Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ.
Chúng đã nhuốm màu thời gian trăm năm nghìn năm.
Mỗi vật đều ngưng đọng tâm huyết của người thợ, chan chứa tình cảm của người dùng.
Mỗi vật đều thuộc về những chủ nhân khác nhau, đều có câu chuyện của riêng mình.
Mỗi vật đều khác biệt với những thứ khác, thậm chí mỗi vết nứt và vết khuyết đều có lịch sử đặc biệt.
Ai có thể nói, đồ cổ chỉ là đồ vật, đều là những vật không có sức sống?Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ, nếu chúng không thể nói chuyện, vậy tôi sẽ dùng câu chữ của mình để ghi chép lại một cách trung thành những câu chuyện của chúng.
Chào mừng đến với Á xá, xin hãy khẽ lời…
Suỵt…
Cổ vật trong tiệm đồ cổ Á xá, mỗi một thứ đều có câu chuyện của riêng mình, cất dữ nhiều năm, không có ai lắng nghe, nhưng chúng đều đang chờ đợi.
***
Tiếp tục mạch truyện của tập trước, bác sĩ đã mất đi toàn bộ ký ức về khoảng thời gian gặp gỡ chủ tiệm và trở lại cuộc sống bình thường. Sau khi tình cờ cứu được cậu bé Thang Viễn bị lạnh đến gần như đông cứng gần bệnh viện, bác sĩ quyết định nhận nuôi cậu. Không có sự phụ ở bên, Thang Viễn phải tìm kiếm những cổ vật tà ác cho rắn trắng hút linh khí, đồng thời trải qua 12 câu chuyện về 12 tà vật:
Một chiếc Ngư phù bạc có thể hút dương thọ của người khác để kéo dài mạng sống cho chủ nhân của nó.
Một tượng Ảnh Thanh nguyền rủa tất cả những kẻ dám quấy rầy tướng quốc Đại Lý an nghỉ.
Một Thiên Quang Khư tách biệt ngoài không – thời gian.
Một ngọc bội Tí Thìn chứa đựng nỗi oán hận của chủ nhân.
Một ngôi trường kì lạ với những bức tượng Đường Tam Thái quái dị.
Viên Thương Ngọc Tảo từ một bảo vật chuyên ban sự giàu có trở thành một tà vật dụ dỗ chủ nhân sa đọa.
Một cây trâm Điểm Thúy mang lời nguyên khiến chủ nhân của nó bị mọi người chán ghét.
Một Sò Hải Thận khiến lòng đố kị của chủ nhân nó càng thêm mãnh liệt.
Tấm Kiệt Xanh cuối cùng bị phá hủy, mang theo lòng oán hận đi cướp đoạt thân xác của con người.
Mắt Chúc Long nhìn thấy quá khứ và tương lai.
Đèn Tẩu Mã mang lại phục họa luân phiên, nhưng sau phúc thì họa càng lớn hơn đến mức lấy đi mạng sống chủ nhân của nó.
Bác Áp Trấn tạo trận pháp khôn lường, nếu không có đủ bộ sẽ gọi mời những thế lực xấu xa đến.
“Chúng đã nhuốm màu thời gian trăm năm nghìn năm.
Mỗi một vật đều ngưng đọng tâm huyết của người thợ, chan chứa tình cảm của người dùng.
Mỗi một vật đều thuộc về những chủ nhân khác nhau, đều có câu chuyện của riêng mình.
Mỗi một vật đều khác biệt với những thứ khác, thậm chí mỗi một vết nứt và vết khuyết đều có lịch sử đặc biệt.
Ai có thể nói, đồ cổ chỉ là đồ dùng, đều là những vật không có sức sống?
Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ, nếu chúng không thể nói chuyện, vậy tôi sẽ dùng câu chữ của mình để ghi chép lại một cách trung thành.
Chào mừng tới Á Xá, xin hãy khẽ lời…
Suỵt…”
***
Tiếng chuông báo thức chói tai vang lên, một lúc sau Thang Viễn mới dụi dụi mắt, lồm cồm bò dậy trên giường, mắt nhắm mắt mở vừa ngáp vừa đi vào nhà vệ sinh. Sau đó, rất nhanh nhẹn, cậu đứng lên chiếc ghế con con, vặn nước, rửa tay, đánh răng, rửa mặt, rồi cầm lược chải qua loa mấy lượt, lúc đó mới nhìn vào cậu bé đáng yêu trong gương, nhoẻn miệng cười hài lòng.
“Còn làm đẹp à? Nhường chỗ đi nào!”. Một bàn tay to lớn sỗ sàng vỗ lên đầu cậu, phá hỏng kiểu tóc cậu vừa tạo.
“Này! Chú xấu tính thế!”. Thang Viễn bực dọc, ôm đầu nhảy xuống khỏi ghế, tức đến phồng mồm trợn mắt.
“Bánh Trôi ngoan nào, chú mua đồ ăn sáng về rồi này, để trên bàn trong nhà ăn đấy, có sữa đậu nành, quẩy, bánh rán với cả hai bát hoành thánh nữa”. Bác sĩ chẳng hề để tâm đến vẻ bực tức của cậu bé, cứ thản nhiên cầm cục xà phòng lên.
Quả nhiên, vừa dứt lời thì đúng y như anh nghĩ, Thang Viễn reo lên sung sướng rồi chạy thẳng vào nhà ăn, sau đó tiếng bát đũa lách cách vang lên.
Bác sĩ mắc chút bệnh nghề nghiệp, ở nhà rửa tay mất khá nhiều thời gian. Tất nhiên không đến mức làm đủ tám bước rửa tay trước khi phẫu thuật hay phải dùng đồ rửa chuyên dụng của bác sĩ. Anh cúi đầu tỉ mẩn rửa sạch tay, rửa xong lại cắt chỗ móng tay mới mọc ra được tí xíu rồi mới hài lòng, lấy khăn lau khô. Vì thế đến khi anh bước vào phòng án, thì đồ ăn trên bàn đã hết gần một nửa, Thang Viễn tay trái cầm bánh rán tay phải cầm thanh quẩy, ăn như hổ đói.
“Ăn chậm thôi, nhai kĩ nuốt chậm mới tốt cho sức khỏe”. Bác sĩ khẽ thở dài, nghĩ bụng thằng bé này được anh nhặt trên phố về, đưa vào viện chữa chạy xong, cũng chả nói rõ nổi thân phận của bản thân, chỉ biết mình tên là Thang Viễn, từ lúc có nhận thức thì nó đã sống cùng sư phụ rồi, mà hiện giờ cũng không rõ sư phụ nó đi đâu.
Nghĩ đến đây, bác sĩ cũng lầu bầu chửi thầm tên sư phụ quái gở kia, chắc chắn là thằng bé này bị bán đi từ nhỏ, anh còn len lén chụp ảnh Thang Viễn để đăng lên mạng, nhờ bạn bè chia sẻ, hi vọng tìm được bố mẹ thằng bé. Nhưng cứ như cậu bé này nói thì từ nhỏ đã đi theo sư phụ, một đứa trẻ hồi hai, ba tuổi so với hồi mười tuổi là khác biệt rất lớn, nên có rất ít khả năng tìm được bố mẹ cậu.
Thang Viễn chỉ bị lạnh cóng, có cứu cho tỉnh thì cũng chẳng cần tiền thuốc thang gì, cũng không thể cho ở trong viện được. Thông thường với những vụ thế này sẽ phải báo cảnh sát, làm hồ sơ xong thì liên hệ trại trẻ mồ côi nào đó để nhận Thang Viễn, sau đó cảnh sát sẽ tìm trong kho dữ liệu khổng lồ của họ xem có ai có thể là cha mẹ của Thang Viễn.
Đó là quá trình chờ đợi rất lâu dài.
Bác sĩ cũng chẳng rõ lúc đó bản thân nghĩ gi, nhìn thấy thằng bé Thang Viễn đang buồn bực, anh liền mềm lòng, bèn lên nói chuyện với viên cảnh sát khu vực đang làm hồ sơ, để cho Thang Viễn về ở nhà anh.
May mà Thang Viễn rất ngoan ngoãn, rất biết điều, không bao giờ khiến bác sĩ phải phiền lòng, hơn nữa lại còn có cảm giác có “con pet” trong nhà đợi anh đi làm về, nên bác sĩ cảm thấy mình rất hoành tráng. Đương nhiên, nói đến vật nuôi trong nhà thì bác sĩ đến tận bây giờ vẫn không thể quen nổi cảm giác có con rắn trắng thỉnh thoảng lại xuất hiện trong nhà mình.
Ăn được nửa cái quẩy, thì bác sĩ nhăn mặt, lôi từ trong ống quần ra một con rắn trắng đang tự tiện bò lên đùi anh.
“Ha ha… Tiểu Lộ Lộ vốn đang ngủ đông đấy, nhưng trong phòng ấm áp nên nó tỉnh dậy rồi”. Thang Viễn vừa cười, vừa lấy lại con rắn toàn thân trắng toát từ tay bác sĩ.
Nhìn con rắn trắng đang thè cái lưỡi đỏ lười nhác nằm trong lòng Thang Viễn, bác sĩ bất giác cảm thấy sợ hãi. Anh vô thức nhăn mày lại.
Từ nhỏ anh lớn lên ở nông thôn, cũng suốt ngày nhìn thấy đám rắn cỏ bò dưới ruộng, rắn bò qua có thể coi như không có luôn. Anh không biết tại sao bây giờ mình lại đâm ra sợ rắn?
Mà cứ cho là sợ rắn đi, thì con rắn bé bằng ngón tay kia, bóp một phát là chết, cố gì phải sợ? Thật quá vô lí!
Phải rồi, rắn là loài máu lạnh, chắc chắn là ban nãy lúc nó len lén bò lên đùi anh, hàn khí của nó khiến anh giật mình mà thôi.
Trong lúc bác sĩ còn đang tìm lí do biện bạch cho bản thân, Thang Viễn đã nhảy ra khỏi bàn án, ôm con rắn trắng chạy vào trong góc phòng khách, ở đó có một chiếc gùi đan mây cũ kĩ dùng để đựng thuốc. Thang Viễn vừa bỏ con rắn trắng vào đó vừa lẩm bẩm: “Bà nội tôi ơi, xin bà đừng có gây chuyện nữa lỡ mà chú kia cáu lên, đuổi cả hai ra ngoài đường thì sao? Bên ngoài tuyết to lắm! Bà còn ngủ đông được chứ tôi không ngủ được đâu nhé!”
Con rắn trắng chậm rãi cuộn vài vòng trong chiếc gùi, nhưng không ngủ, mà có phần ngạo nghễ khẽ ngóc đầu lên, thè chiếc lưỡi đỏ ra, phun phì phì.
“Hả? Mày nói gì? Tao có phải Harry Potter đâu mà nghe được xà ngữ?”. Thang Viễn lấy ngón tay gãi gãi lên má tỏ vẻ khó hiểu.
Con rắn trắng cạn lời, lườm cậu một cái.
…
Mời các bạn đón đọc Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 5 của tác giả Huyền Sắc.