Đã sang tháng hai rồi mà tiết trời trên một cánh đồng bằng ở Lũng Tây vẫn còn giá lạnh như mùa đông vậy.
Mặt trăng tuy lờ mờ nhưng những vì sao lại rất sáng tỏ. Trên sông Sơ Sắc, tiếng băng va đụng vào nhau hợp với tiếng gió Bắc thổi, tạo nên một bản nhạc hùng tráng và phức tạp, tựa như một bản nhạc đại hoà tấu. Tiếng nhạc ấy vẫn còn lan đi những mấy dặm xa…
Trên nam ngạn con sông, giữa đám bụi cỏ lau, người ta bỗng thấy một người đang đứng sừng sững nhìn về phía bờ sông bên kia. Dưới ánh trăng lờ mờ, chỉ thấy thân hình người ấy cao hơn trượng, mặc áo bào đen. Nhưng điều rất kì lạ là từ trên vai trở lên người ấy lại có những hai cái cổ và tất nhiên trên mỗi cổ lại có một cái đầu.
Không hiểu người này là quỷ hay là ma mà lại có đến hai cái đầu như thế?
Người ta nghe thấy tiếng cái đầu bên phải thở dài một tiếng rồi nghếch đầu nhắm mắt hình như đang lắng tai nghe ngóng điều gì. Giây lát sau y mới cất tiếng nói:
-Xem cung cách này có lẽ đêm nay anh em chúng ta đừng có hòng ngồi yên mà câu cá như mọi khi đâu?
Y vừa nói vừa lắng tai nghe tiếp. Nhưng y đang nói chuyện với ai? Vì lúc đó bốn bề yên ắng như tờ và không có một bóng người nào khác?
Một lát sau cái đầu bên phải bỗng nghiêng một bên và mở mắt ra nhìn về phía Nam Hải mắt đỏ ngầu phát ra hai luồng ánh sáng chói lọi và mặt của y cũng đỏ như máu trông rất khủng khiếp.
Y cười khỉnh một cái rồi cất giọng khàn khàn đáp:
-Có bảy người cưỡi bảy con ngựa phi tới. Trông chúng có vẻ là những nhân vật võ lâm. Đệ chắc đây lại là một vụ thù sát hay cướp bóc gì cũng nên? Lão Đại bảo như thế có đúng không? Chắc chúng lại như chó cắn chó mèo cào mèo, đều là cá mè một lứa hết. Từ xưa tới nay lúc nào cũng thế. Chuyện của võ lâm cứ oan oan tương báo không thể nào phân biệt được ai thực ai hư, ai trái ai phải cả. Anh em chúng ta chẳng tội gì mà phải dây dưa vào chuyện của chúng, cứ việc đứng yên ở đây lẳng lặng chờ xem hà tất mà phải mua dây cột vào mình làm chi? Lão Đại cho ý kiến của đệ có hợp lý hay không?
Lạ lùng thật! Người đã mọc hai đầu mà lại còn có hai tư tưởng khác biệt nhau! Nếu người không biết nghe thấy hai cái đầu ấy trò chuyện với nhau như vậy thế nào cũng phải sợ hãi đến hồn bay bạt vía chứ không sai.(Có lẽ đây là trường hợp của một đôi anh em song sinh. Freres Siamois.)
Cái đầu bên phải đột nhiên ngẩng lên trợn mắt đôi ngươi cũng phóng ra hai luồng ánh sáng chói lọi như hai ngọn đèn pin vậy.
Bộ mặt bên này gầy gò và già dặn hơn khác hẳn bộ mặt của lão Nhị không những da dẻ đã hồng hào mà lại còn rất trắng trẻo và nom rất hiền từ chứ không có vẻ hung ác và dữ tợn như bộ mặt của cái đầu phía bên trái. Vì vậy ai nom thấy vẻ mặt của cái đầu thứ nhất cũng đã có cảm tình ngay.
Ông ta đưa mắt về phía nam thấy có mấy người đang cưỡi ngựa phi tới.
Thị giác và thính giác của Lưỡng Thủ Quái Nhân rất mẫm cảm nếu không vì sinh đôi và hai đầu một thân như vậy thì nội công của họ cũng đã luyện đến mức thượng thừa rồi.
Lão Đại lại nói:
-Họ đã tới kia kìa! Chúng ta mau nhảy sang bờ bên kia trốn tránh đi đừng để họ nhìn thấy mặt anh em chúng ta. Bằng không họ chưa kịp đấu thí mạng với nhau đã kinh hoàng đến mất cả hồn vía như vậy có phải là rất tội nghiệp cho bọn chúng không?
Lão Nhị dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng, đầu lắc lư mấy cái rồi chếch sang bên trái đoạn thở dài một tiếng rồi hậm hực nói thầm:
-Những kẻ thường tục này khốn nạn thật! Chúng chỉ biết trọng bộ mặt và hình dáng bề ngoài thôi. Chúng coi anh em chúng ta như một loại quái vật gì ấy! Vừa gặp mặt đã sợ hãi như trông thấy loài rắn rết vậy. Sự thật kẻ độc ác nhất thiên hạ lại là những kẻ có bộ mặt xinh đẹp và dáng vẻ ưa nhìn nhất. Sở dĩ y vẫn thường hay lẩm bẩm như vậy vì người đời cứ coi anh em y là quái nhân không ai chịu gần gũi cả.
Lão Đại thấy Lão Nhị lẩm bẩm như vậy vội kêu “suỵt” một tiếng giơ tay phải lên vỗ vào cánh tay trái một cái rồi khuyên bảo rằng:
-Thôi chú đừng nói nữa! Chúng ta mau sang bờ bên sông bên kia đi!
Hai người cùng nhún mình một cái rồi thân hình chung của hai người liền phi sang bờ sông bên kia nhanh như điện chớp vậy. Sang tới bờ bên đó rồi hai anh em vội chui ngay vào một bụi cây để ẩn núp. Khinh công của hai anh em nhà họ lợi hại thật chỉ khẽ nhún mình một cái đã vượt qua được mặt sông rộng chừng mườì mấy trượng ngay.
Anh em quái nhân vừa đi khỏi chỗ đứng cũ của mình ở bên Nam ngạn đã có hai người cưỡi ngựa phi tới. Hai con ngựa phun hơi ra nư khói và mồ hôi nhễ nhại đủ thấy chúng đã chạy một quãng đường xa như thế nào.
Người đàn ông ăn mặc võ trang trông rất anh tuấn, hai mắt sáng như hai ngọn đèn lôi, còn thiếu nữ tóc xoã xuống vai trông như một nàng tiên vậy, nhưng lúc này trông mặt nàng tái mét, bụng phồng lên như một cái trống, cau mặt tay ôm bụng hình như chửa sắp tới ngày sinh đẻ vậy?
Hai người đi tới cùng gò cương cho ngựa đứng lại, người đàn ông vội phi thân xuống đất trước và đỡ người đàn bà xuống sau chàng nhanh nhẹn lấy một vật gì ở trong người ra và bỏ vào trong lòng người đàn bà, rồi lấy hai viên thuốc cho người đàn bà uống với giọng bi đát, chàng thúc dục người đàn bà rằng:
-Thiên muội! Thời gian cấp bách lắm rồi bắt buộc huynh phải dùng đến hạ sách này! Thiên muội mau bơi qua sông để tìm đường tẩu thoát đi! Nếu hiền muội sống sót,nên mai danh ẩn tích mà gắng dạy dỗ đứa trẻ sắp chào đời.
Người đàn bà uống xong hai viên thuốc đó hình như đã bớt đau. Nghe thấy người đàn ông nói như vậy, vội dơ hai tay ra ôm chặt lấy hai chân người đàn ông nức nở khóc:
-Lân đại ca… đại ca đã quên lời thề năm xua rồi hay sao? Chúng ta thề sống chết có nhau, sao đại co nỡ bỏ em sống một mình như thế.
Người đàn ông cũng khóc sướt mướt, ngồi xổm xuống vuốt tóc người đàn bà, thở dài đáp:
-Thiên muội! Quý hồ lòng của chúng ta rắn như sắt đá, thì dù ở trên trời hay dưới trần thì rồi chúng ta cũng được tái ngộ! Xin em nên nhớ kĩ lời nói đó, dù ngu huynh có mệnh hệ nào thì hồn phách vẫn ở cạnh em, bảo vệ cho mẹ con em. Cho đến khi nào đứa nhỏ thành người lúc ấy… Thiên muội hãy theo ngu huynh sang thế giới cực lạc… Chỉ mong Thiên muội nên coi trọng giòng dõi và mối huyết thù của nhà họ Lân mà chịu đựng đau khổ.
Chàng ta chưa nói dứt, bọn người đuổi theo đã tới chỗ cách hai người chừng mấy chục trượng rồi. Chàng nọ bèn ngậm mồm nâng cánh tay phải người đàn bà quát lớn:
-Thiên muội! Em nên giữ gìn thân thể….
Chàng dùng tay trái đẩy vào sau lưng nàng có một cái thế là nàng nọ đã bắn ra giữa sông liền.
Thiếu phụ tên là Thiên Muội khinh công cũng khá cao siêu, nàng gắng sức nhảy tới một tảng băng đang trôi trên mặt sông ở chỗ cách nàng mấy trượng.
Người đàn ông đẩy vợ đi rồi liền rút trường kiếm ra đấu với kẻ địch.
Bên địch có năm người tất cả, đều mặc võ trang màu đen, đầu và mặt chúng dùng khăn đen phủ kín, chỉ để lộ ra hai con mắt thôi. Tên nào tên ấy đều cầm thanh Cương kiếm, vừa tới nơi chúng đã nhắm người nọ đâm lia lịa ngay.
Người đi trước trông thấy Thiên Muội nhảy xuống sông để đào tẩu liền quát lớn:
-Mi chạy đi đâu?
Y vừa nói vừa nhún vai một cái, người đang ngồi trên yên ngựa đã phi lên cao ba trượng. Khi sắp hết đà, y vội giở thế “Ngư ưng nhập thuỷ” (cá và chim ưng nhảy vào nước) phi vượt qua đầu của Lân đại ca, nhảy xuống giữa sông để đuổi bắt Thiên muội.
Còn bốn tên kia đều nhảy xuống đất bao vây chặt Lân đại ca.
Thấy kẻ thù đuổi theo vợ cưng của mình Lân đại ca tức giận vô cùng, hai mắt như nổ lửa. Chỉ thấy chàng ngẩng đầu lên rú một tiếng rất lớn và dơ tay trái lên ném luôn một mũi ám khí bạc vào người của kẻ tử thù đang bay lơ lửng trên không. Khi mũi ám khí bạc ấy sắp tới đích liền hoá thành nắm mũi như một bông hoa mai, có ánh sáng loé mắt nhắm người nọ bắn tới.
…
Mời các bạn đón đọc Lưỡng Thủ Quái Nhân (Người Hai Đầu) của tác giả Trần Thanh Vân.