà còn chê trách.
Ông Đốc hớp một ngụm nước, hít một hơi thuốc, rồi thong thả nói:
- Chúng tôi cũng muốn cho các cháu cùng đi với thầy. Nhưng…
Côn van nài:
- Ba, nhưng, nhưng hoài. Con đi mấy bữa, đâu có sao mà ba lo.
Phan cũng vòi theo:
- Cậu ừ đi cho rồi cậu!
Ông Đốc nhìn bọn trẻ, ông cười:
- Các cô các cậu nài dữ quá. Thôi được, tôi cho phép đấy.
Bọn trẻ vui mừng ôm nhau cười ra nước mắt, con chó Tô Tô của Côn cũng nhảy cỡn lên sủa nho nhỏ.
- Chúng em cám ơn thầy hết sức. Nhờ thầy chứ không…
- Thôi, thế nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi nhé. Xin phép ông bà tôi về. Chủ nhật sau, tôi đón các em đi. Phan, Minh, An, Côn chuẩn bị nghe chưa, chủ nhật sau, thầy chở các em đi Đại Lãnh.
Minh vỗ tay:
- Vâng, chúng em sẽ lo đâu đấy trước.
Thầy Mạnh leo lên xe rồ máy. Chiếc xe "cà tàng" giừn giựt mấy cái mới chịu lăn bánh.
Mời các bạn đón đọc Bóng Tàu Ma của tác giả Hà Đức Nghi.