Thể Loại Tác Giả Tìm kiếm Đăng nhập Đăng kí

Vui lòng để tải file. Ấn để đăng nhập

Vì Cô Bridgerton

Because of Miss Bridgerton

Tác giả: Julia Quinn

Người dịch: Anh.dv

Thể loại: Lãng mạn 18+

Số chương: 24 + Phần kết

Đôi khi bạn tìm thấy tình yêu ở những nơi bất ngờ nhất … Đây không phải là một trong những thời điểm như thế. Mọi người đều mong Billie Bridgerton sẽ kết hôn với một trong những anh em nhà Rokesby. Hai gia đình là hàng xóm của nhau trong nhiều thế kỷ, và khi còn nhỏ, Billie tomboy đã sống hoang dã với Edward và Andrew. Một trong hai người sẽ trở thành một người chồng hoàn hảo … vào một ngày nào đó. Đôi khi bạn yêu chính xác người mà bạn nghĩ rằng bạn nên … Hay không. Chỉ có một Rokesby mà Billie tuyệt đối không thể dung thứ, và đó là George. Anh là anh cả và là người thừa kế tước vị bá tước, nhưng anh kiêu ngạo, khó chịu và nàng hoàn toàn chắc chắn rằng anh ghét nàng. Điều đó hoàn toàn thuận tiện, vì nàng cũng không thể chịu đựng được việc gần anh. Nhưng đôi khi số phận có một khiếu hài hước độc ác … Bởi vì khi Billie và George được ném vào nhau theo đúng nghĩa đen, một loại tia lửa hoàn toàn mới bắt đầu bùng lên. Và khi cuối cùng những kẻ thù truyền kiếp này hôn nhau, họ mới phát hiện ra rằng người duy nhất mà họ không thể ở bên là người mà họ không thể sống thiếu …

***

Julia Quinn (tên thật Julie Pottinger) là nhà văn Mỹ nổi tiếng trên khắp thế giới với các tác phẩm lãng mạn lịch sử. Các tác phẩm của bà đã được dịch ra 24 thứ tiếng, 16 lần được đứng trong danh sách New York Times Bestseller, ba lần đoạt giải RITA và Chuyện xảy ra ở London đã mang lại cho Quinn giải RITA năm 2010.

Julia Quinn đã tốt nghiệp trường Harvard chuyên ngành Lịch sử Nghệ thuật và từng học y tại Yale trước khi quyết định dành toàn thời gian cho viết lách. Bà bắt đầu sáng tác khi vừa rời trường trung học, và thành công ngay từ các tác phẩm đầu tay. Năm 2010, bà đã được ghi danh tại Bảo tàng Danh vọng các Nhà văn Lãng mạn Mỹ.

Những tác phẩm của Julia Quinn đã được xuất bản:

***

Trên mái nhà của một nông trại bỏ hoang
Nằm giữa Aubrey Hall và Crake House
Kent, nước Anh
1779

Không phải Billie Bridgerton thiếu thông minh. Ngược lại, nàng khá chắc rằng nàng là một trong những người khôn ngoan nhất trong những người nàng quen biết. Nhưng giống như bất kì cá nhân có suy nghĩ nào, đôi khi nàng chọn lờ đi âm thanh bé nhỏ của lý trí thì thầm trong đầu nàng. Nàng chắc chắn điều này không thể được coi là thiếu thận trọng. Khi nàng bỏ qua giọng nói cảnh báo, đó là một quyết định có ý thức, được thực hiện sau khi phân tích cẩn thận ( một chút ) tình hình của nàng. Và với lòng tin của mình, khi Billie thực hiện một quyết định – điều mà hầu hết nhân loại coi là quá ngu xuẩn – nàng thường hạ cánh thẳng đứng trên đôi chân của mình.
Trừ khi nàng không làm được như vậy. Như lúc này.
Nàng nhìn chằm chằm người bạn đồng hành của mình. “Tao nên bóp cổ mày.”
Người bạn của nàng hờ hững kêu “meo”.
Billie thốt ra một tiếng gầm gừ không chút quý phái.
Chú mèo đánh giá âm thanh, cho rằng nó không đáng chú ý, và bắt đầu liếm chân.
Billie cân nhắc đến hai tiêu chuẩn đoan trang và lịch thiệp, quyết định rằng cả hai tiêu chuẩn được đánh giá quá cao, và nàng quay lại bắn ra một cái cau mày non nớt.
Nó không làm cho nàng cảm thấy khá hơn.
Với một tiếng thở dài chán nản, nàng ngước nhìn trời, cố gắng ước lượng thời gian. Mặt trời trốn biệt sau một đám mây, làm phức tạp thêm phán đoán của nàng, nhưng ắt hẳn phải bốn giờ rồi. Nàng đoán nàng đã bị kẹt ở đây khoảng một tiếng, và nàng rời làng vào lúc hai giờ. Nếu nàng tính luôn thời gian đi bộ…
Ôi chết tiệt, mấy giờ thì có gì quan trọng chứ? Nó không giúp nàng leo xuống được cái mái nhà chết giẫm này.
“Đây là lỗi của mày,” nàng nói với con mèo. Như mong đợi, con mèo lờ nàng đi.
“Tao không biết mày biết mày đã làm gì trên cái cây đó,” nàng tiếp tục. “Bất cứ tên ngốc nào cũng biết mày không thể leo xuống được.”
Bất kì đứa ngốc nào cũng sẽ để mặc con mèo ở trên cây, nhưng không, Billie nghe tiếng meo meo, và nàng đã leo được nửa chừng lên cây trước khi nàng ngộ ra rằng mình thậm chí còn không thích mèo.
“Và tao cực kì không thích mày,” nàng nói.
Nàng đang nói chuyện với một con mèo. Giờ nàng đã sa sút tới mức này đây. Nàng chỉnh lại vị trí của mình, nhăn nhó khi vớ của nàng bị mắc vào một trong những tấm lợp ngói bằng thủy tùng. Nhánh cây gãy giật chân nàng sang một bên, mắt cá chân nàng đang run rẩy phản đối. Hay đúng hơn là miệng nàng đang rít lên. Nàng không thể chịu được. Đau.
Nàng cho rằng nó có thể tệ hơn. Nàng đã leo lên được cái cây, cao hơn một chút so với mái nhà của nông trại, khi con mèo rít lên với nàng, vung ra bàn chân đầy móng vuốt, và làm cả hai ngã nhào.
Con mèo, không cần nói, đã rơi với một cú lộn nhào duyên dáng, đáp xuống mà không bị thương, với bốn chân trên mái nhà.
Billie vẫn không chắc làm sao mà nàng đáp xuống được, chỉ có khuỷa tay bị thương, hông đau nhói, áo khoác của nàng tơi tả, có lẽ từ nhánh cây bị gãy nàng đã rơi xuống hai phần ba quãng đường.
Nhưng thứ tệ nhất chính là mắt cá và chân nàng, hai thứ đang giết chết nàng. Nếu nàng ở nhà, nàng sẽ đặt chúng lên gối. Nàng đã chứng kiến nhiều hơn việc chia sẻ công bằng của nàng về trật mắt cá chân – một vài lần là trên chính cơ thể nàng, thậm chí là nhiều hơn trên người khác – nàng biết phải làm gì. Gạc lạnh, nâng lên, một người anh chị em phải ngồi đỡ tay và chân nàng…
Những cục cưng của nàng ở đâu khi nàng cần họ chứ?
Nhưng mà, từ đằng xa nàng nhìn thấy một chuyển động, trừ khi các con vật ở lân cận gần đây biết đi bằng hai chân, thì khá rõ ràng đó là con người.
“Xin chàoooooooo!” nàng gọi lớn, rồi nghĩ ra từ tốt hơn và hét, “Cứu với!”
Trừ phi mắt của Billie đang lừa gạt nàng - mà không, rõ ràng là không phải, ngay cả bạn thân của nàng Mary Rokesby cũng thừa nhận rằng mắt của Billie Bridgerton còn hơn cả tốt – người ở đằng xa là đàn ông. Và không có người đàn ông nào mà nàng quen biết lại lờ đi một tiếng kêu cứu đáng thương.
“Cứu với!” nàng lại hét, cảm thấy một chút vui sướng khi người đàn ông dừng lại. Nàng không biết liệu anh ta có quay về hướng nàng hay không – thị lực hoàn hảo chỉ đến thế mà thôi – nên nàng lại hét lên một tiếng, lần này là lớn nhất có thể, và nàng gần như khóc nức nở khi quý ông – ôi, làm ơn hãy để anh ta là một quý ông, nếu không vì dõng dõi, thì ít nhất cũng là bản chất – bắt đầu đi về hướng của nàng.
Trừ việc nàng không nức nở. Vì nàng chẳng bao giờ khóc nức nở cả. Nàng không bao giờ là loại phụ nữ đó.
Tuy nhiên, thình lình nàng hít vào một hơi – một hơi thở lớn và cao bất ngờ.
“Ở đây!” nàng gọi, cởi áo khoác ra để nàng có thể vẫy nó trong không trung. Không có nghĩa lý gì khi cố gắng xuất hiện chỉnh tề. Dù sao thì, nàng đang bị kẹt trên một mái nhà với mắt cá chân bị trật và một con mèo bẩn thỉu.
“Thưa ngài!” nàng hét lên. “Cứu với! Làm ơn!” Dáng đi của quý ông hơi điều chỉnh với âm thanh đó, và anh ta ngẩng lên, cho dù anh ta vẫn còn ở khá xa để Billie có thể nhìn rõ mặt, nhưng nàng biết.
Không. Không. Không. Ai cũng được trừ anh ta.
Nhưng dĩ nhiên đó là anh ta. Bởi vì ai có thể đi dạo vào thời điểm tồi tệ nhất của nàng, vào lúc nàng ngượng nghịu và lúng túng nhất, vào thời điểm chết giẫm mà nàng cần được giải cứu?
“Chào buổi chiều, George,” nàng nói, khi anh đến gần đủ để nghe.
Anh chống nạnh và liếc mắt nhìn nàng. “Billie Bridgerton,” anh nói.
Nàng chờ anh thêm vào, “tôi phải biết chứ nhỉ.”
Anh không nói gì, và chẳng hiểu sao điều đó còn làm nàng tức tối thêm. Thay vào đó anh cởi cái nón ba sừng ra, để lộ cái đầu không rắc bột với mái tóc nâu hung dày, chú ý đến nàng với cái nhìn điềm tĩnh và đánh giá. Cuối cùng, sau khi cẩn thận đặt cái nón của mình lên nơi từng là một bức tường đá, anh nhìn lên và nói, “Tôi không thể nói là tôi không thích thú điều này. Chỉ một chút thôi.”
Một cơ số những lời đáp trả nhảy múa trên đầu lưỡi của Billie, nhưng nàng nhắc nhở mình rằng George Rokesby là người duy nhất ở trong tầm nhìn, và nếu nàng muốn đặt chân lên mặt đất trước ngày mùng một tháng năm nàng phải thật dễ thương với anh. Ít nhất cho đến khi anh cứu nàng.
“Dù sao thì làm sao em leo lên được đó vậy?” anh hỏi.
“Con mèo.” Nói bằng giọng có thể được miêu tả là say đắm.
“À.”
“Nó ở trên cây,” nàng giải thích, mặc dù có trời mới biết tại sao. Đâu phải như anh ta yêu cầu một lời giải thích.
“Tôi hiểu.”
Thật sao? Nàng thì nghĩ anh ta không hiểu.
“Nó đang kêu khóc,” nàng nghiến răng. “Em không thể mặc kệ nó được.”
“Không, tôi chắc là em không thể,” anh nói, và mặc dù giọng anh nghe hoàn toàn chân thành, nhưng nàng tin chắc là anh đang cười nhạo nàng.
“Một số người trong chúng ta,” nàng nghiến răng đủ lâu để nói, “là những người có lòng từ bi và nhân hậu.”
Anh hếch đầu. “Tử tế với trẻ nhỏ và động vật.”
“Phải.”
Chân mày phải của anh nhướng lên theo phong cách chọc tức quái dị kiểu Rokesby. “Một vài người trong chúng ta,” anh nói, “tử tế với trẻ lớn và động vật.”
Nàng cắn lưỡi. Lần đầu theo nghĩa bóng, sau đó là nghĩa đen. Hãy dễ thương, nàng nhắc chính mình. Cho dù nó sẽ giết mày…
Anh cười dịu dàng. Ừm, ngoại trừ cái nhếch mép nhỏ ở góc miệng.
“Chết tiệt là anh có giúp em xuống không?”, cuối cùng nàng bùng nổ.
“Ăn với chả nói,” anh mắng mỏ.
“Học được từ các em của anh đó.”
“Ôi, tôi biết chứ,” anh nói. “Không bao giờ có thể thuyết phục chúng em là một cô gái.”
Billie ngồi dậy bằng tay. Nàng thực sự đang ngồi bằng tay, nàng chắc rằng nàng không thể chống lại thôi thúc quăng mình ra khỏi mái nhà để cố bóp cổ anh ta.
“Không bao giờ có thể thuyết phục được chính tôi rằng em thực sự là con người,” George thêm vào, khá là không khách sáo.
Các ngón tay của Billie cắm chặt vào móng. Điều đó thật sự không thoải mái, xem xét đến tất cả mọi thứ.
“George,” nàng nói, và nàng nghe thấy cả ngàn thứ khác nhau trong giọng mình – cầu xin, đau đớn, nhẫn nhịn, hồi tưởng. Họ có một quá khứ, cả hai người, và bất kể sự khác biệt của họ, anh là một Rokesby và nàng là một Bridgerton, và khi không còn sự lựa chọn nào khác, họ cũng có thể là một gia đình.
Nhà của họ - Crake House của nhà Rokesby và Aubrey House của nhà Bridgertons – nằm cách cái nơi xanh mướt ấm áp này của Kent khoảng chừng ba dặm. Nhà Bridgerton đã ở đây sớm hơn – họ đến nơi này vào đầu những năm 1500, khi James Bridgerton được phong làm tử tước và được ban đất đai bởi vua Henry VIII – nhưng nhà Rokesby được phong cấp cao hơn họ vào năm 1672.
Một Baron Rokesby đầy tham vọng (như câu chuyện được kể) đã phục vụ tận tụy cho Charles II và được ban tước hiệu Bá tước Manston đầu tiên với lòng biết ơn. Các chi tiết xung quanh việc nâng địa vị này đã dần trở nên u ám hơn theo thời gian, nhưng nhìn chung nó được người ta chấp nhận theo hướng có liên quan đến một cỗ xe ngựa, một súc tơ lụa Thổ Nhĩ Kỳ, và hai cô nhân tình lộng lẫy.
Billie có thể hoàn toàn tin tưởng điều này. Sức hấp dẫn có thể được kế thừa, đúng không nhỉ? George Rokesby có thể chính xác là loại người bảo thủ mà người ta có thể mong đợi là người thừa kế của bá tước, nhưng em trai anh Andrew sở hữu một loại tinh nghịch quỷ quái có thể khiến cho một người ong bướm nổi danh như Chasles II cũng phải quý mến anh. Một người em trai Rokesby khác không hẳn là quá ranh ma (mặc dù nàng cho rằng Nicholas, mới mười bốn tuổi, đang dần hoàn thiện kĩ năng của mình), nhưng họ dễ dàng vượt mặt George trong cuộc đua về sự quyến rũ và tử tế.
George. Họ chưa bao giờ thích nhau. Nhưng Billie cho rằng nàng không thể than phiền. George là Rokesby duy nhất có mặt lúc này. Edward đã đến thuộc địa, đang sử dụng một thanh kiếm hoặc một khẩu súng lục, hay thứ gì đó mà chỉ có Chúa mới biết, và Nicholas thì ở Eton, có lẽ cũng đang sử dụng một thanh kiếm hay một khẩu súng lục ( mặc dù đầy hy vọng là hiệu quả sẽ ít hơn đáng kể). Andrew đã có mặt tại Kent một vài tuần rồi, nhưng anh đã bị gãy tay trong khi làm một nhiệm vụ táo bạo trong hải quân. Anh khó mà giúp ích được.
Không, đó phải là George, và nàng sẽ phải lễ độ với anh.
Nàng cúi xuống cười với anh. Ừ thì, nàng chỉ kéo căng đôi môi mình thôi.
Anh thở dài. Chỉ một chút. “Tôi sẽ đi tìm xem có cái thang nào ở phía sau không.”
“Cảm ơn,” nàng nói nghiêm túc, nhưng nàng nghĩ anh không nghe thấy nàng nói. Anh luôn có những bước đi nhanh và dài, và anh đã biến mất ở khúc quanh trước khi cô có thể lịch sự đúng mức.
Một phút sau hoặc hơn anh xuất hiện trong tầm nhìn, tay anh vác một cái thang trông như thể lần cuối được sử dụng là từ thời Cách mạng vẻ vang. “Thực sự thì chuyện gì đã xảy ra vậy?” anh hỏi, đặt cái thang vào vị trí. “Không giống em chút nào khi bị kẹt trên đó.”
Nó gần như là một lời khen mà nàng từng được nghe từ miệng anh. “Con mèo không biết ơn sự giúp đỡ của em như mong đợi,” nàng nói, mỗi một phụ âm là một mảnh băng nhọn bay về phía con mèo nhỏ quái dị.
Cây thang được đặt vào vị trí, và Billie nghe tiếng George leo lên.
“Nó có giữ được không?” nàng hỏi. Mấy thanh gỗ nhìn như sắp gãy và kêu kẽo kẹt với mỗi bước leo lên.
Tiếng kẽo kẹt dừng lại một chốc. “Nó có giữ được hay không thì không thành vấn đề, phải không?”
Billie nuốt xuống. Một người khác có lẽ không thể diễn giải lời nói của anh, nhưng nàng đã biết người đàn ông này kể từ khi nàng có ý thức, và nếu có một sự thật cơ bản về George Rokesby, thì anh là một quý ông. Và anh sẽ không bao giờ bỏ mặc một quý cô trong cảnh hiểm nguy, không quan trọng bề ngoài của cái thang mỏng manh như thế nào.
Nàng đang gặp rắc rối, do vậy anh không có lựa chọn nào khác. Anh phải giúp nàng, không thành vấn đề anh thấy nàng phiền phức đến thế nào.
Và đúng vậy. Ôi, nàng biết anh nghĩ thế về nàng. Anh chưa bao giờ cố gắng che giấu điều đó. Dù vậy cũng công bằng thôi, vì nàng cũng không ưa gì anh.
Đầu anh xuất hiện trong tầm mắt, và đôi mắt màu-xanh-Rokesby của anh nheo lại. Mọi người trong nhà Rokesby đều có đôi mắt màu xanh. Từng người trong số họ.
“Em đang mặc quần ống túm,” George nói với tiếng thở dài não nề. “Dĩ nhiên là em đang mặc quần ống túm.”
“Em khó có thể leo lên được cái cây khi mặc váy.”
“Không,” anh nói cộc lốc, “em quá hợp lý về điều đó.”
Billie quyết định bỏ qua lần này. “Nó cào em,” nàng nói, hất đầu về phía con mèo.
“Thật à?”
“Chúng em rơi xuống.”
George nhìn lên. “Đó là khoảng cách khá xa đấy.”
Billie hướng theo ánh mắt anh. Nhánh cây gần nhất cao cỡ 1,5 mét, và nàng không ở nhánh cây gần nhất. “Em đau mắt cá chân,” nàng thừa nhận.
“Tôi đoán là đau lắm nhỉ.”
Nàng nhìn anh thắc mắc.
“Nếu không, em chỉ cần nhảy xuống đất thôi.”
Miệng nàng xoắn lại khi nàng ngó qua anh để nhìn đống bùn đất bẩn thỉu xung quanh tàn tích của nông trại. Vào một thời điểm nào nó căn nhà chắc phải thuộc về một nông dân khá giả bởi vì nó được xây lên hai tầng cao. “Không,” nàng nói, ước lượng khoảng cách. “Quá cao để nhảy.”
“Thậm chí là với em sao?”
“Em không phải con ngốc, George?”
Anh không lập tức đồng ý với nàng ngay như lẽ ra anh phải làm vậy. Điều đó có nghĩa là, không hẳn.
“Tốt thôi,” là những gì anh nói. “Đưa em xuống nào.”
Nàng hít vào. Thở ra. Rồi nói, “Cảm ơn.”
Anh nhìn nàng với một biểu hiện kì lạ. Không tin tưởng, có lẽ, vì nàng thốt ra chữ cảm và ơn cùng một lúc à?
“Trời sẽ tối sớm thôi,” nàng nói, mũi nàng nhăn lại khi nàng ngước nhìn trời. “Thật kinh khủng khi bị mắc kẹt với—“Nàng hắng giọng. “Cảm ơn.”
Anh thừa nhận với một cái gật đầu nhẹ. “Em có thể xoay xở với cái thang không?”
“Có thể.” Chắc sẽ đau kinh khủng, nhưng cô có thể làm được. “Phải.”
“Tôi có thể cõng em.”
“Trên cái thang?”
“Trên lưng tôi.”
“Em sẽ không leo lên lưng anh.”
“Đó không phải nơi mà tôi muốn em,” anh lẩm bẩm.
Thình lình nàng ngẩng lên.
“Được rồi, ừm,” anh tiếp tục, leo thêm hai bậc thang nữa. Rìa mái nhà lúc này bằng với hông anh. “Em có thể đứng dậy không?”
Nàng nhìn anh chằm chằm.
“Tôi muốn nhìn xem em có thể đặt bao nhiêu trọng lượng lên cái mắt cá chân đó,” anh giải thích.
“Ôi,” nàng lầm bầm. “Dĩ nhiên rồi.”
Lẽ ra nàng không nên thử. Mái nhà dốc đến nỗi nàng cần cả hai chân để giữ thăng bằng, lúc này chân phải nàng gần như vô dụng. Nhưng nàng cố gắng, vì nàng ghét để lộ điểm yếu trước mặt người đàn ông này, hoặc có lẽ đó không phải là con người nàng khi không cố gắng – bất cứ thứ gì – hay có lẽ nàng chỉ là không nghĩ đến vấn đề ngay từ đầu, nhưng nàng đứng dậy, vấp ngã, và nàng ngồi xuống ngay lập tức.
Nhưng không phải trước khi nàng thốt ra một tiếng kêu đau đớn.
George ngay lập tức rời khỏi cái thang và leo lên mái nhà. “Đứa ngốc này,” anh lẩm bẩm, nhưng có chút cảm xúc trong giọng anh, hay chí ít là cảm xúc nhiều nhất mà anh từng thể hiện. “Tôi có thể xem chân em không?”
Miễn cưỡng, nàng giơ chân về phía anh. Nàng đã cởi giày ra.
Anh chạm vào nó đúng bài bản, cuộn gót chân nàng trong một tay khi anh kiểm tra cổ chân nàng với tay còn lại. “Chỗ này có đau không?” anh hỏi, ấn nhẹ nhàng bề ngoài cổ chân nàng.
Billie hít một hơi lạnh trước khi nàng có thể ngừng lại và gật đầu.
Anh chuyển tới một điểm khác. “Ở đây?”
Nàng lại gật. “Nhưng không đau nhiều lắm. “Còn chỗ - “
Một cơn đau buốt bắn qua chân nàng, dữ dội như một luồng điện. Không kịp suy nghĩ, nàng kéo mạnh chân khỏi tay anh.
“Tôi xem như đó là đau,” anh nói với cái cau mày. “Nhưng tôi nghĩ nó không bị gãy.”
“Dĩ nhiên nó không gãy,” nàng hầu như đã nạt lại anh. Thật vô lý khi nói ra điều này bởi vì không có điều dĩ nhiên nào cả. Nhưng George Rokesby luôn lôi những mặt xấu xa của nàng ra, và nó không giúp gì được cho cái chân đau của nàng cả, thật là chết giẫm.
“Bong gân,” George nói, lờ đi cơn bùng nổ nho nhỏ của nàng.
“Em biết.” Nóng nảy. Lần nữa. Nàng ghét bản thân mình lúc này.
Anh cười nhạt. “Dĩ nhiên là em biết rồi.” Nàng muốn giết anh.
“Tôi sẽ xuống trước,” George thông báo. “Nếu em có bị vấp thì tôi có thể ngăn em không bị ngã.”
Billie gật đầu. Đó là một kế hoạch hay, kế hoạch duy nhất, đúng vậy, và nàng sẽ thật ngu ngốc khi tranh cãi chỉ vì anh là người duy nhất lên kế hoạch. Cho dù đó chính là cơn bốc đồng ban đầu của nàng.
“Thật ư?” anh hỏi.
Nàng lại gật đầu. “Em không sợ tôi đá em văng khỏi cái thang à?”
“Không.”
Không giải thích. Chỉ là không. Như thể thật vô nghĩa để suy ngẫm câu hỏi này.
Nàng thình lình ngẩng lên. Anh trông rắn chắc. Mạnh mẽ. Và đáng tin cậy. Nàng nhận ra anh luôn đáng tin cậy. Nàng chỉ là thường bận nổi cáu với anh để chú ý điều đó.
Anh cẩn thận dịch người về mé ngoài mái nhà, quay lại để anh có thể đặt chân lên nấc đầu của cái thang
“Đừng quên con mèo,” Billie chỉ huy.
“Con mèo,” anh lặp lại, cho nàng một ánh nhìn như kiểu chắc em đang đùa.
“Em sẽ không bỏ rơi nó sau tất cả chuyện này.”
George nghiến răng, khẽ lầm bầm khó chịu, và vươn tay về phía con mèo.
Nó cắn anh,
“Quỷ tha ma bắt —“
Billie lùi lại một chút. Trông anh như thể sắp bẻ đầu ai đó, và nàng thì gần hơn con mèo.
“Con mèo đó,” George rống lên, “có thể chết rữa ở địa ngục.”
“Đồng ý,” nàng nói, rất nhanh.
Anh chớp mắt vì sự đồng thuận nhanh chóng của nàng. Nàng cố nở nụ cười và kết thúc bằng một cái nhún vai. Nàng có hai người em trai ruột và thêm ba người nữa cũng là anh em của gia đình Rokesby. Bốn người nếu nàng tính luôn George, mà nàng thì không chắc là nàng nghĩ vậy.
Vấn đề là nàng hiểu đàn ông, và nàng biết khi nào phải ngậm miệng lại.
Bên cạnh đó, nàng cũng xong chuyện với con vật trời đánh đó rồi. Billie Bridgerton chưa bao giờ được biết đến là người sở hữu một trái tim đa cảm. Nàng cố cứu con vật xấu xí đó chỉ vì đó là điều đúng đắn phải làm, sau đó nàng lại cố cứu nó lần nữa, chỉ vì dường như thật lãng phí nỗ lực trước đó của nàng nếu không làm vậy, nhưng bây giờ…
Nàng liếc nhìn con vật. “Mày tự lo cho mình đi.”
“Tôi sẽ đi trước,” George nói, di chuyển về phía chiếc thang. “Tôi muốn em ở ngay trước mặt tôi trong suốt đường đi. Nếu em có bị ngã—“
“Cả hai ta sẽ rơi sao?”

Mời các bạn đón đọc Vì Cô Bridgerton của tác giả Julia Quinn.