Ở trong Thiên Diệp Các thì mọi người phải tuân thủ đúng theo ba quy tắc sau đây:
Quy tắc thứ hai của hộ pháp Thiên Diệp Các: Vạn sự lấy Các chủ làm đầu.
Quy tắc thứ ba của hộ pháp Thiên Diệp Các: Nhẫn việc người thường không thể nhẫn, đi đường người thường không thể đi.
Tang Vũ rốt cục hiểu rõ, Lục Thần sẽ không bao giờ để nữ nhân mình thích ngăn trở trước người hắn. Còn nàng liều mình thủ hộ, trong mắt hắn đã sớm là điều đương nhiên.
….
Lục Thần một thân áo đỏ lộng lẫy, chìa tay về phía nàng, "Tang hộ pháp, sau này cực khổ rồi."
Nàng tỏ rõ sự trung thành, quỵ một chân xuống trước mặt hắn, "Thuộc hạ, muôn lần chết không chối từ."
***
Tác giả: Thanh Hồ Nương Tử.
Thể loại: Cổ đại, ngược, trọng sinh ở phần 2, SE.
Tình trạng: Hoàn.
Review bởi: Phùng Hạnh.
-----
Truyện tuy ngắn, mỗi phần có khoảng 8 chương và kết SE ở cả 2 phần thì mình cũng thấy rất hợp lý.
Ở phần 1, kiếp trước Tang Vũ là hộ pháp của Lục Thần. Lục Thần là các chủ của ma giáo. Tang Vũ yêu Lục Thần tất cả mọi người đều biết, chính Lục Thần cũng biết nhưng lại lợi dụng tình cảm này của nàng. Làm cho nàng trở thành cánh tay đắc lực của mình. Chàng cho cài người vào Công Tôn gia, rồi lại trêu chọc Dược Cốc tiên tử- người trong lòng của Công Tôn Lễ - thiếu gia của Công Tôn gia. Khiến Dược Cốc tiên tử yêu mình rồi hàng ngày diễn cảnh thân mật trước Tang Vũ. Sau cùng Tang Vũ vì Lục Thần bỏ mạng, đồng thời nàng cũng chết cả tâm.
Ở phần 2, Tang Vũ được trọng sinh về năm 10 tuổi. Lúc này là lúc nàng được chọn trong số những đứa trẻ được huấn luyện làm hộ pháp cho Lục Thần. Không muốn phạm phải sai lầm như kiếp trước nàng giả vờ chết đuối, trốn thoát trở thành '' con dâu nuôi từ bé'' của Công Tôn Lễ. Bảy năm sau, cả 2 người lại gặp nhau. Lục Thần không hiểu vì sao thường hay mơ đến một người chưa bao giờ gặp. Chả biết là nam hay nữ, chả biết dung mạo người ấy như thế nào,…. và luôn cảm thấy hộ pháp bây giờ không phải là hộ pháp thực sự của mình. Rồi tất cả đã có lời giải khi chàng gặp Tang Vũ. Một người đuổi một người trốn. Đến cùng thì chả bao giờ đến được với nhau.
Cả 2 phần đều là SE, Tang Vũ mãi mãi sẽ không bao giời tha thứ cho Lục Thần. Còn Lục Thần sẽ luôn luôn hối hận suốt đời. Tang Vũ ở trong này rất đáng thương, cả hai kiếp nàng đều không tìm được hạnh phúc thuộc về nàng.
Ở trong các câu chuyện ngược, nam chính ngược nữ chính, sau nữ chính ngược lại nam chính một hồi, nữ chính tha thứ và cả truyện HE. Nhưng nữ chính trong đây thì nàng rất mạnh mẽ, nàng sẽ mãi chả bao giờ tha thứ cho những truyện nam chính đã làm tổn thương mình, nên truyện kết SE rất hợp lí.
Trích:
Hắn giống như ôm toàn bộ hy vọng ngồi đợi ở đó, phảng phất chớp mắt một cái liền thấy bóng người quen thuộc kia xuất hiện ở cửa.
Nàng biết hắn đưa Lý Uyển Nhi đi, nhất định sẽ rất vui…
Sau đó, nàng trở về, tiếp tục làm Tang hộ pháp của hắn…
Kiếp này, hắn chỉ cần mình nàng, cần bọn họ trọn đời bên nhau…
Nàng rất thích hắn, hiện tại hắn cũng thích nàng. Nàng biết được điều này, nhất định sẽ cao hứng bật cười…
Nàng cười rộ lên rất đẹp, so với tỏ vẻ nghiêm trang tốt hơn rất nhiều, giống như ngày đó bọn họ ở bên nhau, cả hai đều rất hạnh phúc…
Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn leo lắt mờ ảo.
Hắn đã ở đây chờ đợi ngày này qua ngày khác, nhưng nàng vẫn mãi không xuất hiện.
Từ nay về sau, Thiên Diệp Các đã chẳng còn Tang hộ pháp…
Trên giang hồ cũng chẳng còn ai tên Tang Vũ.
***
Từ nhỏ, Tang Vũ đã được bồi dưỡng để trở thành hộ pháp.
Giờ đây, ký ức đã rất mơ hồ, nàng không nhớ rõ người nhà là ai, không nhớ rõ bản thân mình là người nào, nhưng lại nhớ kỹ mùa đông rét tới thấu xương kia, một mình nàng quần áo phong phanh cuộn người trong góc phòng, tuyết trắng phủ kín cơ thể. Ngay lúc đó, nàng bất chợt sinh ra ảo giác ấm áp, e rằng chỉ cần một lát nữa thôi, nàng sẽ vĩnh viễn rời xa thế giới này. Hài tử nho nhỏ núp ở góc nhà, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu: Ai đó tới cứu ta, ai đó tới cứu ta,….
Khi nam tử kia dịu dàng bồng thân thể nho nhỏ từ trong tuyết lên, nàng gần như đã sắp tắt thở, mơ hồ nghe được giọng nói thanh nhã như tiếng trời: Từ nay về sau hãy đi theo ta…
Từ đó, nàng trở thành đồ đệ của Vô Hoa.
Thời gian đầu, bên người sư phụ có tám đứa bé, ai nấy xương cốt thanh kỳ, đều là nhân tài luyện võ. Tất cả mọi người không có tên, chỉ dựa theo thứ tự lớn nhỏ mà gọi, đằng trước thêm một chữ Hoa. Nàng đứng thứ năm, lấy tên Hoa Ngũ.
Năm bọn họ mười tuổi, sư phụ Vô Hoa vừa cười vừa nói ra một câu khiến cho đám nhỏ trưởng thành trong nháy mắt - Chỉ có người sống sót cuối cùng mới được coi là đồ đệ của ta. Ba năm sau, vô luận các ngươi dùng thủ đoạn gì, cũng phải khiến mình trở thành người duy nhất kia. Nếu như cuối cùng dư lại nhiều hơn một người, vậy thì tự mình kết liễu.
Từ ngày người ít tuổi nhất nhóm - Hoa Bát - chết đuối trong hồ nước sau núi, trận chiến nồng đậm sát khí chính thức bắt đầu. Vị trí hộ pháp của Thiên Diệp Các, vĩnh viễn chỉ dành cho kẻ mạnh nhất.
Năm thứ nhất, tám đứa bé còn lại năm…
Năm thứ hai, năm đứa bé còn lại ba - Hoa Nhất, Hoa Tứ, Hoa Ngũ…
Nửa sau năm thứ ba, chỉ còn một người duy nhất sống sót - Hoa Ngũ…
Đêm đó, nàng và Hoa Tứ phối hợp giết chết Hoa Nhất, nàng bị trọng thương, quỳ ở một bên, không ngừng nôn ra máu. Một đòn cuối cùng, Hoa Tứ dùng dao cắm vào ngực Hoa Nhất. Cùng lúc đó, một thanh kiếm từ phía sau đâm xuyên người hắn.
"Ngươi…giả bộ?" Hoa Tứ chật vật quay đầu lại, hai mắt đã đỏ tươi màu máu.
"Binh bất yếm trá." Hoa Ngũ mặt không đổi sắc rút kiếm ra. Hoa Tứ mất đi chống đỡ, lập tức ngã nhào trên đất, vẻ mặt không cam lòng, "Vẫn cho rằng ngươi là kẻ ngu dốt nhất, không nghĩ tới…" Lời còn chưa dứt, thiếu niên nho nhỏ liền vĩnh viễn rời khỏi trần thế.
Không sai, bình thường Hoa Ngũ luôn luôn có vẻ phản ứng chậm nhất, cũng là "kẻ ngu dốt nhất" trong lời Hoa Tứ. Cho nên hôm nay hắn mới yên tâm liên minh cùng nàng. Trong lúc cả hai đang tấn công Hoa Nhất, thấy nàng bị thương, hắn lại càng thả lỏng tâm tư. Hắn nghĩ thầm, chỉ cần giải quyết xong Hoa Nhất, sau đó quay đầu giết Hoa Ngũ ngu ngốc kia, thì Hoa Tứ hắn chính là người thắng cuộc.
Hoa Ngũ dùng kiếm chống đất, vỗ ngực phun ra một ngụm máu tươi. Tổn thương, thật là tổn thương! Thế nhưng, nàng biết, cơ hội chỉ có một lần. Hoa Tứ, ngươi thua là thua ở chỗ, ngươi dám đưa lưng về phía kẻ địch.
Kết quả, Hoa Ngũ trở thành đồ đệ chân chính của Vô Hoa. Từ đó, nàng cũng có tên riêng của mình - Tang Vũ.
Một năm kia, nàng mười ba tuổi…
Mời các bạn đón đọc Tang Vũ của tác giả Thanh Hồ Nương Tử.