Thể loại: Ngôn tình, HE, 3S, Nhiều thể loại (Hiện đại, hắc bang, cổ đại, hoán đổi linh hồn, xuyên không, khoa học viễn tưởng và tận thế)
Cô - một cô gái với gia đình bình thường, sống cuộc sống bình thường, bất ngờ cứu được một nam thần phúc hắc. Cô - một cô gái có tính cách kỳ quái, là một nữa trạch nữ ngoại trừ việc đi học với thỉnh thoảng đi chơi với đám bạn thân thì luôn ở suốt trong nhà, nghiện ngôn tình, manga và anime.
Anh - nam thần phúc hắc, tính tình lạnh lùng lạnh nhạt như quỷ vương trong truyền thuyết, có một thân phận mà người người đều phải kính sợ và nể trọng, chỉ vì một lần mất cảnh giác mà bị chính người thân của mình hãm hại, được cô gái nào đó cứu, bắt đầu muốn bắt người ta bỏ vào túi, cột bên cạnh không cho rời đi.
Hai người - hai hoàn cảnh trái ngược nhau - hai tính cách trái ngược nhau - kể từ khi gặp nhau, bắt đầu bị kéo vào những câu chuyện đầy phiêu lưu và mạo hiểm.
"Đây là một câu chuyện phiêu lưu, có bối cảnh rộng lớn, liên quan đến rất nhiều thể loại, đọc giả cân nhắc trước khi đọc".
***
Tình đẹp như mơ!
Tâm hồn thiếu nữ mơ mộng của chúng ta, ít nhiều đều từng tưởng tượng, bản thân mình sẽ gặp được một soái ca đẹp trai, tài giỏi và giàu có sẽ yêu thương mình hết mực. Nhưng hiện thực vốn dĩ tàn khốc hơn như thế rất nhiều, khiến những ao ước ấy sớm chiều vỡ nát. Dạ Nguyệt là một cô gái trẻ tuổi bình thường, cô rất thích đọc truyện ngôn tình nên những ảo mộng tình yêu đẹp đẽ như trong sách, cô đều không lạ lẫm gì.
Nhưng có chết cô cũng không nghĩ rằng, có một ngày, bản thân mình lại trở thành nữ chính trong chuyện tình đẹp như mơ với một nam thần phúc hắc từ quá khứ. Bởi vì bất ngờ, bởi vì quá ngạc nhiên mà cặp đôi ấy đã “chiêu đãi” cho chúng ta những tình huống hài hước vô cùng trong truyện ngôn tình hiện đại trung quốc mang tên Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
***
Trong một hang động ẩm thấp dưới lòng đất, một đống lửa nhỏ lập lòe mơ hồ soi sáng hang động nhỏ. Ánh lửa phát ra tiếng tí tách của những chiếc lá khô đang bị đốt cháy, những tia lửa nhỏ văng ra nhảy thành từng vệt như có như không trong không khí yên tĩnh của hang động. Gần kế bên đống lửa là một người đàn ông thoạt nhìn còn khá trẻ, khuôn mặt với ngũ quan tinh xảo và làn da trắng xanh nhợt nhạt, trên đầu, bụng và ngực quấn một dãy băng trắng, tay chân cũng có nhiều vết thương đã được xử lí cẩn thận, anh ta đang nằm đó đôi mắt nhắm lại an tĩnh như đang ngủ. Bên cạnh anh ta là một con cún khá nhỏ với bộ lông trắng như tuyết, chân cũng được quấn một tầng băng trắng, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ hừ hừ nho nhỏ.
Ngồi ở phía bên kia đống lửa là một cô gái khá nhỏ nhắn, cô ấy đang vừa ăn bánh quy vừa đọc một cuốn sách về các loại thực vật, lâu lâu lại ngước lên nhìn động tĩnh của người nằm bên này.
“Cũng đã một ngày một đêm rồi mà anh ta vẫn chưa tỉnh lại” Dạ Nguyệt nghĩ thầm rồi lắc đầu.
Đột nhiên cô cảm thấy tay đang ăn bánh của mình nhột nhột, cô để cuốn sách xuống nhìn thì thấy chú cún nhỏ đang liếm liếm lấy tay cô làm nũng.
“Muốn ăn không?” cô lấy ra một miếng bánh quy rồi bẻ thành từng miếng nhỏ đút cho chú cún ăn.
“Ngoan lắm, Tuyết nhi” Dạ Nguyệt vui vẻ sờ sờ đầu nó, lúc gặp nó cùng với người kia thì người kia đã bất tỉnh nên cô cũng không biết nó tên gì, đành phải tạm thời gọi là Tuyết nhi. Sau khi ăn xong chú cún thong thả bước vào lòng cô, cọ cọ vài cái ở trước ngực cô rồi nằm xuống ngủ.
Dạ Nguyệt cũng để yên cho nó nằm ngủ, vẻ mặt cưng chiều vuốt vuốt bộ lông mềm mại trắng như tuyết của nó.
“Cô là ai!?” thanh âm trầm thấp vang lên từ phía đối diện, không biết từ lúc nào mà người bên kia đống lửa đã tỉnh dậy, ánh mắt mông lung nhìn về phía Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt giật mình ngước lên, nhất thời ánh mắt hai người giao nhau. Đôi con ngươi đen láy sâu thẵm, trong suốt như nước hồ thu nhìn Dạ Nguyệt chằm chằm nhất thời làm Dạ Nguyệt ngơ ngẩn. Người bên kia thấy Dạ Nguyệt không có trả lời thì cơ thể bắt đầu động đậy muốn ngồi dậy.
“Tôi là Dạ Nguyệt, anh mới tỉnh cơ thể có vết thương nên đừng cử động mạnh” Dạ Nguyệt hoàn hồn, lo lắng nhìn người bên kia, cũng đang muốn đứng dậy qua đỡ anh ta.
“Tôi đang ở đâu?” người kia cảm giác cơ thể không thoải mái cũng không có chút sức lực nào nên đành nằm yên tại chỗ không động đậy nữa, ánh mắt lại tập trung nhìn sang Dạ Nguyệt “Làm sao tôi lại bị thương?”
“Anh không nhớ gì à?” Dạ Nguyệt nghi ngờ hỏi “Chúng ta hiện tại đang ở trong một hang động của một ngọn núi thuộc thành phố S”
Mời các bạn đón đọc Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối? của tác giả Lãnh Hàn Minh Nguyệt.